Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử

Chương 423: Hàn Binh động đậy hai vành tai



Đây là khó khăn lớn nhất trên núi Thiên Môn mà hiện tại bọn họ gặp phải. Trong giai đoạn xảy ra thiên tai như thế này, lương thực là vật quý giá nhất.

Thử nghĩ mà xem... Sau khi nạn đói nổ ra, chắc chắn chuyện người nghèo bán con bán cái để sinh tồn sẽ diễn ra tràn lan.

Nếu như khi đó, trên núi Thiên Môn có cơm ăn thì sẽ chẳng khác nào cây ngô đồng có phượng hoàng tới đậu, người tài ở khắp các nơi sẽ đổ về đây.

Nhưng, nếu như không giải quyết được vấn đề lương thực.

Đừng nói tới chuyện giúp Hoang Châu Vương, e là ngay cả chuyện duy trì lực lượng thôi thì nghĩa quân núi Thiên Môn cũng không thể làm được.

Lúc này. “Tách...”

Một chiếc bấc đèn trong phòng phát nổ.

Hàn Binh động đậy hai vành tai, nheo mắt lại, đứng dậy, nhìn về phía cửa phòng im lặng như tờ: “Ai?”

“Đi ra!”

“Ha ha ha...”

'Tàng Bát đang ẩn mình lập tức xuất hi Châu Vương.”

Tàng Bát, người của phủ Hoang

Hàn Binh nhìn hắn ta chằm chằm: “Tử sĩ tàng kiếm!”

Tàng Bát đi thẳng tới chỗ Hàn Binh, ánh mắt đầy tò mò: “Ta cứ tưởng Hàn thủ lĩnh là một thư sinh yếu đuối.”

“Không ngờ lại là võ tướng hạng nhất.” “Quả nhiên Vương gia không nhìn lầm ngươi, ngươi quả là văn võ song toàn!”

Chân khí của Hàn Binh vận chuyển khắp toàn thân, thân thể căng cứng như một con báo săn: “Làm sao ta có thể tin ngươi là người do Vương gia phái tới?”

Tàng Bát cười rất thản nhiên: “Ta phụng lệnh Vương gia tới đưa cho ngươi một triệu lượng bạc trắng.”

“Ngay dưới chân núi, lính của ngươi đang vận chuyển chúng lên đây.”

Ở cửa lớn, đầu lĩnh trạm gác ngầm dưới núi Thiên Môn đi vào: “Hàn thủ lĩnh, bạc đang được đưa lên rì

Hàn Binh nghe vậy mới thả lỏng một chút. Nhưng không nhiều! Hắn ta vẫn rất cẩn thận.

Tàng Bát tỏ vẻ tán thưởng: “Sở dĩ trại cướp núi Thiên Môn này có bạc và lương thảo là do Vương gia để lại cho các ngươi luyện binh.”

Hàn Binh mừng rỡ: “Vậy là người ta phái đi Hoang Châu tìm Vương gia đã tìm được Vương gia rồi à?”

Tàng Bát đáp: “Là bọn ta tìm được hắn!” “Bạc đang lên núi rồi, sẽ tới ngay thôi.”

Hàn Binh thả lỏng tinh thần, cười nỏi: “Hàn Binh tham kiến Tàng Bát tiểu tướng quân!”

“Vương gia có dặn dò gì không?”

Tàng Bát chuyển lời: “Thứ nhất, trước hết, hãy dùng một triệu lượng bạc này: mua lương thực, giá cao một chút cũng không sao, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, không được để dành lại một cắc bạc nào, tích trữ toàn bộ lương thảo trên núi Thiên Môn.”

“Thứ hai, khi thu nhận những người tới nương đi theo Vương gia, nhất định phải cảnh giác cao độ, không được đề mật thám trà trộn vào.”

“Thứ ba, hễ là người cần cù thì bất kể già trẻ, đều phải giữ lại ở núi Thiên Môn chờ lệnh di dân tới Hoang Châu.”

“Thứ tư, bọn ta sẽ ở lại đây hỗ trợ Hàn thủ lĩnh huấn luyện lính mới!”

Mọi người mừng rỡ.

Hoang Châu Vương đưa quân lương tới, chứng tỏ đã tiếp nhận bọn họ!

Từ giờ, bọn họ không còn là nghĩa quân nữa!

Bọn họ là quân Hoang Châu!

Từ giờ, bọn họ đã có biên chế, có tổ chức, có hậu thuẫn!

Cuối cùng mọi người ở Thiên Môn cũng yên tâm.

Sau phút giây mừng rỡ, Hàn Binh nghiêm mặt: “Vương gia vội vã phái Tàng tướng quân nửa đêm chạy tới núi Thiên Môn có phải là vì bên phía Hoang Châu đã xảy ra chuyện rồi không?”

Tàng Bát gật đầu: “Đại quân Thiên Lang đã vượt qua Âm Sơn rồi!”

“Cái gì?”

Mọi người giật mình.

Tàng Bát nói tiếp: “Vương gia đã phái cao thủ của Vương phủ cầm chân bọn họ”