Cửu Đỉnh Ký

Chương 242: Hạo kiếp phủ xuống



Dưới chân núi, rất nhiều tiên thiên cường giả đang muốn muốn giết chết Tử Quang Giao Long, nghe tiếng gầm ai nấy đều sắc mặt đại biến.

- Còn có một đầu yêu thú lợi hại khác!

Lão tăng có cặp mày dài quát khẽ. Rất nhiều tiên thiên cường giả đều cảnh giác chờ đợi. Đối với họ, một đầu Tử Quang Giao Long không tạo thành uy hiếp lớn.

Đột nhiên...

Một ảo ảnh màu tím khổng lồ trong nháy mắt từ vách núi bị phá lao ra.

- Bên kia!

Tất cả tiên thiên cường giả nhìn về phía động khẩu. Ảo ảnh khổng lồ thoáng cái đã biến mất.

- Vù!

Cuồng phong dấy lên!

Đồng thời, một vầng sáng sương mù màu xanh khổng lồ xuất hiện trên bầu trời trước đám quân sĩ Ngân Giao Quân và những tiên thiên cường giả. Một đoàn tiên thiên cường giả như Cổ Ung, lão tăng có cặp mày dài, Doanh Hạo Giang, Vương Khắc Hầu đều ngửa đầu nhìn trời. Dưới ánh đuốc của những quân sĩ Ngân Giao Quân, mọi người cũng có thể miễn cưỡng thấy được.

Đó là một khối mây!

Mọi người thấy đám mây trên bầu trời không tới trăm trượng, những tầng mây bỗng nhiên xuất hiện tụ tập che kín bầu trời. Trong đám mây ẩn ẩn có vầng sáng màu xanh. Giữa những đám mây, mơ hồ có thể thấy một thân hình khổng lồ uốn lượn. Long lân màu tím đen cũng có thể thấy được khá rõ ràng. Thân hình nó đang uốn lượn.

- Đây là...

Mọi người đều nín thở. Đột nhiên, một con giao long xuyên qua đám mây, nhìn chằm chằm xuống phía dưới. Đầu con giao long có long giác chia làm hai nhánh. Râu rồng trắng bạc phất phơ. Một đôi đồng tử kim sắc to lớn quét về phía một đoàn nhân loại nhỏ bé phía dưới.

- Đây là yêu thú gì?

- Yêu thú cấp bậc Hư cảnh!

Doanh Hạo Giang sắc mặt đại biến.

- Chọc vào tổ kiến lửa rồi. Sau lưng Tử Quang Giao Long còn có một giao long cấp bậc hư cảnh!

- Vận khí sao xấu vậy nhỉ? Thảm rồi.

Không ít tiên thiên cường giả sắc mặt trắng bệch. Dưới cái nhìn chăm chú của con giao long đáng sợ trước mặt, mỗi một người ở đây không ai dám làm bậy. Người nào động đậy đầu tiên, rất có thể lọt vào sự công kích của con yêu thú. Yêu thú Hư cảnh đó, thật là đáng sợ. Trong đám yêu thú, con lợi hại nhất chính là hư cảnh... Trong nhân loại, lợi hại nhất là chí cường, cảnh giới này đã vượt qua hư cảnh. Yêu thú đạt tới hư cảnh, cũng đều có thể khai thông thiên địa, lợi dụng sức mạnh trong thiên địa.

Nhưng, có thể ngự không phi hành, lại đại biểu cho việc khai thông cảm ngộ thiên địa, đã đạt tới cấp bậc cực cao. Bình thường cao thủ hư cảnh, lợi dụng lực thiên địa, vẫn không thể ngự không phi hành được.

- Gào...

Con giao long nhìn về phía Tử Quang Giao Long đang bị thương. Con Tử Quang Giao Long cũng ngước đầu lên nhìn về phía con giao long khổng lồ trên bầu trời, thấp giọng gầm gừ. Đồng thời, "Vù!" một tiếng, một đám mây hạ xuống, bao kín con Tử Quang Giao Long đang bị thương nặng phía dưới, đưa con Tử Quang Giao Long đến chỗ lỗ thủng ở vách núi.

Tử Quang Giao Long gào lên một tiếng, rồi lao vào nước hồ.

- Là nó! Nó chính là yêu thú Tử Tích! Khi Vũ Hoàng trị thuỷ, có loài yêu thú tên là "Tử tích" đã gây sóng gió!

Doanh Hạo Giang đột nhiên kinh hô.

Lão tăng có cặp mày dài cũng biến sắc, nhìn kỹ lại:

- So với với những gì ghi lại, màu sắc long lân đã biến đổi. Lúc trước là màu tím, bây giờ biến thành màu tím đen... ngoài ra thân thể lớn lên rất nhiều. Nhưng con yêu thú Tử Tích này, lưu lại từ thời đại bộ lạc, đến giờ vẫn còn sống được sao?

Trong bộ sách, trước khi Vũ Hoàng thống nhất đều được gọi là thời đại bộ lạc.

- Bao nhiêu năm đã qua, nó đương nhiên phải biến hóa rồi.

Doanh Hạo Giang sắc mặt tái nhợt,

- Xong rồi! Không ngờ lão gia hỏa này vẫn còn sống. Yêu thú quả là sống lâu hơn nhân loại. Bây giờ, lấy ai trị được nó đây? Hy vọng lão nhân gia tự trọng thân phận, không so đo với chúng ta.

Tám Đại tông phái đều có thu thập được vài tin tức về yêu thú cấp bậc Hư cảnh.

Nhưng từ cổ chí kim, yêu thú đạt tới cấp bậc hư cảnh, cũng chỉ được ghi lại có hai mươi mấy con. Đại bộ phận đều là mấy ngàn năm trước cả, ví như rùa, giao long, là những loại yêu thú sống lâu. Nhưng những yêu thú khác sống lâu, có lẽ mạnh hơn nhân loại một chút, cũng không kinh khủng như rùa, giao long.

Trong lịch sử, đại bộ phận yêu thú hư cảnh, hẳn đều chết già rồi. Yêu thú hư cảnh còn sống là rất hiếm. Hơn nữa chúng đều ẩn dật, khai thông với thiên địa, chăm chú tu luyện.

- Gào...

Con giao long Tử Tích tồn tại từ thời đại bộ lạc lúc này mới mở hoác cái miệng rộng ra.

- Chạy mau!

Tiếng kêu thê lương lập tức vang lên.

- Chạy! - Cổ Ung cũng gầm lên.

- Mọi người chạy mau.

Tất cả quân sĩ Ngân Giao Quân cũng đều liều mạng chạy tán loạn.

Đám tiên thiên cường giả luôn luôn sợ hư cảnh. Hư cảnh chưa cần động thủ mà lúc này cả đám như những con kiến trên chảo nóng, ai nấy liều mạng chạy tán loạn về các hướng. Họ cũng không tập trung chạy về một hướng, vì họ hiểu rõ... chạy về một hướng, khẳng định sẽ bị con yêu thú Tử Tích giết sạch một lần.

- Vù vù....

Một cơn gió lạnh màu tím từ miệng con giao long Tử Tích phun ra, như một cơn lốc lan ra bốn phía.

Vốn đám nhân loại đang chạy như bay, phàm là ai bị cơn gió màu tím lan đến, nhất thời thân thể bị đông thành trụ băng, rồi sau đó hóa thành tro bụi.

- Đảo chủ!

Một tiếng kêu thê lương vang lên. Cổ Ung đang chạy ra rất xa vội liếc mắt nhìn lại. Sư đệ Lam tướng quân cả người bị đóng băng, rồi sau đó nghe những tiếng răng rắc, cả người hóa thành tro bụi.

- Chạy, chạy! Chạy!!!

Trong đầu Cổ Ung căn bản không nghĩ tới việc gì khác, liều mạng bỏ chạy, đạt tới tốc độ cực hạn.

Một nửa quả núi cũng bị đóng băng. Đột nhiên, một con rùa kim sắc từ động khẩu trên vách núi đá bò ra.

- Hống...

Kim Sắc Long Quy ngửa đầu rống lên. Cái đầu khổng lồ của con giao long Tử Tích liếc nhìn xuống, đồng tử màu vàng nhìn chằm chằm vào lão Long Quy.

- Hống, hống hống...

Kim Sắc Long Quy lại gầm gừ vài tiếng.

Giao long Tử Tích rốt cục ngậm cái miệng khổng lồ của nó lại, nhìn nhìn chung quanh một chút, cuối cùng gầm gừ với con Kim Sắc Long Quy, rồi bay tới gần nó. Tiếp theo, Kim Sắc Long Quy và giao long Tử Tích một trước một sau cùng vào cái động khẩu trên vách núi, biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.

- Con Tử Tích giao long đã đi rồi!

Cả tiên thiên cường giả đều ngừng lại, ai nấy nhìn chung quanh.

- Sư thúc! Ngươi ở đâu?

- Sư huynh!

Những tiếng kêu lớn vang lên khắp nơi, những tiên thiên cường giả phân tán né ra đang quay lại tìm đồng bạn. Cơn ác mộng vừa rồi đột nhiên xảy ra trước mặt họ, họ chỉ có thể lựa chọn bỏ chạy.

...

Đêm khuya…. Một trường hạo kiếp đó đã qua được hai canh giờ. Đúng là "hạo kiếp". Bất luận là đám tiên thiên cường giả hay Ngân Giao quân của Thanh Hồ Đảo. Con yêu thú Tử Tích có từ thời bộ lạc, từng đại chiến với Vũ Hoàng, chỉ cần một hơi thở, đã cho đám cường giả hoàn toàn băng hoại.

- Sư bá, mười hai La Hán của chúng ta tới đây, chỉ còn lại có năm người. Tam sư đệ, còn có sư thúc, đều chết rồi. Trước khi chạy trốn, hai người chúng ta có mang theo đỉnh nên có một cái bị đông thành tro bụi. Chỉ còn lại có một cái đỉnh do ta cầm.

Một tăng nhân đầu trọc mặc áo tím trên mặt tràn đầy thần sắc bi ai. Lão tăng có cặp mày dài nhìn bốn tăng nhân chung quanh. Ai ngờ lần này khi vào trong kho báu Vũ Hoàng không có tổn thất gì, nhưng gặp phải con yêu thú Tử Tích lại tổn thất nhiều như vậy.

- Việc này không thể tránh được. Các Đại tông phái khác cũng tổn thất rất lớn. Doanh Thị gia tộc có được hai đỉnh cũng chỉ còn lại có một đỉnh nguyên vẹn. Xạ Nhật Thần Sơn chỉ được một đỉnh cũng bị đông cứng rồi.

Lão tăng có cặp mày dài nhìn về phía Cổ Ung xa xa.

- Lần này, thảm nhất vẫn là Cổ Ung. Đi thôi, chúng ta ly khai Đại Duyên Sơn.

Năm tăng nhân Ma Ni Tự bỏ đi. Những tông phái khác đã có không ít người lục tục ly khai. Đợi đến khi Ma Ni Tự ly khai, nhân mã Doanh Thị gia tộc rời đi, chung quanh cũng chỉ còn lại có nhân mã của Thanh Hồ Đảo.

- Đảo chủ!

Một thống lĩnh Ngân Giao quân chạy tới, thấy Cổ Ung ngồi ở bãi cỏ, sắc mặt âm trầm, vị thống lĩnh cảm thấy khiếp đảm.

- Tổn thất bao nhiêu?

Cổ Ung quát lạnh.

- Quân sĩ Ngân Giao Quân chúng ta chết một vạn một ngàn người, không còn hài cốt.

Tên thống lĩnh Ngân Giao quân nói,

- Những ai ở trên quả núi đó đều bị hóa thành tro bụi. Trong vòng ba dặm quanh chân núi, không có một gốc cây ngọn cỏ, không có một sinh vật nào còn sống, toàn bộ chết sạch! Phàm là ai không chạy ra khỏi khu vực này, đều chết cả. Trong vòng ba dặm, cả vùng núi đều trũng xuống dưới mười trượng.

Nếu là ban ngày, mắt thường cũng có thể thấy rất rõ một hố sâu gần như vuông vức, rộng gần ba dặm.

- Ngươi lui ra.

Cổ Ung nói trầm trầm.

- Rõ, đảo chủ.

Tên thống lĩnh nhanh chóng thối lui. Cổ Ung nhìn về phía Triệu Đan Trần đang ở một bên:

- Lần này, chúng ta tổn thất một vạn một ngàn quân sĩ Ngân Giao Quân! Những chấp pháp trưởng lão tới đây, cộng với Thiết trưởng lão chết ở Duyên Giang thành, tổng cộng mười bốn vị! Bây giờ, chỉ còn lại có ngươi và ta!

Lúc chạy trốn, ba vị trưởng lão khác căn bản không thoát được.

- Cánh tay phải của ta đã đứt, thực lực tổn hao nhiều.

Triệu Đan Trần sắc mặt rất khó coi! Cả Thanh Hồ Đảo có bao nhiêu tiên thiên? Thế mà nay chết hơn phân nửa!

- Đằng Thanh Sơn!

Cổ Ung nghiến răng.

- Ta khẳng định hắn chắc chắn biết trong hồ sâu đó có hai con giao long. Nếu không, hắn sao không trốn vào đàm thủy khác, lại nhảy vào cái này? Thủ đoạn của hắn thật ghê gớm, thật ghê gớm! Ta Cổ Ung thề, không giết chết hắn... Cổ Ung thề không làm người, thề không làm người!!!

Triệu Đan Trần cảm thấy cũng bị lửa giận thiêu đốt. Thanh Hồ Đảo cơ nghiệp ngàn năm, một thoáng đã tổn thất hơn phân nửa tiên thiên cường giả, Ngân Giao quân tử vong quá vạn. Từ trước đến nay chưa bao giờ tổn thất như vậy cả.

- Đợi khi về Thanh Hồ Đảo, ta nhất định phải treo giải thưởng giết chết hắn trên cả Cửu Châu Đại Địa!

Cổ Ung trợn như muốn rách cả mắt,

- Ta muốn cho hắn ngủ không yên, ăn cũng sợ người khác hạ độc, sống trong thấp thỏm lo âu, cho đến lúc bị giết! Ta muốn cho hắn không còn một chỗ đứng trên Cửu Châu!

Treo giải thưởng khắp thiên hạ giết chết Đằng Thanh Sơn! Việc giết chết có thể bất luận thủ đoạn. Ở Cửu Châu Đại Địa không biết có bao nhiêu loại thủ đoạn âm hiểm giết người, làm sao có thể kể xiết?

...

Sáng sớm ngày hôm sau.

Hắc Giáp quân đang đi ra khỏi dãy núi Đại Duyên Sơn. Yến Mạc Thiên và Gia Cát Nguyên Hồng sóng vai cùng đi.

Yến Mạc Thiên thán phục nói:

- Tối hôm qua, Ngân Giao quân Thanh Hồ Đảo bị thương nặng, chết vô số. Thám tử báo lại, có một khối, đại khái phạm vi ba dặm, toàn bộ bị san thành đất bằng. Đến cả một cây cỏ, một thân cây cũng không còn! Cả mặt đất đều lõm xuống sâu mười trượng!

- Khi kiểm tra lều trại, ta nghe bên đó vọng tới những tiếng kêu thảm thiết.

Ánh mắt Gia Cát Nguyên Hồng nhìn về phía trước,.

- Chẳng biết Thanh Sơn có còn sống không.

- Có thể làm cho phạm vi ba dặm một tấc cỏ cũng không còn. Ta quả không nghĩ tới ai có thể làm được loại thủ đoạn này.

Yến Mạc Thiên thấp giọng thán phục,

- Khẳng định gặp đại sự gì đó rồi. Có lẽ, Thanh Sơn vẫn còn sống.

- Tông chủ, tông chủ.

Một bóng người nhanh chóng chạy tới.

- Thanh Hổ?

Gia Cát Nguyên Hồng dò hỏi,

- Ngươi có chuyện gì thế?

Vì quan hệ với Đằng Thanh Sơn, lão cũng quen thuộc với Đằng Thanh Hổ.

- Tông chủ, ta có đại sự bẩm báo.

Đằng Thanh Hổ thấp giọng nói.

- Hả?

Gia Cát Nguyên Hồng hơi kinh ngạc.

- Trước khi Thanh Sơn đi, từng dặn ta... ở một chỗ có giấu bảo bối. Bảo ta báo lại cho tông chủ.

Đằng Thanh Hổ nói thì thầm. Gia Cát Nguyên Hồng nghe thế nhãn tình sáng lên, hắn đã ý thức được rất nhanh... bảo vật là cái gì, bèn không dấu được vẻ mừng rỡ vô cùng.

- Sư đệ, ngươi dẫn đại quân theo trước. Ta có việc, đợt lát nữa sẽ tới.

Gia Cát Nguyên Hồng lập tức cao giọng phân phó. Thống lĩnh Bàng Sơn lập tức tuân lệnh.

- Thanh Hổ dẫn đường. Yến trường lão! Chúng ta đi.

Gia Cát Nguyên Hồng, Yến trường lão, nhờ Thanh Hổ dẫn đường, nhanh chóng chạy tới chỗ Đằng Thanh Sơn chôn cái vò đá.

- Cây cổ thụ đây rồi.

Thanh Hổ thoáng cái đã tìm được khóm cổ thụ lớn.

- Ba thước về phía Bắc, sâu hai trượng!

Thanh Hổ lập tức phán định địa điểm.

- Tông chủ, bảo bối … ở nơi này, sâu dưới đất hai trượng.

Gia Cát Nguyên Hồng lập tức rút Thanh Phong Kiếm trên lưng xuống, đầu tiên gạt hết lớp lá vàng, rồi sau đó Thanh Phong Kiếm được tiên thiên chân nguyên phổ vào, rất nhiều đất cát toàn bộ bị hất văng ra. Gia Cát Nguyên Hồng khống chế tiên thiên chân nguyên phi thường chính xác, khi vừa chạm vào vò đá lập tức dừng lại ngay.

- Đây là...

Tiên thiên chân nguyên của Gia Cát Nguyên Hồng cuộn lấy vò đá, kéo lên rồi bay vào tay Gia Cát Nguyên Hồng.

Vò đá rất thô, rõ ràng làm bằng tay, không có gì đáng chú ý. Còn có một cái nút rất thô kệch chẳng kém.

- Bựt!

Nút gỗ bị rút ra.

Gia Cát Nguyên Hồng ghé mắt nhìn lại, rồi không kìm được đỏ mặt lên, lập tức giơ một ngón tay nhè nhẹ điểm điểm, rồi đưa lên mũi ngửi, thậm chí còn liếm một chút, cảm thụ hiệu quả. Lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ.

- Là Bắc Hải Chi Linh, thật sự là Bắc Hải Chi Linh.

Gia Cát Nguyên Hồng kích động vạn phần.

- Thanh Sơn lưu lại bảo vật chính là Bắc Hải Chi Linh sao?

Yến Mạc Thiên cũng không dám tin,

- Thanh Sơn đưa cả đám cao thủ tiên thiên đi tìm hai đỉnh là...

- Giả đó, đương nhiên là giả.

Thanh Hổ cũng nói liên hồi. Gia Cát Nguyên Hồng đang cầm vò đá, liên tục hít mạnh vài hơi thở, rồi mới lắng đọng tâm tình kích động:

- Có nhiều Bắc Hải Chi Linh như vậy... Quy Nguyên Tông ta có thể tuyển ra rất nhiều đệ tử xuất sắc, nuôi dưỡng chúng, cũng như Vũ Hoàng môn nuôi dưỡng đệ tử. Đến lúc đó... Quy Nguyên Tông ta sẽ trở nên mạnh hơn bây giờ rất nhiều. Có hi vọng vượt qua cả Thanh Hồ Đảo. Đã có hi vọng vượt qua cả Thanh Hồ Đảo rồi!!!

- Thanh Sơn!

Gia Cát Nguyên Hồng nhìn lên bầu trời.

- Đại ân này của ngươi, Quy Nguyên Tông sẽ không quên...

Gia Cát Nguyên Hồng, Yến Mạc Thiên, Thanh Hổ ba người lúc này đều hơi lo lắng...

Thanh Sơn còn sống không?

...

Ngoài Đại Duyên Sơn sáu trăm dặm, trên một quan đạo. Một con ngựa lông vàng đã rất già sải bước đều đều, mang theo một thanh niên đeo khăn đội đầu đang lảo đảo đi trên quan đạo. Bên cạnh hắn, còn có một chi đội buôn.

- Tần lão huynh! Ngươi rất hợp với ta, chúng ta tới khách sạn phía trước uống mấy chén nhé.

- Đương nhiên, dọc đường đi ta còn nhờ lão Trương ngươi chiếu cố nhiều.

Thanh niên đội khăn trên đầu nói giọng phương bắc theo kiểu người U Yến. Thanh niên đeo khăn đội đầu quay đầu lại nhìn về phía sau, trong lòng thầm nói:

- Quận Giang Ninh, Quy Nguyên Tông... Tái kiến. Sư phụ, tộc nhân của ta giao cho ngươi. Cha, mẹ... Thứ cho con bất hiếu, không thể phụng dưỡng...

Hết thiên năm. Phù! Vậy là cuối cùng cũng đuổi kịp Cà chua. Từ bây giờ trở đi mọi người sẽ theo dõi chín đỉnh cùng với tốc độ viết của Cà chua nhé.