Dạ Oanh

Chương 20



Editor: Hazakura

Lệnh Ngạn không phải chiến sĩ trời sinh.

Đây là lần đầu anh thấy zombie ở khoảng cách gần như thế. Sinh vật không thể xem như con người ấy chảy nước miếng, cứng đờ mà tham lam tiến đến gần anh, phát ra tiếng gào rống đáng sợ.

Đầu ngón tay đặt trên cò súng run rẩy, bắn trượt.

Lệnh Ngạn đứng tại chỗ, gần như nín thở, bỗng có ai cầm tay anh từ phía sau, di chuyển hướng họng súng, bắn trúng đầu zombie.

Não zombie bay tứ tung khi thân thể ngã xuống đất, sắc mặt Lệnh Ngạn trắng bệch, sinh lý khiến anh buồn nôn, nhưng anh cắn răng ráo riết, nhịn xuống.

Trịnh Thù như tầng giáp bảo hộ, ôm anh vài giây ngắn ngủi, bàn tay sờ đầu anh trấn an, dặn dò ngắn gọn.

"Theo sát tôi."

Lệnh Ngạn bị hắn kéo về phía trước, lướt ngang qua thi thể zombie, không nhịn được thoáng quay đầu nhìn.

Sau vài lần sẽ thích ứng, Lệnh Ngạn không sợ nữa.

Anh luôn giữ vị trí ở trong phạm vi tầm mắt của Trịnh Thù, ngay khi vừa có đàn zombie lấp ló đằng xa, Trịnh Thù tức thì dùng lửa thiêu chết bọn chúng.

Lệnh Ngạn biết sử dụng dị năng thường xuyên không tốt, nhịn không nổi nhăn mi, giọng điệu không tốt lắm.

"Anh đừng sử dụng dị năng bừa bãi, em có thể giết chúng."

"Tôi biết, giờ em giỏi lắm rồi, nhưng tôi không thể để em bị thương."



Bây giờ thêm một Lệnh Ngạn bên cạnh, Trịnh Thù không thể bốc đồng như trước.

Hắn hận không thể dán đôi mắt lên Lệnh Ngạn, nên khi bất cứ sinh vật nào tiến vào một phạm vi nhất định, trong đầu hắn lập tức vang còi cảnh báo inh ỏi, dùng dị năng tiêu diệt toàn bộ nguy hiểm theo bản năng.

Mặc dù hắn cẩn thân từng li từng tí, thành thị hoang phế nơi tận thế vẫn đọng lại rất nhiều nguy hiểm.

Chẳng may zombie trốn ở chỗ nhìn như an toàn, lỡ như hắn vừa quay đầu, Lệnh Ngạn đã bị zombie cào thương......

Trịnh Thù đến nghĩ cũng không dám.

Hắn ngày càng hối hận lúc trước mềm lòng nhất thời đáp ứng Lệnh Ngạn, dẫn anh ra ngoài.

Nhưng mỗi lần hắn chuẩn bị nói cứng không cho Lệnh Ngạn ra ngoài, tâm trạng Lệnh Ngạn đều buồn thiu rất rõ, âm thanh rầu rĩ.

"Bởi vì em vô dụng sao?"

Trịnh Thù chịu không nổi dáng vẻ anh nhíu mày nhìn chính mình, có chút đáng thương, cứ như mình vừa làm chuyện ác tày đình còn hơn lúc trước.

Đầu quả tim hắn tê dại, lần nào cũng đầu hàng mà mềm lòng.

"Không đúng không đúng, haiz —— được rồi."

Nhìn từ góc độ khác, thật ra cho phép Lệnh Ngạn ra ngoài làm nhiệm vụ cũng có rất nhiều chỗ tốt.

Ví như thời gian Trịnh Thù ở bên anh càng nhiều, đồng thời ngăn người không thức thời trong căn cứ quấy rầy anh.

Hiện tại Lệnh Ngạn ở trong tầm mắt hắn, không rời đi ánh mắt hắn, có những lần bọn họ vừa giết xong zombie, cùng lấm lem khói bụi thở hổn hển ngồi trên mặt đát, Trịnh Thù nhìn Lệnh Ngạn lau mồ hôi, trong giây phút bỗng nếm vị ngọt khi sống nương tựa lẫn nhau.

Mà Lệnh Ngạn càng lúc càng đối xử hắn thêm phần dịu dàng, thậm chí đôi khi bị hắn hôn một cái trước mặt các đội viên cũng không tức giận.



Trịnh Thù nhớ rõ lần nọ có đội viên buột miệng gọi Lệnh Ngạn anh dâu, hắn nghe thấy, đang định răn dạy thằng đó rồi dỗ Lệnh Ngạn, thì nghe Lệnh Ngạn ừ nhẹ.

Tiếng ấy nhỏ xỉu, cứ như ảo giác.

Lúc ấy, Trịnh Thù đứng cứng ngắc tại chỗ, cửa sắt trong lồng ngực như bị đánh vỡ, sự vui mừng kinh hoảng tràn ra, sống mũi cay cay.

Nương theo ánh mắt khẩn trương của đội viên, Lệnh Ngạn quay đầu thấy hắn, sắc mặt cũng không thay đổi, cúi đầu lau mồ hôi trên tay, không nóng không lạnh thúc giục.

"Chúng mình đi thôi."

Bàn tay cách lớp bao tay màu đen chạm vào da anh, Lệnh Ngạn bị đau cau mày, nhìn hắn, cứ như không thấy sự vui sướng khó kìm nén của hắn, nhẹ giọng bảo.

"Trịnh Thù, đừng nắm chặt thế, anh làm đau em."

Trịnh Thù nhìn anh chằm chằm, trên mặt gần như hiện vẻ tủi thân, song không nhịn được nở nụ cười.

Hắn nới lỏng, nắm tay Lệnh Ngạn, giọng điệu dồn dập.

"Lệnh Ngạn, tôi, tôi..."

Trong nháy mắt, hắn có rất nhiều lời muốn nói, rất rất nhiều, nhưng cuối cùng đều nghẹn nơi lòng ngực.

Hắn nhìn Lệnh Ngạn chăm chú đầy quý trọng, cười lẩm bẩm.

"Không có gì, chúng ta trở về đi."

Lệnh Ngạn liếc nhìn cái tay hắn đang bắt chính mình, không tránh ra.