Dã Điểu

Chương 11: Chỉ là một phiếu cơm



10 phút tiếp theo đó, Hứa Nguyện không nhìn sách giáo khoa, mắt luôn dính vào việc Thích Dã bọc sách.

Tốc độ chậm lại, cậu bọc thực sự rất chậm, mãi đến khi chuông tan học vang lên, cậu mới bọc xong sách cho năm lớp 8 của môn Tiếng Trung và Toán.

Khi tiếng chuông vang lên, Hứa Nguyện gật đầu rất mạnh: "Mình xem hiểu rồi! Không nên cắt góc chéo nhiều quá, không thì sẽ không bọc được!"

Cô gái nhỏ trông rất hưng phấn như thể phát hiện được một bí mật lớn lao nào đó, giọng nói vang vọng sống động chẳng kém phần thanh thoát.

Thích Dã cụp mắt không nói chuyện, cậu gập con dao nhỏ lại, thu gọn vụn giấy nhỏ đã cắt đi.

"Đi ăn cơm à?" Mấy bạn học khác đã tụ tập tốp năm tốp ba ra khỏi lớp, Hứa Nguyện hỏi, "Mình dẫn cậu đến nhà ăn nhé. Chờ lát nữa ăn xong, vừa hay mình bảo anh mình dẫn cậu đi mua đồng phục."

Trường THCS Tây Xuyên không nhiều học sinh nhưng diện tích lại không nhỏ. Mỗi khóa đều có khu dạy học riêng, hơn nữa còn cả tòa nhà thực nghiệm, giảng đường, nhà ăn, ai mới đến cũng khó lòng phân biệt được chứ đừng nói tìm đến văn phòng bán đồng phục.

"Cậu từng gặp anh mình rồi đó, chính là......"

Hứa Nguyện chỉ Trần Nặc đang ngồi bàn cuối, lại nhớ cảnh tượng lần gặp mặt trước, mắt chớp nhanh vài cái, "Dù sao sau này có chuyện gì cậu tìm anh ấy là được, anh ấy là lớp trưởng, phần lớn việc đều là anh ấy quản lý."

Trần Nặc đang đang nhìn về phía bọn họ, thấy Hứa Nguyện chỉ phía mình thì cười và vẫy tay với Thích Dã. Thích Dã chú ý tới động tác của Trần Nặc, cậu khẽ gật đầu lại, sau đó từ chối, "Cảm ơn, không cần."

Cậu ta từ chối quá nhanh lại quá thẳng thừng, Hứa Nguyện nhất thời còn chưa kịp lấy lại tinh thần, vẫn đang nói tiếp: "Nếu không tìm thấy anh ấy thì nói với mình......Hả?"

Cô bé ngơ ngác nhìn cậu.

Cậu trai mới vừa rồi còn cố tình giảm tốc độ cho cô nhìn thấy rõ quá trình bọc sách đã đứng lên, giọng điệu bình tĩnh: "Nhờ chút."

Hứa Nguyện dịch sang một bên theo bản năng. Cậu trai mặt mày không cảm xúc lướt ngang qua, không nói một lời hẹn gặp lại, chỉ vứt đống giấy lộn kia vào thùng rác rồi bỏ đi.

"Cậu ta cứ thế rời đi?" Ở nhà ăn, Thạch Tiểu Quả lợi dụng lợi thế chiều cao của mình chắn trước Hứa Nguyện, giúp cô lách ra khỏi đám đông, "Rõ ràng lúc sáng cậu giúp cậu ta giải vây mà, đúng không?"

Hứa Nguyện bất đắc dĩ: "Cậu nhỏ giọng đi chút đi." Nói to hơn nữa thì mọi người ai cũng nghe thấy mất.

"Hả? Cậu nói cái gì?" Giữa trưa nhà ăn đông người ồn ào nhốn nháo, Thạch Tiểu Quả không nghe rõ, "Mình nói cái tên Thất..."

"Cậu ăn phần cố định hay ăn mì?" Thấy Thạch Tiểu Quả vẫn còn đang rối tinh rối mù chuyện Thích Dã, Hứa Nguyện đành nói lảng sang chuyện khác, "Ăn mì thì nói để mình đi xếp hàng."

So với suất ăn cơm tập thể bình thường, món mì mới được phần đông học sinh yêu thích, đội ngũ xếp hàng luôn rất dài. Thạch Tiểu Quả vừa nghe liền cười: "Được rồi, cậu nhỏ như này thì xếp hàng gì được. Cậu đi nhận chỗ trước đi, lát nữa mình mang mỳ đến cho."

Nói xong, cô bé đẩy Hứa Nguyện về hướng khu ăn cơm.

Thạch Tiểu Quả sức lực còn khoẻ hơn nhiều so với mấy bạn nam, Hứa Nguyện không phản kháng lại được, chỉ có thể đi nhận chỗ trước.

Mới vừa tìm được một bàn trống bốn người, Trần Nặc và Giang Triều bưng khay đồ ăn lại.

"Mình thấy lớp trưởng lớp mình sắp tu tiên thành công rồi, có khi ban ngày cũng phi thăng được." Giang Triều trong lòng còn sợ hãi, "Lần sau còn tới nhà ăn này thì cứ đứng ngoài bồn hoa đi, tùy ý hái chút hoa chút cỏ là xong."

Hứa Nguyện nhìn khay đồ ăn của Trần Nặc, bên trong vô cùng đơn giản vài món ăn chay: cải thìa xào, đậu phụ hầm, cà rốt và ngô.

Đồ ăn ở nhà ăn lúc nào hương vị cũng đậm, nhiều dầu mỡ lại mặn. Mà Trần Nặc thân thể kém, đồ dầu mỡ cay đều không thể ăn. Có thể tìm được mấy món đồ ăn thanh đạm như thế cũng không dễ.

Hứa Nguyện nhường chỗ cho hai người, "Lúc trước không phải cô bảo sau này ngày nào cũng chuẩn bị cơm cho anh sao?" Cứ ăn chay như này mãi cũng không được.

"Không sao đâu, nghỉ trưa có chút thôi mà, chạy đi chạy lại cũng phiền." Trần Nặc lẩm bẩm, "Anh thấy đồ ăn ở nhà ăn khá ngon."

Giang Triều hoàn toàn không đồng ý nổi vế sau, cậu cầm đũa chọc miếng thịt gà kho trong bát, tựa hồ như có thâm thù đại hận, "Sao mình không cảm giác thế chút nào nhỉ?"

Hứa Nguyện mím môi: "Vậy lần sau cậu mang cơm đi."

Gia cảnh nhà Giang Triều tốt, trong nhà có mấy nhà xưởng quy mô rất lớn. Về lý có thể ngày nào cũng mua cơm hộp phung phí hoặc bảo dì giúp việc mang cơm cho.

"Mình có thể chịu đựng một chút." Nhưng khi cậu đến căn tin ăn cùng bọn họ, lại nghe Hứa Nguyện nói như vậy lại nói như thật, "Ai đó từng nói rằng, ông trời sẽ giao trọng trách lớn lao cho người..."

Thạch Tiểu Quả bưng hai bát mì về, không chút khách khí khí cắt ngang, "Yên tâm, cả đời này cậu cũng chẳng phải nhận trách nhiệm gì lớn lao đâu, cho nên không cần nhịn."

"Gì gì gì?" Giang Triều muốn phản bác lại, lại nhìn sang mì trong tay cô, ngại ngùng nói, "Tiểu Quả ơi Tiểu Quả, chỗ kia ấy, chia cho mình ít mì."

Thạch Tiểu Quả lời ít ý nhiều: "Biến."

Cuối cùng, vẫn là Hứa Nguyện gắp cho Giang Triều một gắp. Mấy người ngồi xuống ăn cơm, chưa được vài miếng, Thạch Tiểu Quả tiếp tục đề tài vừa rồi: "Đúng rồi Hứa Nguyện, cậu quen cái cậu Thất gia kia như nào vậy?"



"Người ta gọi là Thích Dã." Thạch Tiểu Quả không tim không phổi cứ nói, Hứa Nguyện nhớ lúc trước mình nhầm lẫn, vẫn cảm thấy xấu hổ.

Sau khi sửa đúng xưng hô, giọng của cô bé lại cố gắng nhẹ nhàng bâng quơ nhất có thể: "Cũng chẳng như nào cả, chỉ là tình cờ gặp trên đường, cậu ấy giúp mình bận chút việc."

Thạch Tiểu Quả hỏi tiếp: "Bận gì vậy?"

Cậu ấy hỏi quá cụ thể, Hứa Nguyện còn chưa nghĩ đến đáp lại như nào thì Trần Nặc buông đũa, "Mình đi mua nước, mọi người muốn Coca hay nước chanh?"

Nói xong câu cuối, cậu về phía Thạch Tiểu Quả.

"Nước chanh." Thạch Tiểu Quả trả lời theo bản năng, suy nghĩ một chút lại đứng dậy, "Nhiều người quá, mình đi với cậu."

Hứa Nguyện thở phào: "Em cũng thích nước chanh."

Giang Triều không chút do dự: "Coca!"

Hứa Nguyện chuẩn bị đưa phiếu cơm của mình cho Thạch Tiểu Quả, sờ túi, không biết phiếu cơm vừa rồi còn ở trong đã rơi đâu mất.

"Chờ một chút." Cô bé nói, "Mình tìm phiếu cơm của mình xem đâu đã."

Thạch Tiểu Quả vội vàng xua tay: "Đừng tìm nữa, quẹt của mình cũng được."

Trần Nặc và Thạch Tiểu Quả đi mua đồ uống, Giang Triều tiếp tục dùng đũa xử lý miếng gà viên. Chán muốn chết, cậu chọc chọc, đôi mắt chợt bừng sáng "Cậu xem! Mau ngẩng đầu lên! Mau nhìn đi!"

Hứa Nguyện kinh ngạc ngước mắt: "Làm sao vậy?"

Giang Triều rốt cuộc cũng buông tha miếng thịt gà, dùng đũa chỉ hướng cửa nhà ăn: "Nhìn đi! Có phải là bạn mới ngồi cùng bàn với cậu không!"

Thích Dã rời phòng học, đến văn phòng của cô Hà.

Hiện tại, tiền học phí đầu học kỳ đều chuyển trực tiếp từ thẻ ngân hàng, còn các khoản chi tiêu rải rác trong học kỳ, một lượng nhỏ các loại phí khác thì nộp cho giáo viên của lớp.

Buổi sáng mới lấy tiền từ chỗ Thích Tòng Phong, cậu cũng không đến ngân hàng nộp tiền, di động hỏng rồi nên cũng không có cách nào chuyển khoản, chỉ có thể đưa trực tiếp mấy tờ tiền nhàu nhĩ cho giáo viên chủ nhiệm.

Cô Hà không chê một lời nào mấy tờ tiền nhàu nhĩ kia, đưa tay ra nhận, sau đó lấy một bộ đồng phục từ trong ngăn bàn: "Vừa nãy trên lớp cô quên nói với em, lúc nãy về cô mới thấy chỗ này còn sót lại một bộ đồng phục từ năm ngoái, em nhìn xem size số này có vừa mình không?"

Cô giáo nhét bộ đồng phục vào trong tay cậu, Thích Dã cúi đầu nhìn size số.

Size L, size quần áo bình thường cậu vẫn mặc.

Cậu im lặng vài giây, tay nắm chặt động phục, "Cảm ơn cô."

"Vừa người hả? Vậy tốt quá, cô cũng không phải cất ở phòng cô, cũng không cần phải bảo lớp trưởng dẫn em đi mua." Cô Hà trông bộ rất vui vẻ, "Đợi lát ăn cơm xong em thay đồng phục đi nhé, không thì mấy bạn trực ban tuần này bắt gặp sẽ trừ điểm lớp mình đấy."

Thích Dã đáp lời.

Cô Hà dặn dò vài câu, nói cậu cứ an tâm học tập, về sau có chuyện gì cứ tới gặp cô rồi bảo cậu cứ đi ăn cơm trước. Rời văn phòng, Thích Dã không lập tức đến nhà ăn, cậu quay đầu vào phòng vệ sinh, thay quần áo, sau đó lấy trong túi gói ra một tấm thẻ màu trắng có in rõ ngày tháng.

Thấy rõ ngày tháng ghi trên thẻ, bàn tay cầm túi hơi siết chặt. Cuối cùng, cậu không vứt túi đóng kín và tấm thẻ kia vào thùng rác mà cẩn thận cất đi cùng bộ đồng phục cũ.

Sau khi về lớp dọn dẹp xong, lúc này Thích Dã mới đi ra khu dạy học.

Đang là thời gian ăn cơm trưa, Thích Dã nhìn rõ hướng đi của đám người, rất dễ tìm được vị trí của nhà ăn. Vì tới muộn, dòng người trong sảnh chen chúc xô đẩy, cậu không nhìn thấy khu Hứa Nguyện và Giang Triều ăn cơm, chỉ đứng cách cửa sổ mấy mét, nghiêm túc tính nhanh giá mấy món ăn.

Lúc trước trên đường, Thích Dã đã nghĩ xong mình muốn ăn gì. Vốn nghĩ chẳng cần tính đến màu sắc hay kiểu món gì, cậu nhanh chóng tìm được mấy món ăn dễ nhất, trong đầu nhẩm tính tổng tiền, sau lại có chút do dự.

THCS Tây Xuyên là trường công lập có chính phủ trợ cấp, giá ăn ở nhà ăn cũng không cao, nhưng dù sao một phần ăn ở đây ít nhất cũng 5 đồng. Đổi thành mì sợi giảm giá, một người như cậu cũng có thể ăn dầm dề một thời gian dài. Vừa nghĩ đến kết quả này, Thích Dã liền định bước đi. Nhưng nhà ăn tràn ngập các loại mùi đồ ăn, ấm áp, mê người. Chúng đi theo đường hô hấp, đào sâu vào cái bụng buổi sáng chưa ăn gì, trống rỗng lạnh giá của cậu. Cậu đứng một mình trong đám người, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn đi đến cuối hàng.

Hàng ngũ đứng xếp hàng mua đồ ăn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến lượt Thích Dã. Đứng trước mặt cậu là một cậu nam sinh khá to cao, mua rất nhiều cơm, một người nhưng mua đến bốn năm phần thịt, còn cả ba phần cơm, tính suất ăn bình thường nhất cũng phải đến hơn 40 đồng. .

||||| Truyện đề cử: Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ |||||

Dì quầy cơm phải dùng đến hai khay đồ ăn mới bê hết qua, sau đó mới hỏi đến Thích Dã, "Bạn học ăn gì nhỉ?"

Thích Dã quét mắt nhìn miếng thịt kho tàu gần mình nhất, cổ họng khẽ nhúc nhích: "Một phần bí đao, một phần rau bắp cải, ba đồng cơm ạ."

Bí đao hai miếng, cải trắng hai miếng, cơm một xúc.



Vừa tròn 5 đồng.

Nói xong, cậu lấy một đồng 5 tệ từ trong túi ra, đang muốn đưa trẻ thì dì quầy cơm xua tay, "Chỗ này không nhận tiền mặt, em làm phiếu cơm đi."

"Ở ngay kia kìa, đối diện." Dì nhiệt tình chỉ vào ô cửa sổ cho Thích Dã, "Một phiếu cơm trả trước 20 đồng, làm xong quay lại đây quẹt là được."

Thích Dã khựng lại. Vài giây sau, cậu cất tiền đi, nói: "Vậy em xin thôi ạ, cảm ơn."

Dì quầy cơm không khỏi sửng sốt: "Hả?"

Khi dì còn chưa kịp phản ứng lại đang xảy ra chuyện gì, cậu trai kia đã xoay người đi không chút lưu luyến. Hứa Nguyện và Giang Triều ngồi ở ghế, nhìn Thích Dã từ lúc xếp hàng ở cuối đến khi lên trước, sau đó cậu ta len qua đám người, tay vẫn không cầm theo gì cả, trống trơn.

Cậu ta không đến ô cửa khác xếp hàng, thậm chí còn không ở nhà ăn quá thêm một giây, biểu cảm thờ ơ lạnh nhạt, vội vã đi về phía cửa ra.

Giang Triều đột nhiên cảm giác như tìm thấy tri kỷ: "Mình nói mà! Cơm ở trường mình đúng là rất khó ăn!"

Hứa Nguyện có chút chần chừ: "...... Vậy sao?"

"Sao lại không?" Giang Triều đã quen vô tâm vô phế, quyết chắc Thích Dã giống mình, đều không thích đồ ăn ở nhà ăn, "Cậu xem đi, bạn ngồi cùng bàn cậu cũng chịu không nổi, cho nên không phải do mình kén ăn đâu!"

Hứa Nguyện cảm thấy chuyện không phải như thế. Nhưng đúng lúc cô muốn đuổi theo hỏi chuyện thì tấm lưng gầy gò của cậu đã biến mất trong đám đông, dù tìm cách nào cũng không thấy tăm tích. Còn một thứ dù tìm như thế nào cũng không thấy tăm tích khác, chính là phiếu cơm của Hứa Nguyện.

Ăn cơm xong, cô bé lục lại rất cả túi lớn túi bé trên người mình lần nữa, cả đám Thạch Tiểu Quả cũng tìm giúp xung quanh nhưng tận đến khi sắp vào lớp, phiếu cơm vẫn không thấy bóng dáng.

"Đừng tìm nữa, khi nào rảnh thì lại mua phiếu khác đi." Cuối cùng Trần Nặc nói, "Trong thẻ anh cũng có không ít tiền, em cứ quẹt thẻ anh trước."

Hứa Nguyện không có cách nào khác, chỉ có thể gật đầu: "Vâng."

Ngoài việc đặt trước 20 đồng, muốn làm phiếu cơm còn phải nộp thêm một bức ảnh chụp. Sau khi tan học, Hứa Nguyện tìm một vòng trong phòng mình vẫn không thấy túi giấy thường ngày đựng ảnh chụp, cô bé đi sang phòng làm việc tìm.

Mất hơn nửa tiếng đồng hồ lục lọi, cuối cùng cũng tìm thấy bức ảnh vốn phải ở trên giá sách, giờ lại trong ngăn kéo tủ TV trong phòng làm việc. Chẳng cần suy đoán, nhất định là Đào Thục Quân "giúp thu dọn" rồi. Bà dọn dẹp cất đi cũng không nói với Hứa Nguyện, nếu Hứa Nguyện đi hỏi thì sẽ bị mắng ngay: "Đồ của mình còn không biết vứt ở đâu, cái thái độ như này thì sao học tập hẳn hoi nổi?"

Vì thế Hứa Nguyện thà phải vùi đầu vào tìm mất một hai giờ cũng không chủ động hỏi Đào Thục Quân, nhưng cuối cùng thấy cô bé đi tới đi lui vài lần giữa phòng làm việc và phòng khách, Đào Thục Quân vẫn chú ý tới động tác của cô bé: "Con đang tìm gì vậy?"

Hứa Nguyện vốn không muốn trả lời, nhớ lúc sáng ra cửa bị Đào Thục Quân chất vấn, cô hơi mím môi "Ảnh thẻ ạ."

Đào Thục Quân tiếp tục truy vấn: "Con tìm ảnh thẻ làm gì?"

Hứa Nguyện rút hai tấm ảnh thẻ ra, cất lại túi giấy vào trong ngăn kéo: "Con không tìm thấy phiếu cơm, mai con làm một phiếu khác."

Cô bé tự thấy câu trả lời của mình không có vấn đề gì, vừa dứt lời xong liền nghe thấy Đào Thục Quân hừ lạnh: "Học cũng học không giỏi, đến đồ mình cũng làm mất. Mày chơi với mấy bạn cùng lớp mà như này, các bạn không coi thường mày à con?"

Lúc vừa nghe thấy mấy câu nói này, thứ nảy lên trong lòng Hứa Nguyện không phải phẫn nộ hay cảm thấy oan ức mà thấy rất lẫn lộn, mù mờ không sao hiểu nổi.

Mấy chuyện này có liên quan gì đến nhau sao?

Cô chỉ không cẩn thận đánh rơi một phiếu cơm thôi mà, so với điểm số của cô, so với bạn bè của cô có liên quan gì chứ?

Cô bé thật sự không hiểu nổi, thậm chí quên cả tức giận, quên cả việc mình phải phản bác lại, chỉ ngơ ngác quay đầu nhìn Đào Thục Quân.

"Làm sao? Không chịu hả?" Trong mắt Đào Thục Quân thì động tác nghi hoặc này chính là đang khiêu khích, giọng bà càng thêm trào phúng, "Mày nhìn xem bản thân mình như nào đi con, đến cái phiếu cơm cũng không giữ nổi. Hết làm mất thứ này sang thứ khác, sao không ném mình luôn đi cho xong? Nói ra để người ta cười cho!"

Hứa Nguyện nắm chặt tấm ảnh, cắn môi.

Mấy giây đầu, cô bé còn định giải thích rõ ràng với Đào Thục Quân, rằng mình không phải ngày nào cũng vứt đồ bừa bãi. Từ nhỏ đến giờ khi học cấp 2, đây là lần đầu tiên cô làm lại phiếu cơm, trước đó chưa từng làm mất bất kì thứ nào. Nhưng Đào Thục Quân lại không cho cơ hội này: "Buổi sáng mẹ nói mày còn không vui, giờ biết chưa? Mới ngày đầu vào học kỳ đã làm mất phiếu cơm, về sau còn làm mất gì nữa!"

Giọng Đào Thục Quân lớn tới mức Hứa Nguyện không nói được câu nào cả. Cô bé im lặng về phòng, cất tấm ảnh thẻ nhăn nhúm vào ngăn bên trong trong túi đựng bút, kéo khóa lại đảm bảo không làm rơi. Nhưng trong phòng khách, giọng Đào Thục Quân vẫn cao vút, chẳng nhỏ đi chút nào: "......Mẹ nhìn mày thấy mày đến đầu óc mình cũng ném đi rồi đó con mới thi điểm kém như vậy! Nói xem như này sau bản thân có tiền đồ gì không? Thôi đừng đi học gì nữa, phí tiền phí gạo, để cho đứa khác đi còn hơn!"

Cứ thế, dù Hứa Nguyện đã rời đi thì bà vẫn cứ lải nhải, nội dung từ việc Hứa Nguyện làm mất một phiếu cơm dẫn đến các phương diện khác như cô bé đi học không chú tâm, nghe giảng không nghiêm túc, làm bài thi không cẩn thận, ngày thường không hề nỗ lực.

Thậm chí sau đó lại xả tới các vấn đề về tư tưởng đạo đức, chỉ trích Hứa Nguyện chỉ biết ghét bỏ cha mẹ, không có lòng bao dung chút nào.

Nói cô là đứa trẻ tính nết vô cùng kém..

Hứa Nguyện ngồi trước bàn, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào túi đựng bút, nghe tiếng Đào Thục Quân ngày càng cao giọng mắng chửi ngoài phòng. Cô cảm tưởng mình chính là tấm ảnh thẻ nhăn nhúm dúm dó trong trong túi đựng bút kia, bị nhốt kín trong không gian nhỏ hẹp, chẳng nghe thấy gì cả, chẳng nhìn thấy gì cả, cũng chẳng cảm nhận được gì nữa.

Không tức giận, không oan ức, trong lòng Hứa Nguyện trống rỗng, chẳng còn chút sức lực.

Chỉ là một phiếu cơm thôi mà, cô nghĩ thế. Cô không hề làm bất kỳ chuyện gì kinh khủng xấu xa cả, chỉ làm mất một phiếu cơm.