Dã Điểu

Chương 19: Là em lén ký hộ bạn ấy



Đôi tay của chàng trai cực kỳ linh hoạt, cậu bọc bìa sách rất nhanh. Mới ngồi xuống không bao lâu, chỉ một lúc đã bọc xong bìa sách mới tinh.

Hứa Nguyện duỗi tay đón lấy: "Cảm ơn! "

"Cậu ăn sáng chưa? Mình vẫn chưa ăn." Nói xong, cô lấy từ trong cặp ra hai hộp sữa bò vị dâu tây, còn thêm hai túi đồ ăn sáng, "Mình quên hấp nóng, tạm vậy nhé."

Cô gái đẩy một phần sữa bò và bánh mì qua, giọng điệu vẫn vui vẻ như thường.

Thích Dã không khỏi nhìn lại cuốn sách bài tập trên bàn.

Cổ họng hơi cử động: "Cảm ơn." Khó có dịp cậu không từ chối thẳng thừng mà nhận bữa sáng từ cô luôn như này. Thích Dã nhìn cuốn sách bài tâp, lúc Hứa Nguyện nhận ra, cô có chút khiếp sợ, co rụt bả vai lại, sợ cậu sẽ vạch trần.

Nhưng cuối cùng cậu cũng không nói gì cả, chỉ lấy ống hút cắm vào hộp sữa, mở túi đồ ăn sáng ra, ăn một cách im lặng.

Điều này khiến Hứa Nguyện vô thức thở phào nhẹ nhõm.

Nếu cậu thực sự hỏi, cô cũng không biết sẽ trả lời cậu thế nào.

Cô đến trường từ rất sớm, mãi mới làm xong hết các bài tập, chưa kịp ăn sáng nên giờ Hứa Nguyện cũng rất đói. Vì thế cô vừa ăn bánh mì, vừa nhìn sách bài tập, trong lòng lúc này mới thả lỏng hơn chút.

Sách bài tập chỉ cần làm những bài trong 1 tuần qua nên cũng tương đối dễ dàng đuổi kịp. Nhưng so với sách bài tập có ký tên đã bị xé nát thì không có cách nào có thể thay thế được.

Chỉ còn thiếu một chữ ký như tối qua.

Sách bài tập mới hôm nay từ đầu tới cuối đều không có chữ ký phụ huynh, nếu cô dạy Toán phát hiện ra, chắc chắn sẽ gọi cho Đào Thục Quân.

Nói vậy......

Hứa Nguyện nhớ tới chuyện phát sinh tối qua, vô thức siết chặt tay.

Trong tay cô vẫn còn cầm hộp sữa mới uống vài ngụm, vì nắm tay hơi chặt nên sữa dâu bắn ra khỏi ống hút, vương vãi khắp nơi. Không chỉ bắn lên người Hứa Nguyện mà Thích Dã ngồi bên cạnh cạnh cũng không may mắn thoát khỏi.

"Xin lỗi! xin lỗi!" Hứa Nguyện luống cuống tay chân, lấy khăn giấy từ cặp sách ra, không vội lau cho mình mà lau sữa vương trên mặt bàn Thích Dã, "Mình không cố ý...... Hả?"

Cô ngơ ngác nhìn tập giấy nháp trước mặt cậu: "Cậu đang làm gì vậy?"

Cậu trai kia ăn sáng rất nhanh, vài ba miếng đã xong, sau đó lấy từ cặp sách ra cuộn kim chỉ, bắt đầu khâu tập giấy nháp.

Cậu không cảm thấy làm như vậy mất mặt nên cũng không tránh né gì Hứa Nguyện, thoải mái đặt hộp kim chỉ lên bàn.

Hứa Nguyện cũng không để trong lòng, vì đã gặp cảnh cậu khiêng than tổ ong nên những chuyện này cũng chẳng tính là gì. Chỉ là thứ cô nhìn không phải là tập giấy nháp giá rẻ đang được khâu lại, mà chính là chữ ký qua loa ở phía dưới.

Do bị dính một chút sữa, chất giấy lại kém nên phần mực hơi lem, Nhưng nhìn mấy dòng chữ rồng bay phượng múa kia thì đích xác hính là kiểu chữ của người lớn. Thích Dã mở bút, mở sang trang tiếp theo, cậu đáp "Ký tên thôi." Ý chính là ký tên Thích Tòng Phong.

Tên quỷ say rượu kia vốn chả quan tâm đến thành tích học tập của của cậu, từ nhỏ đến lớn, bài thi và bài tập về nhà đều tự mình Thích Dã ký tên.

Vậy cũng được sao?

Thích Dã trả lời rất thản nhiên, Hứa Nguyện quả thực sợ ngây người. Cô vẫn luôn là đứa trẻ rất nghe lời, Đào Thục Quân quản con lại nghiêm, trước đến giờ cô bé chưa từng nghĩ đến chuyện giả mạo chữ ký phụ huynh.

Nếu là ngày thường, Hứa Nguyện sẽ không có suy nghĩ này. Nhưng giờ khi nhìn cuốn sách bài tập mới, cô vô thức nhớ lại chuyện tối qua.

Ánh đèn bảo vệ mắt chiếu sáng lên khuôn mặt vặn vẹo của Đào Thục Quân, bên tai vang lên tiếng xé giấy giòn giã, thứ cuối cùng hiện lên trước mắt cô là cuốn sách bài tập và bìa bọc bị xé tan thành từng mảnh rồi ném xuống đất.

Xanh xanh trắng trắng, hai màu xen kẽ nhau, cả màu mực đen và màu đỏ của phần chữa bài.

Hứa Nguyện không khỏi rùng mình. Cô không còn tâm trạng ăn sáng nữa, cẩn thận cất phần sữa còn phân nửa và túi đồ ăn sáng.

Cô lấy giấy nháp của mình ra, lại lấy thêm bút, cố gắng bắt chước chữ viết của Đào Thục Quân. Vì là lần đầu làm chuyện này nên Hứa Nguyện không quen lắm, hơn nữa tên Đào Thục Quân cũng nhiều nét, cô không quen viết tắt nên viết đi viết lại rất nhiều lần.

Mãi đến khi viết hết hẳn một trang giấy nháp, trên mặt giấy vẫn toàn những dòng chữ quy củ, chữ nào ra chữ nấy. Vừa nhìn đã biết không phải phụ huynh ký.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, dần dần, trong lớp cũng đông học sinh lên.

Cuối cùng Hứa Nguyện vẫn chột dạ, cô sợ bị phát hiện nên không dám hành động quá lộ, chỉ dám nhét tờ giấy nháp vào trong gầm bàn, đặt trên đầu gối, lặng lẽ luyện tập.

Nhưng chính lúc này, không hiểu Giang Triều mắt không ý tứ chút nào lại đến phá rối: "Mình còn đang bảo xem cậu lén lút làm trò gì! Đào Thục Quân, đây chẳng phải?"



Hứa Nguyện sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: "Cậu nói nhỏ chút đi!"

Giọng Giang Triều quá lớn, đến Trần Nặc ngồi cuối lớp cũng nghe thấy được, liếc mắt nhìn sang đám bọn họ.

"Không phải ai cả." Hứa Nguyện càng cuống, giơ tay che tờ giấy nháp: "Cậu không được nhìn nữa."

Giang Triều càng tò mò: "Rốt cuộc là ai vậy! Mau nói đi!"

Cậu ta vừa nói vừa quay đầu lại nhìn

Hứa Nguyện vội vàng che tờ giấy nháp, cô còn chú ý đến việc hình như Trần Nặc ngồi sau đã phát hiện ra manh mối.

Hứa Nguyện luống cuống, đang vội xô Giang Triều thì một bàn tay đã chặn ngang trước mắt. Về sau, quản lý đưa cho Thích Dã mấy tuýp kem dưỡng da tay mà mình không dùng, cậu không quen dùng nhưng về sau tay hơi khó chịu nên vẫn dùng.

Kem dưỡng da tay dễ chịu nên cuối cùng, bàn tay cũng không còn nứt nẻ hay chảy máu như trước nữa. Nhưng dù sao so với bạn bè cùng trang lứa thì bàn tay đó vẫn có lớp chai mỏng, thô ráp hơn nhiều, có chút ửng đỏ do làm việc quanh năm vất vả.

Cậu đưa bàn tay đỏ ửng ra, cầm lấy cuốn sách bài tập.

Sau đó mở tùy ý, đến phần phải ký tên thì ký xuống chữ Đào Thục Quân rồng bay phượng múa.

***

"Mẹ kiếp mẹ kiếp, cậu ngầu quá xá!" Lúc ăn cơm, khả năng ngôn từ của Giang Triều trở lên giảm sút nghiêm trọng, lăn đi lộn lại mãi cũng chỉ nói được hai câu: "Người anh em! Quá ngầu! Không hổ là Thất gia!"

Lúc nhìn thấy Thích Dã ký tên thay cho Hứa Nguyện, cậu lập tức nhảy về chỗ ngồi, lấy cuốn sách bài tập mình thức trọn một đêm. Sau đó lại quấn lấy Thích Dã, năn nỉ mãi, thuyết phục cậu ký tên vào sách bài tập của mình.

Thích Dã cực kỳ không thích cách Giang Triều nói chuyện như thế này, cậu nặng mặt, cầm đũa lặng im ăn cơm. Sau khi giúp Giang Triều và Hứa Nguyện ký tên, đến lúc trưa, cậu lại bị tóm đến căn tin.

Thạch Tiểu Quả là lớp trưởng môn Toán, giáo viên Toán đã mang theo cơm đến văn phòng, sau đó gọi cô bé đến văn phòng cùng giúp hỗ trợ kiểm tra bài tập về nhà.

Vì thế lúc này, Thích Dã bị Hứa Nguyện và Giang Triều, mỗi người một bên kéo đến nhà ăn. Hứa Nguyện ban đầu còn định như lần trước, lấy cho Thích Dã rất nhiều đồ ăn.

Đáng tiếc Thạch Tiểu Quả không ở đây, nhà ăn lại nhiều người, Trần Nặc tự lấy được phần cơm của mình đã may, Giang Triều lại là người không đáng tin. Vì thế cô chỉ có thể lấy một phần cơm thường cho cậu, lúc ngồi xuống lại cố gắng gắp thức ăn của mình sang, "Mình thấy món nấm muối tiêu này ăn cũng ngon, cậu ăn thử xem! Còn cả miến hầm thịt nữa, món này cũng..."

"Được rồi được rồi, em ăn phần của em đi." Mắt thấy Hứa Nguyện sắp gắp hết phần ăn của mình sang, Trần Nặc đành ngăn lại, "Gắp nhiều như thế cậu ta ăn cũng không hết."

Hứa Nguyện mím môi: "Nhưng..."

Nhưng mãi cậu ấy mới đến căn tin ăn với bọn họ một lần, lần sau không biết phải chờ tới khi nào.

"Em gái tôi tính tình như vậy đấy." Trần Nặc biết trong lòng cô nghĩ gì, lại quay ra mỉm cười với Thích Dã, "Cậu xem em ấy vội thế nào kìa, tôi nói thêm vài câu, khéo chừng em ấy lại xị mặt không vui với tôi."

Câu này đương nhiên chỉ là tiện miệng nói đùa mà thôi.

Hứa Nguyện tính cách rất tốt, từ nhỏ đến lớn không biết cãi lộn với ai, đừng nói đến chuyện nổi giận với ai. Thích Dã lại cũng không quen cách nói chuyện như thế này.

Từ trước đến giờ khi đi học, các bạn trong lớp thường coi cậu như không khí, không dùng mấy lời nặng lời độc miệng đã rất hiếm, càng không có chuyện nói mấy lời đùa vui nói giỡn như thế với cậu.

Cậu không biết phải trả lời như nào, đành trả lời mơ hô: "ừ.", sau lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Kết quả vừa nghe thấy thế, cậu thanh niên kia thủng thẳng nói tiếp: "Vậy định như thế đi, về sau tôi bảo em ấy không cần gắp cho cậu nữa, cậu cứ cách vài ngày lại đến căn tin ăn với chúng tôi một bận, được không?"

Cái gì định như vậy?

Thích Dã sửng sốt, ngẩng đầu.

Giọng điệu của Trần Nặc vẫn ôn hòa như mọi khi, trên mặt còn mang theo nụ cười nhẹ, nếu không nghe nội dung mà chỉ nhìn sắc mặt, hẳn không ai nghĩ cậu có thể nói mấy lời kia nghe hợp tình hợp lý như thế.

Thích Dã còn chưa kịp hỏi lại thì Hứa Nguyện đã hưng phấn gật đầu: "Rất hay rất hay!"

"Ngày nào ở nhà ăn cũng đổi thực đơn." Cô làm như thể cậu đã đồng ý, không buồn để ý chuyện ăn cơm của mình nữa, bắt đầu dùng tay đếm số món ăn, "Ngày mai sẽ làm cá kho, thứ năm có nấm hương hầm gà. À đúng rồi, cậu thích tôm hùm đất xào cay không? Thứ sáu có thể gọi món đó!"

Giang Triều lúc này đầu óc mới linh động hơn, gật đầu phụ họa: "Đúng đó đúng đó! Tôi nói này người anh em, món ăn ở căn tin ta..."

Cậu rụt cổ lại, do dự hai giây, cuối cùng cũng không có mặt mũi lừa Thích Dã: "...... Cũng không tệ lắm."

Cái này là gì vậy?

Thích Dã khóe miệng không khỏi co giật. Cậu không thể lý giải được sự cố chấp của đám Hứa Nguyện ở phương diện này, chỉ đành nuốt chửng hết những gì trong miệng rồi đặt đũa xuống, định nghiêm túc giải thích một lần.



"Hứa Nguyện! Hứa Nguyện!"

Lúc đang định nói thì Thạch Tiểu Quả vội vã chạy đến nhà ăn, "Không hay rồi! Mẹ cậu gọi điện thoại cho cô Đào!."

Tổ toán khối 8 trường trung học xài chung một văn phòng lớn. Đến giờ nghỉ trưa, trong văn phòng không có học sinh nào khác, chủ yếu toàn là giáo viên, hoàn toàn yên tĩnh.

Hứa Nguyện vừa nghe cấp báo, lúc đẩy cửa ra đã nghe thấy tiếng nói cực kỳ chói tai của Đào Thục Quân: "Không thế thế được! Tôi chưa ký tên cho nó! Sách bài tập của nó sao có chữ ký được? Tuyệt đối không thể!"

Giọng Đào Thục Quân nói chuyện quá lớn, dù không mở loa ngoài thì cả văn phòng đều có thể nghe thấy. Cô Đào xấu hổ không chịu nổi, đứng dậy đến chỗ khác nghe điện thoại: "Mẹ Hứa Nguyện này, chị đừng nên kích động, chúng ta từ từ nói chuyện."

"Lại đây." Thấy Hứa Nguyện đẩy cửa vào, cô Đào vẫy tay với cô, "Đến chỗ cô."

Hứa Nguyện đứng sững ở cửa, bất động.

Lúc nghe thấy giọng Đào Thục Quân, cả người cô trở lên lạnh lẽo, như thể trong nháy mắt máu đã kết thành băng, đông cứng cả các khớp xương.

Không thể đi một bước.

Sao lại thế này?

Hứa Nguyện bất lực suy nghĩ.

Đào Thục Quân sao tự nhiên lại gọi điện thoại cho cô Đào?

Rõ ràng hôm qua bà đã nổi cơn thịnh nộ, xé sách bài tập của cô ra thành mảnh vụn, cố như nào cũng không ghép lại được.

"Nó đến rồi sao? Cô Đào chuyển hộ điện thoại cho nó với!" Trong điện thoại, giọng Đào Thục Quân vẫn the thé, "Ai cho mày giả ký tên trong sách? Mày tự ký đúng không! Học không ra hồn giờ còn học thói gạt người! Mày đang tính gạt ai? Học ở đâu cái thói hư tật xấu này!"

"Mẹ Hứa Nguyện, mẹ Hứa Nguyện ơi." Cô Đào không kịp tìm tai nghe, cố gắng trấn an Đào Thục Quân, "Không thể nói như vậy được, con trẻ làm hết bài tập về nhà là tốt rồi, để phụ huynh ký tên chỉ có tác dụng đôn đốc thôi. Hứa Nguyện ở trên lớp rất ngoan, học cũng tốt, bài tập của em ấy có ký tên hay không cũng không quan trọng, chị đừng nổi nóng."

Nhưng mà Đào Thục Quân căn bản không nghe: "Cô Đào à, tôi sao không tức giận được đây?"

"Cô đâu biết bố nó quanh năm suốt tháng đi làm bên ngoài, trong nhà chỉ có mình tôi cáng đáng mọi thứ." Bà dường như đã tìm được người để trút hết nỗi lòng.

"Đứa nhỏ này không hiểu cho tôi một chút nào, tối qua lúc làm bài tập còn cãi già với mẹ, nói bài tập làm sai thì sai. Tôi nóng giận nên chưa ký tên cho nó, nghĩ hôm nay gọi điện cho cô trình bày một chút. Ai ngờ nó học thói hư tật xấu như thế! Ở nhà không tôn trọng bố mẹ còn chưa tính, đến trường còn học lừa thầy cô! Như này sao được!"

Đào Thục Quân nói rất nhanh, cô Đào không nói xen ngang được một chữ. Hứa Nguyện đứng ngốc tại cửa, ngơ ngác nghe Đào Thục Quân nói chuyện.

Dường như cô cảm thấy Đào Thục Quân nói đúng, lại cảm thấy Đào Thục Quân có gì đó sai sai.

Ngày hôm qua, Đào Thục Quân kiểm tra thấy làm bài sai, Hứa Nguyện đúng là có nói một câu: "Kiến thức này con chưa học, làm sai cũng là bình thường."

Nhưng Đào Thục Quân căn bản không nghe. Bà không cho cô chỉnh sửa, thẳng tay xé toạc sách bài tập của cô.

Nếu Hứa Nguyện lớn hơn một chút có lẽ cô sẽ hiểu rằng chuyện đích xác là như thế này. Dùng giọng điệu hơi khác, từ ngữ hơi khác, thay đổi mấy từ râu ria, lời được nói ra đã mang ý nghĩa hoàn toàn trái ngược.

Đây là một trong những kỹ năng người lớn rất thành thục trong thế giới của họ.

Nhưng Hứa Nguyện quá nhỏ.

Cô mới chỉ có 13 tuổi, vẫn chưa hiểu những trò đổi trắng thay đen, thị phi bất minh của người lớn, đặc biệt khi người lớn đó không ai khác chính là mẹ mình.

"Không có! Em không có!" Vì thế, Hứa Nguyện òa khóc, cô không biết nên phản bác như nào, chỉ vừa khóc lóc vừa lắc đầu, "Con không có không tôn trọng mẹ, không có lừa cô Đào!"

Những thứ đó cô thực sự chưa từng học.

Mà cô cũng không phải cố ý muốn giả chữ ký, chỉ là sáng nay chạy vài tiệm sách mới mua được cuốn sách, sao có thể tìm Đào Thục Quân ký tên?

Hứa Nguyện nói như vậy, Đào Thục Quân càng bốc hỏa hơn: "Cô Đào, cô nghe thấy chưa, lúc này nó còn nói dối!"

"Mày nói cho mẹ biết xem ai ký tên cho mày?" Chuyện xé sách vở khó mà nói, bà đổ hết lên chuyện chữ ký, giọng điệu càng hùng hổ: "Sách bài tập mẹ chưa ký cho mày đến một chữ, mấy chữ ký đó là ở đâu ra?"

Cô Đào nghe nửa câu sau, mày nhăn lại.

Lúc đang định nói gì đó, giọng nói khàn khàn vang lên: "Bạn ấy không ký."

"Bạn ấy không ký." Cậu trai không báo cáo, chỉ đẩy cửa đi vào, biểu cảm lạnh nhạt, "Là em lén ký hộ bạn ấy."