Dã Điểu

Chương 1: Chiếc áo bông màu hồng đào



Kỳ thi cuối kì 1 năm lớp 8, Hứa Nguyện đứng thứ 43 của lớp, đứng thứ 512 của khối.

Vì thế, chạng vạng đêm 30 Tết, khi chỉ còn 2 tiếng nữa là đến chương trình Xuân Vãn tết Âm lịch, cô bé đứng ở giữa phòng khách, cúi đầu, hai tay siết chặt bộ đồ ngủ hình gấu.

"Hiện giờ chúng ta cũng theo dõi hậu trường đêm Xuân Vãn..."

TV đang mở, tiếng nữ MC đeo khăn quàng cổ màu hồng đang tươi cười chia sẻ công tác chuẩn bị chương trình Xuân Vãn.

Trong tiếng phỏng vấn sôi nổi, giọng Đào Thục Quân có phần chua ngoa, cao vút: "Mày ăn của mẹ, mặc của mẹ, xài tiền của mẹ! Cả ngày không phải làm gì chỉ cần học! Kết quả nhìn đi, học cũng không ra hồn!"

"Đây là lần đầu tiên bạn tham gia Xuân Vãn, có gì muốn chia sẻ với mọi người không?"

"Đây là lần thứ mấy thi thố điểm kém như vậy về nhà? Mày có biết mẹ mất mặt như nào không? Trong khu này có bao nhiêu đứa đây, con người ta thì xếp nhất xếp nhì! Mình thì xếp thứ 43! Sao mày không đứng hẳn thứ 1 từ dưới lên cho rồi!"

"Ánh mắt lấp lánh này là vì đang kích động hay là đang nhớ nhà?"

"Khóc khóc khóc! Mày còn có mặt mũi mà khóc! Mẹ sinh một đứa phế vật vô dụng như mày còn chưa khóc! Mày có mặt mũi gì khóc cho mẹ! Thi điểm kém như vậy còn không biết xấu hổ, làm như oan ức lắm?"

Đào Thục Quân giọng điệu càng ngày càng cao, hoàn toàn áp đảo hậu trường đêm Xuân Vãn.

Hứa Nguyện vẫn cúi đầu, không dám duỗi tay lau nước mắt, nhỏ giọng nói: "Con không có thế."

Cô không oan uổng, chỉ là đang sợ hãi.

Từ khi có thành tích thi cuối kỳ, từ lúc nghỉ học đến giờ, mặt mũi Đào Thục Quân vẫn dễ coi một chút nào. Tận đến khi bố cô - Hứa Kiến Đạt mỗi năm đi công tác bên ngoài trở về nhà nghỉ đông, trong lòng Hứa Nguyện vẫn không thôi. Cô bé biết Đào Thục Quân nhất định sẽ bùng nổ, nhưng không nghĩ mẹ mình sẽ chọn thời điểm như này.

"Cái gì không có? Mày đi học kiến thức thì không giỏi, giờ còn đi học cãi lại đúng không!" Câu mỏng manh cãi lại này bị Đào Thục Quân coi thành lời khiêu khích, bà đứng lên từ sofa, "Thành tích kém đạo đức cũng kém! Mẹ tính phải gọi cho cô Hà bọn mày thôi, bảo cô nhìn xem mày ở nhà là cái nết gì!"

Hứa Nguyện lập tức hoảng sợ, ngẩng đầu: "Không, không cần đâu! Mẹ, mẹ đừng gọi cho cô Hà!"

Thế giới của đứa trẻ 13 tuổi rất nhỏ, người quen biết cũng rất ít, ngoài bố mẹ thì chỉ có thầy cô bạn bè. Hứa Nguyện rất thích cô Hà, cô không muốn bị mất mặt trước mặt cô cô giáo, càng không muốn để cô biết mình là đứa trẻ hư.

"Đấy, anh nhìn đi." Hứa Nguyện nước mắt đầy mặt, Đào Thục Quân vẫy điện thoại về phía Hứa Kiến Đạt đang ngồi ở một bên sofa, đắc ý, "Nó còn biết điểm thi của mình không dám gặp ai nhưng có biết hổ thẹn đâu!"

Hứa Kiến Đạt không tham gia vào vụ nhục mạ đơn phương này, ông trước sau vẫn chằm chằm xem TV, cho dù Đào Thục Quân hướng câu chuyện đến người mình, ông cũng chỉ không kiên nhẫn nhíu mày nói: "Đi nấu cơm đi"

Đêm 30, giao thừa.

Một ngày sum họp, cả năm khó có dịp đoàn viên, đúng lý phải vui vẻ ăn một bữa cơm.

"Đừng có đứng đây khóc nữa! Nhìn đến phiền!" Hứa Kiến Đạt lên tiếng, Đào Thục Quân không mắng Hứa Nguyện nữa, nhướng cằm, "Đi ra ngoài! Đứng ra bên ngoài ngay!"

Hứa Nguyện đắm chìm trong nỗi đe dọa, cô bé ngơ ngác đứng tại chỗ, chưa kịp nhúc nhích thì Đào Thục Quân đã dứt khoát tiến lên hai bước, nhéo vai cô, đẩy thô bạo ra khỏi cửa, "Để mọi người nhìn mày xem! Nhìn xem đứa phế vật thi cử điểm kém như nào!"

"Rầm!" một tiếng, cửa chống trộm đóng lại.

Đèn cảm ứng sáng lên, Hứa Nguyện vẫn ngây người đứng ở cửa, hai tay nắm chặt áo ngủ. Đào Thục Quân đẩy người quá mạnh, cô bé còn bị rớt một chiếc dép.

Mùa đông ở phương Bắc cần đủ ấm, trong nhà ấm áp nên Hứa Nguyện đi dép lê mùa hè. Nhưng khi bị nhốt ở ngoài cửa, ở hành lang không có hệ thống sưởi nên cô bé chỉ có thể đi chân trần trên thảm trải sàn.

Hai chữ "Bình an" trong "Thượng lộ bình an" nổi lên gờ ráp, cứng đơ, dán ở bàn chân, vừa lạnh lại đau.

Hứa Nguyện không động đậy, cũng không phát ra tiếng.

Một lát sau, đèn cảm ứng tắt, hàng hiên đen như mực. Trong bóng tối, cô bé nhấc tay, đưa tay lau mặt thật mạnh.

Đã quá lâu rồi, nước mắt cũng đã khô, mãi mới lau hết.

Đây không phải lần đầu tiên Đào Thục Quân vứt Hứa Nguyện ở ngoài cửa, cô bé không dám gõ cửa, càng không dám khóc lóc. Không xin còn may, chứ nếu dám xin xỏ, Đào Thục Quân nhất định sẽ đứng ở cửa lên giọng nói, để cả tòa nhà này biết Hứa Nguyện chỉ là phế vật xếp hạng thứ 43 trong lớp.

Đào Thục Quân đã từng làm việc tương tự rồi.

Hứa Nguyện lúc ấy xấu hổ muốn chết.

Nhưng bên ngoài thật sự quá lạnh.

Tuyết mới rơi mấy ngày hôm trước, giờ là lúc tuyết tan, nhiệt độ xuống thấp nhất. Hứa Nguyện chỉ đi đôi dép nhựa, trên người là bộ đồ ngủ gấu cũng không quá dày, cô bé đã sớm chịu không nổi, lạnh run cầm cập.

Cô lấy hết can đảm, run rẩy gõ cửa: "Mẹ ơi......"



Không biết do Hứa Nguyện gõ cửa tiếng quá nhỏ hay do Hứa Kiến Đạt xem TV âm thanh quá lớn, mãi đến khi khớp ngón tay Hứa Nguyện có chút hơi đau vẫn không có ai ra mở cửa.

Thay vào đó, chú hàng xóm tầng trên đột nhiên mở cửa: "Giờ này làm gì còn cửa hàng nào mở cửa? Anh nói em rồi, đừng nghĩ mua bánh trôi gì nữa, cũng đâu phải tết Nguyên tiêu gì đâu!"

Cô hàng xóm cười ha hả: "Con cái muốn ăn mà, mãi nó mới về được một chuyến, em đi dạo quên mất."

Trên lầu truyền đến tiếng bước chân, Hứa Nguyện bỗng nhiên thẳng sống lưng, lại tốn công gõ cửa thêm hai lần.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, mắt thấy chỉ cần xoay người xuống cầu thang thì họ sẽ nhìn ngay thấy Hứa Nguyện bị phạt đứng ngoài cửa. Mà cửa trước mặt cô vẫn đóng chặt như cũ, lạnh như băng giống y khuôn mặt căng thẳng của bố mẹ.

Hứa Nguyện gần như không chút do dự, khi cô hàng xóm còn chưa kịp kịp nhìn thấy mình thì cô đã giẫm lên chiếc dép nhựa duy nhất trên chân, lao thẳng ra khỏi cửa, không dám quay đầu lại.

Cô bé không muốn bị người khác nhìn thấy.

Càng không muốn bị người khác nghĩ mình là phế vật.

Hứa Nguyện lao khỏi tòa nhà, chảy ra khỏi khu dân cư, vì sợ cô hàng xóm phát hiện ra mình nên càng liệu mạng chạy vội, mãi đến khi chiếc dép còn lại trên chân cũng rơi mất, cô bé mới thở dốc dừng lại.

Sắc trời càng ngày càng tối, đường phố trong mấy ngày tết còn sạch hơn chó liếm, mấy cửa hàng buôn bán hai bên đường đều đều đóng cửa kín mít, không có một chỗ nào đủ để Hứa Nguyện đi vào sưởi ấm.

Cô bé run run, một mình bước đi trên đường, hàm răng va lập cập vào nhau, vừa đi vừa run rẩy.

Tuyết chưa tan hết dính ở lòng bàn chân, gió lạnh từ cổ áo ngủ chui vào, cả người lạnh toát. Thi thoảng có người trên đường nhìn cô với ánh mắt khác thường, họ đang vội vã về nhà ăn tết, chỉ dời ánh mắt sang cô gái nhỏ đi chân trần đang mặc áo ngủ hình gấu.

Hứa Nguyện không dám về nhà, cô không có chỗ nào để đi, cứ lang thang một mình một lúc lâu, mãi đến khi sắc trời tối hẳn.

Trên đường không một bóng người, một chiếc xe cũng không có.

Gió lạnh thổi mạnh như dao cắt trên mặt, Hứa Nguyện cảm thấy có khi mình sẽ bị lạnh chết cóng ở đây rồi. Nhưng cho dù có bị lạnh chết cóng thì so với việc bị Đào Thục Quân gọi điện thoại cho cô Hà hay bị cô hàng xóm phát hiện mình đến ngày Tết còn bị phạt đứng ở ngoài cửa, bị cả tòa nhà biết mình là phế vật hay chỉ có thể thi đứng thứ 43 trong lớp cũng đỡ hơn nhiều.

Hứa Nguyện mang theo tâm trạng như vậy, tiếp tục đi về phía trước một cách vô định.

Cô bé cũng không biết bản thân mình muốn đi đâu, phải đi tới khi nào, chỉ nghĩ mình muốn rời nhà xa một chút, tránh xa khỏi Đào Thục Quân chanh chua và Hứa Kiến Đạt thờ ơ.

Tiếng gió ngày càng dày đặc, có bông tuyết giữa không trung lửng lơ liệng xuống, thời tiết ngày càng lạnh.

Ngay khi hàm răng không chịu không nổi va lập cập, tầm mắt Hứa Nguyện đột nhiên xuất hiện một người.

Chính xác là một người cùng một chiếc xe ba bánh.

Giống như ảo giác của cô bé bán diêm trước khi chết, ở ngã tư đường cách đó không xa, dưới ánh đèn đường sáng trưng, chiếc thùng sắt trên chiếc xe ba bánh đang bốc khói nghi ngút, chỉ cần nhìn một cái, lục phủ ngũ tạng đang đông cứng như thả lỏng hơn một chút.

Hứa Nguyện không khỏi hít một hơi sâu, ngửi thấy một mùi thơm dịu ngọt trong gió lạnh.

Là khoai lang nướng.

Đào Thục Quân bắt đầu làm khó dễ cô từ lúc ăn cơm buổi trưa, đến tận giờ, 5-6 tiếng trôi qua, Hứa Nguyện vẫn chưa có thêm gì vào bụng.

Đói lạnh đan xen, bước chân cô bé nhanh hơn, đi thêm vài mét thì chậm lại.

Cả người chỉ có một bộ áo ngủ, Hứa Nguyện không mang theo di động, càng không có tiền lẻ.

Nhưng cô bé thật sự quá lạnh, nước mắt chưa kịp lau khô trên mặt đã khô lại thành vệt. Nếu giờ không ăn chút gì ấm bụng, khả năng cô sẽ bị lạnh chết mất thôi.

Hứa Nguyện nghiêng ngả lảo đảo đi trên đường, càng đến gần, cô bé mới cố gắng dời tầm mắt từ chiếc thùng sắt sang người đứng bên cạnh xe ba bánh.

Trời giá rét, người nọ không quá cao, so với Hứa Nguyện có chiều cao ngang tiểu học thì họ cao hơn nửa cái đầu.

Người nọ mặc kín mít, mặc một chiếc áo bông màu hồng đào rõ ràng đã cũ sờn, lộ bông trắng, kết hợp với đôi giày cao su cồng kềnh nhưng chắc chắn, đầu đội chiếc mũ thêu hồng nhạt ngoại cỡ. Cả người nếu mặc như thế vốn hẳn trông khá mập mạp, nhưng trông người đó vẫn rất gầy gò ốm yếu.

Cơ hồ trông chẳng dày hơn là bao.

Chắc người đó đứng ngoài đường nướng khoai bán đã lâu, mãi chẳng có khách nào mua, lúc này cậu ấy ngồi dựa bên cạnh xe ngủ gà ngủ gật. Tận đến khi Hứa Nguyện đi đến trước mặt cũng không thấy ngẩng mặt lên.

Hứa Nguyện đứng trước xe ba bánh, bị làn hơi nghi ngút của khoai lang nướng thơm hấp dẫn, dạ dày cô bất giác hơi đau, mắt nóng bừng.

"Chị ơi."

Cô bé liếc nhìn chiếc áo bông màu hồng đào trên người đối phương, khiếp đảm mở miệng, "Em có thể..."

Hứa Nguyện vốn định nói, có thể cho em mua nợ một củ khoai nướng hay không, chờ đến khi em về nhà lấy điện thoại di động sẽ chuyển khoản lại.



Nhưng vừa mới nói xong, "chị gái" lập tức ngẩng đầu lên, dưới chiếc mũ len lông xù màu hồng phát ra tiếng nói khàn khàn: "Cái gì?"

Cậu bé mặc áo bông màu hồng đào mở mắt ra, lạnh nhạt nhìn về phía Hứa Nguyện.

Đêm lạnh, dưới gió tuyết, đôi mắt cậu ta đen như mực, chẳng sợ trên đầu đầu có đèn đường sáng rọi, đôi mắt đó cũng chẳng lọt vào một chút ánh sáng.

Thoạt nhìn cậu ta tuổi không lớn lắm, ngũ quan trên khuôn mặt cậu trai còn lộ ra vẻ ngây ngô chưa nảy nở hết, ước chừng tuổi cũng ngang với Hứa Nguyện, là bạn cùng trang lứa với cô.

Hứa Nguyện tức khắc cảm thấy không biết làm sao.

Nhưng dạ dày vẫn tiếp tục phản đối, cô bé nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, mình không mang tiền, có thể bán trước cho mình một củ khoai nướng được không, sau mình sẽ trả tiền cho cậu."

Trẻ nhỏ tầm 12 -13 tuổi là khoảng thời gian có lòng tự trọng mạnh nhất.

Hứa Nguyện nói xong mấy câu này, cảm thấy xấu hổ không dám ngẩng đầu.

Cậu bé hiển nhiên cũng không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, hơi nhướng mày, khuôn mặt không cảm xúc nhìn Hứa Nguyện trong chốc lát, giống như đang suy xét lời cô nói là thật hay giả.

Cuối cùng, cậu cũng chẳng nói gì, im lặng mở nắp nhỏ trên thùng sắp, đưa một củ khoai lang nướng khá to.

Thùng sắt nóng như lửa đốt, nhiệt độ để nướng khoai rất cao, nhưng cậu bé chẳng sợ hãi chút nào, lấy tay không chộp lấy củ khoai nóng.

Hứa Nguyện lúc nhận khoai bị nóng, "Xuýt" kêu lên một hơi.

Cô bé không kịp lột vỏ, cũng chẳng để ý nóng, vội vàng cắn mấy miếng, lúc này cơ thể cứng đờ mới có chút độ ấm, cô bé giơ tay lau đôi mắt: "Cảm ơn nhé."

Cậu trai kia vẫn không nói lời nào, rũ mắt.

Ánh mắt lướt qua đôi chân đỏ bừng vì lạnh của Hứa Nguyện, tạm dừng vài giây rồi lại nhanh chóng thu về.

Hứa Nguyện chú ý tới động tác của cậu, xấu hổ động chân, sợ cậu ta sẽ hỏi vì sao mình đi chân trần chạy trên đường, cô cúi đầu ăn khoai.

Nhưng cậu bé cũng chẳng có ý định hỏi gì, đóng nắp mạnh một tiếng, lại khôi phục bộ dáng nghỉ ngơi trước đó.

Chiếc mũ len màu hồng quá khổ che gần hết khuôn mặt cậu, trên chiếc áo bông màu hồng còn đọng lại lớp tuyết mỏng.

Gió bắc thổi mạnh, đêm giao thừa cả nhà đoàn viên, mọi người ở trong phòng xem gala Xuân vãn vô cùng náo nhiệt. Trên đường không một bóng người, càng chẳng có ai để ý đến một đứa trẻ choai choai cùng một quầy cái xe ba bánh bán khoai lang nướng.

Mãi đến khi Hứa Nguyện cẩn thận ăn hết củ khoai lang nướng kia, cái quán nhỏ này cũng chẳng đón thêm vị khách nào.

Dưới ánh đèn xanh đỏ luân phiên thay đổi ở ngã tư đường, chỉ có mình cô cùng cậu bé trước sau vẫn im lặng.

"Cậu... cậu ngày mai có tới nơi này không?"

Hứa Nguyện ăn xong củ khoai nướng, rửa tay ở ven đường xong, đầu ngón tay xoa đỏ bừng, "Hay cậu có bút không... để lại cho mình số di động nhé?"

Cậu trai dựa vào xe ba bánh, mí mắt rũ xuống, vẫn không phản ứng.

Hứa Nguyện tưởng cậu ta không nghe được, lại hỏi lẫn nữa, cậu ta cuối cùng như cảm thấy bị hỏi đến phiền, ngẩng đầu lên, chẳng nói lời nào, bắt đầu đi dọn quầy hàng.

Toàn bộ gia sản của cậu là một chiếc xe ba bánh cùng một thùng sắt để nướng khoai lang, cậu bé kiểm tra lại xích xe ba bánh một lần, sau đó xỏ chân vào đôi giày cao su không vừa chân, nhảy lên xe.

Thời tiết lạnh giá, trên mặt đất dày đặc băng tuyết, có chút trơn trượt.

Cậu ta lái xe xiêu xiêu vẹo vẹo, Hứa Nguyện nhìn thấy thất kinh: "Cẩn thận một chút đi! Cảm ơn! Mình nhất định sẽ trả lại tiền!"

Cậu trai vẫn không hé răng, cũng không nhìn cô, cố gắng dùng sức đạp xe ba bánh trên con đường quanh co.

Hứa Nguyện giờ mới trở lại hình người.

Đêm càng khuya, gió càng lớn, cô bé vừa ăn xong củ khoai lang nướng nên vẫn còn ấm, ngồi xổm xuống co quắp.

Hứa Nguyện hiểu rất rõ tính tình Đào Thục Quân, lúc này khẳng định mẹ vẫn còn chưa nguôi giận, nếu phát hiện cô không ngoan ngoãn chịu phạt thích đáng mà còn chạy ra ngoài, chắc chắn sẽ càng thêm bực.

Không biết nên đi nơi nào, Hứa Nguyện lẻ loi ngồi xổm góc đó, cúi đầu mờ mịt.

Một lát sau, phía sau truyền đến tiếng xích kẽo kẹt.

Tiếp theo đó, chiếc áo bông màu hồng đào bay trong không trung, trùm lên trên đầu cô bé.