Cường Thụ Thành Công

Chương 2: Chương 2




Chung cư có hai nhà vệ sinh cần nhiều tiền thuê hơn chung cư có một nhà vệ sinh.
Người đàn ông chỉ là nhân viên văn phòng, lương không trả nổi.
Chàng trai xinh đẹp là diễn viên, nhưng là cái loại flop dập mặt không ai biết đến sự tồn tại.
...!Cuộc tình này có lẽ không cứu vãn nổi nữa rồi.
"Về sau cấm ăn ba thứ linh ta linh tinh hết hạn sử dụng." Người đàn ông nghiêm khắc dạy dỗ.
Chàng trai xụ mặt, gật đầu như gà mổ thóc.

Y chống cằm nhìn người yêu của mình, môi hơi dẩu lên: "Anh vẫn còn giận em hở?"
"...!Không còn." Sự trong sạch của tấm thảm rốt cuộc vẫn được bảo toàn, cho nên không có lý do gì để giận cả.

Trong nháy mắt ngay sau khi người đàn ông vừa nói xong câu trên, chàng trai liền nở nụ cười tươi roi rói.

Hắn nhìn gương mặt y, ngẩn hết cả người.
Tuy flop thì có flop thật, nhưng nhan sắc này vẫn có tính sát thương cao lắm.

"Anh ơi~" Y ngọt ngào kêu, "Sản phẩm dưỡng da của em sắp hết rồi, anh mua cho em bộ mới đi.

Hôm nay bên hãng có hoạt động giảm giá đó, sale chỉ còn một nửa thôi~"
Miệng cũng rất ngọt nữa, chẳng qua chỉ ngọt lúc xin xỏ mà thôi.

Nhưng ai bảo hắn dễ dụ.
Người đàn ông thở dài mở ví, đếm từng xấp tiền trong đó.

Sau khi đưa cho đối phương xong, cái ví đáng thương xẹp xuống hơn phân nửa.

"Hì hì, cảm ơn anh nhiều nha." Chàng trai vui vẻ nhận lấy, ngón tay trên điện thoại cũng vừa chốt đơn xong, "Ngày mai em phải đi quay phim rồi, có gì anh nhận hàng giúp em luôn nhé."
"Em đi bao lâu?" Hắn hỏi.
"Chắc khoảng...!bốn, năm ngày?" Y giơ ngón tay tính thử.
Bởi vì tính chất nghề nghiệp, cho nên việc thỉnh thoảng rời nhà ba ngày đến một tuần là chuyện hoàn toàn bình thường.

Kỳ thực những diễn viên khác còn phải đi lâu hơn, nhưng bởi vì chàng trai flop, cho nên đất diễn không có bao nhiêu cả.
Người đàn ông ừ một tiếng, chậm rãi uống cà phê: "Đừng ăn lung tung, nếu thiếu tiền nhớ nhắn anh."
"Anh an tâm đi, không lâu nữa em sẽ trở thành diễn viên nổi tiếng đấy!" Chàng trai vỗ ngực tự hào, "Đến khi đó anh muốn ăn gì mua gì em cũng quẹt thẻ được hết!"
Lời này người đàn ông đã nghe qua lần thứ vài chục không nhớ nổi hàng đơn vị rồi.

Nhu cầu của hắn vốn đơn giản, cho nên chẳng tha thiết gì mấy thứ đó lắm.
Flop cũng không sao.

Hắn thầm nghĩ.
Ít ra thì có nhiều thời gian ở bên cạnh nhau hơn..