Đại Lục Liên Hoa

Chương 42: Chương 42




Chỉ còn lại năm ngày thời gian cho các thanh niên thiếu nữ chuẩn bị cho ngày lễ trọng đại phía trước.





Rồi đây ai sẽ là người đứng đầu Cầm Kỳ Thi Họa, ai sẽ là kẻ sẽ dẫn đầu của thế hệ trẻ mới của thời đại này. Tất cả sẽ được định đoạt trong Đại sự kiện Trưỡng thành tới đây.





Ai nấy cũng đều đã trang bị cho bản thân những thứ tốt nhất. Đối với các thế lực đang hiện hữu ở Đế Đô cũng như vậy. Ngày hôm nay tại Thí Luyện Đường của các gia tộc lớn sẽ có cuộc thí luyện thực lực trước để chuẩn bị và Trương gia cũng là một trong số đó.





Chỉ mới là tám giờ sáng mà số người đến Thí luyện ở Trương gia đã lên đến sáu con số.





Nhưng tại gian phòng nhỏ của mình, Trương Vệ vẫn chưa xuất phát. Chàng đã tỉnh từ lúc năm giờ sáng khi trời vẫn hãy còn chưa lên cao. Và điều đầu tiên Trương Vệ làm là chàng đã duy trì tư thế xếp bằng và nhắm mắt xuyên suốt quảng thời gian đó đến tận lúc này.





Hai tay vẫn kết song thủ ấn ngay trước ngực mà không hề thay đổi. Sự kiên trì của chàng đã đổi lại sự xuất hiện của những luồng khí trắng xuất hiện từ hư vô, lượn lờ quanh người chàng như một màn sương mỏng. Và theo thời gian màn sương ấy mỗi lúc một đậm dần.





Khi chàng cảm thấy đã đến lúc thích hợp, liền xoay song thủ thành hình vòng tròn. Dùng khả năng không chế và thu nạp tất cả những luồng khí ấy nén lại thành một quả cầu trắng nhỏ bằng cái chén. Để quả cầu ấy chính giữa song song của hai lòng bàn tay úp xuống, theo hơi thở đều đặn của chàng mà chậm rãi hấp thu nguồn khí ấy vào cơ thể.





Độ chừng nữa nén hương sau khi tụ thành quả cầu khí. Nó đa bị Trương Vệ hấp thụ hoàn toàn, sau đó chàng liền mở trừng mắt. Tiếp đến thải ra từ miệng ra nguồn khí màu trắng nhạt, mỉm cười tự đắc:






“Thành công.”





Phía bên này Kim Mã từ sáng đến giờ tuyệt đối không muốn làm phiền lúc Trương Vệ tu luyện nên đã ngồi ở một góc mà quan sát. Khi thấy Trương Vệ thành công chuyển hóa tuvi thì bay đến. Lượn lờ mấy vòng mà cảm thán.





“Tuyệt! Tình hình có vẻ khả quang đấy. Cứ duy trì nội tu thêm hai mươi bốn giờ nữa sẽ đột phá lên Ngạo.”





“Ừ. Ta cũng không ngờ từ khi có Long Cốt, việc chuyển hóa tuvi có phần dễ dàng hơn rất nhiều. Không còn lo sợ thất thoát ra ngoài nữa.”





Trương Vệ cười đểu một cái, sau đó bước chân xuống giường. Cước bộ đi đến trước tủ quần áo. Hôm nay là một ngày quan trọng nên Trương Vệ muốn tự lựa cho bản thân một bộ đồ có thể gây sự chú ý cao nhất.





Kim Mã ngồi một bên thấy Trương Vệ cứ thử đi thử lại mấy bộ đồ khiến nó phát ngán. Liền bay đến đề xuất, cụ thể là nó muốn giúp Trương Vệ chọn một bộ đồ oai phong. Không một giây suy nghĩ Trương Vệ đồng ý, giao phó việc này cho nó. Kim Mã sàng lọc một hồi các lưa chọn thì cuối cùng cũng đưa ra quyết định của riêng nó.





Chỉ thấy nó dùng đôi cánh gập lại thành hình tròn. Từ tâm vòng tròn một đường sáng vàng bay thẳng đến người Trương Vệ.






“Chíu.”





Sau âm thanh đó thì y phục trên người chàng đã được hóa thành một bộ thần phục. Theo như tưởng tượng của Kim Mã.





“Nhìn đi không đẹp không tính tiền thưa quý ngài.” Kim Mã nhướng nhướng bộ chân mày ra vẻ tự đắc trước phong cách ăn mặc của nó.





Thấy vậy Trương Vệ liền xoay người nhìn vào gương, thì chưa tới một giây.





Boong.





“Ngươi đang đùa với ta đó hả. Trang phục gì mà lòe loẹt như gánh xiếc thế.” Trương Vệ làm ra bộ dáng tức giận đấm lên đầu Kim Mã một cái đau điếng. Bộ đồ mà Kim Mã chọn là sự phối hợp lỗi của đa màu sắc nhìn giống mấy diễn viên trong mấy rạp xiếc di động. Trông Trương Vệ chả khác gì tên hề.





Nhanh chóng thay đổi y phục, Trương Vệ chọn lại cho bản thân một bộ đồ đỏ. Nhìn trong gương thấy dáng vẻ của bản thân cùng với trang phục vừa mang, đã tôn lên vóc dáng hoàn mỹ của mình thì Trương Vệ mỉm cười mãn nguyện.





Sau khi chỉnh chu, Trương Vệ tiến dần về phía cửa, không quên quay người lại nhìn Kim Mã đang ngồi dỗi ở một góc:






“Còn không nhanh lên, ai bảo ngươi chọc ta làm gì.”





Mặc dù vẫn còn cay cú, nhưng Kim Mã vẫn bay đến đậu lên vai phải của Trương Vệ cùng tiến ra ngoài cùng vẻ mặt không mấy hài lòng.





Bên ngoài trời cũng đã hơn mười giờ. Thí luyện chắc cũng đã đi qua hơn một nữa, nhưng giờ nhân vật chính của chúng ta mới bắt đầu xuất phát. Thật ra đây cũng là sự lựa chọn của Trương Vệ. Muốn gây sự chú ý một là bạn sẽ đến sớm hay là bạn phải đến thật trễ.





Khi Trương Vệ bước ra ngoài đập vào mắt chàng là một hình bóng của một nữ nhân, khiến chàng khựng lại một nhịp. Vô thức thốt ra:





“Trương Ngọc”





Ở khoảng sân quen thuộc trước gian phòng nhỏ, một nữ nhân với thân hình mảnh mai đang tựa người vào chiếc bàn đá. Với ngũ quan dễ thương sắc xảo đến từng chi tiết, tựa như thiên thần nhỏ đang giáng xuống nhân gian. Nữ nhân chọn cho bản thân một bộ y phục màu xanh nhạt ôm sát vào cơ thể nhỏ nhắn đó, khéo léo khoe ra từng đường cong quyến rũ của phái nữ. Cùng hàng mi dài và cong vút kết hợp với đôi mắt như biết nói. Nàng đang đăm chiêu nhìn xuống đất trong vô định, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve từng lọn tóc nhỏ như thể đang chờ đợi ai đó. Khi nghe âm thanh mở cửa, tầm nhìn liền di chuyển về phía đó. Vừa nhìn thấy nụ cười nàng liền rạng rỡ:





“Biểu ca, huynh đã về rồi.”





Âm thanh thánh thót vừa vang lên, nữ nhân tên Trương Ngọc đã chạy đến ôm lấy cánh tay phải của Trương Vệ. Dùng sức ép bộ ngực hãy còn đang phát triển đến biến dạng. Trương Vệ vô cùng minh bạch nhưng lần va chạm thể xác này, thứ mềm mại bên trong lớp áo đó khiến chàng không thể nào bình tâm được.






“Biểu muội, muội đứng gần ta quá rồi. Như vậy không hay lắm đâu.” Với giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng, pha lẫn một chút ngại ngùng.





Nghe vậy Trương Ngọc tỏ vẻ đáng yêu, cắn khẽ môi. Ngước mặt lên nhìn Trương Vệ với cặp mắt long lanh:





“Muội nhớ biểu ca lắm đấy.”





Nhưng lời nói ngọt ngào của nữ nhân khiến Trương Vệ không thể nào mà giữ vững phòng tuyến được. Chàng khẽ hỏi:





“Biểu muội, muội về từ khi nào.”





“Muội đã về từ mấy ngày trước rồi. Được Trương bảo chủ nói ca ca đang đi lịch luyện nên muội ngày nào cũng đến đây chờ huynh về đó.” Trương Vệ thấy nữ nhân trước mặt dịu dàng quá đổi. Với gương mặt đáng yêu cùng biểu cảm đó khiến chàng cũng phần nào mềm lòng. Không nhịn được mà xoa đầu nàng. Kim Mã thấy vậy thì cũng không màng thế sự nhi nữ tình trường lặng lẽ đáp lên vai Trương Vệ chờ xem cơm chó.





Đột nhiên Trương Ngọc cười ôn hoà nói:





“Biểu ca, dường như huynh đã mạnh hơn trước rất nhiều.” Sau đó nàng nắm bàn tay của Trương Vệ. Với bàn tay mềm mại khiến Trương Vệ liền phân tâm.”Đi, chúng ta đến Thí Luyện Đường thôi.” nàng tiếp.





Trương Vệ vẫn chưa quen lối hành xử quá mức thân mật này của Trương Ngọc khiến chàng còn chưa kịp thích nghi. Trương Ngọc là một nữ nhi sống trong Trương Gia, và cũng là một trong số ít người đối xử tốt với chàng. Nhìn dung mạo của nàng thì sẽ không hiếm người muốn làm quen. Nhưng tuyệt nhiên trong mắt nàng chỉ có mỗi Trương Vệ. Hai năm về trước có đại lễ Trưởng thành. Trương Ngọc đã xuất sắc được học viên Thư Sinh lớn nhất đại lục thu nhận làm đệ tử. Và từ đó đến này nàng luôn ở học viện. Đến giờ nàng mới về đặng chứng kiến Trương Vệ vượt qua sự kiện này.