Cuồng Thám

Chương 200: Chương 200CÒN CÓ MỘT NGƯỜI KHÁC





Đi theo Miêu Anh cũng có một cái lợi, đó là ít nhất Triệu Ngọc không cần phải tự lái xe nữa. Vả lại, trên đường đi, hai người còn bàn bạc với nhau về tình tiết vụ án, cũng thú vị hơn so với điều tra một mình.

“Tôi nghe nói,” Miêu Anh hỏi Triệu Ngọc, “bên tổ điều tra mất tích đã tìm được một vài người có vẻ ngoài gần giống Lương Tư Tư đúng không?”.

“Đúng vậy!” Triệu Ngọc gật đầu: “Nhưng khi đối chiếu ADN thì chẳng ai đúng hết!”

“Haizz!” Miêu Anh khẽ thở dài: “Khó như mò kim dưới đáy biển vậy! Tuy rằng trong lòng chúng ta mong như thế, nhưng xác suất Lương Tư Tư còn sống thật sự là quá thấp! Anh nghĩ xem, có phải năm xưa những đứa trẻ này đã quậy phá gì đó, kết quả là quậy quá lố rồi?”

“Làm ơn!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Nếu nói là bọn con nít thời bây giờ thì còn có thể, chứ còn bọn con nít thời đó suy nghĩ rất ngây thơ, làm sao có thể làm thế được? Với lại, mỏ quặng, tiền chuộc, thuốc nổ, những thứ này là thứ mà bọn trẻ có thể giải quyết ổn thoả được sao?”

“Có lí!”

Miêu Anh gật đầu xong, sau đó lại nói cho Triệu Ngọc nghe rất nhiều giả thiết và ý nghĩ kỳ quặc. Hắn nhận ra cô rất có hứng thú với vụ án Miên Lĩnh, thậm chí đã đạt đến mức say mê.

Hai người nói chuyện một hồi, không biết nói đến vấn đề gì mà Miêu Anh đột nhiên nhắc đến đội trưởng Kim Chấn Bang: “Tôi nghe Cục trưởng Lương ở phân cục Nhữ Dương nói là trước đây, ông ấy và đội trưởng Kim của các anh từng làm việc chung một đội, đều là những trinh sát hình sự già dặn! Nghe nói lúc còn trẻ đội trưởng Kim chính là một trinh sát hình sự lừng danh điển hình, đã từng phá rất nhiều vụ án lớn, cũng từng bắt được rất nhiều tên tội phạm tội ác tày trời!”

“Ừ, ông ta khá là lợi hại đấy! Và cũng rất cố chấp!” Nhắc đến đội trưởng Kim, Triệu Ngọc bỗng cảm thấy có chút đau buồn.

“Cục trưởng Lương nói, nếu đội trưởng Kim của các anh đồng ý thì đã sớm được lên chức Cục trưởng rồi!” Miêu Anh lại nói tiếp: “Đáng tiếc, người này chỉ thích phá án và bắt tội phạm, chứ không có hứng thú gì với việc làm quan to!”

Nghe đến đây, Triệu Ngọc vốn định hỏi có phải suy nghĩ của cô cũng giống lão Kim không? Để có thể điều tra vụ án Miên Lĩnh, cô còn chấp nhận bị giáng chức nữa! Nhưng hắn sợ mình sẽ nói lỡ lời nên cuối cùng không lên tiếng gì cả.

“Cái ông già này, chắc là tính tình rất bướng bỉnh nhỉ?” Dường như Miêu Anh cũng khá hứng thú với đội trưởng Kim: “Khớp chân bị hoại tử, tiến hành một cuộc phẫu thuật lớn như thế mà lại không thèm báo cho ai cả! Nếu không phải do Cục trưởng Lương của chúng tôi bắt gặp ông ta ở trong bệnh viện, thì chắc là cũng không biết gì đâu!”.

“Hừm... Chuyện này...” Tư duy của Triệu Ngọc có hơi chậm, hắn vội hỏi: “Cô, cô nói gì? Khớp chân bị hoại tử?”

“Đấy!” Miêu Anh vừa cười vừa nói: “Anh thấy chưa, ngay cả cấp dưới như các anh cũng không biết chuyện nhỉ? Ông già này bướng bỉnh thật đấy! Nhưng anh yên tâm, tôi nghe nói là ông ta đã thay một cặp xương đùi mới rồi, bây giờ đã có thể đi lại được. Ủa? Triệu Ngọc... Anh không sao chứ? Tôi nhìn khẩu hình miệng của anh sao giống như đang chửi tục vậy?”

Ông già chết tiệt!

Chắc chắn là Triệu Ngọc đang chửi tục rồi. Hắn nghiến chặt răng đến nỗi muốn nát hết cả lợi. Thật không ngờ, thật không ngờ ngay cả lão già này mà cũng biết giở thủ đoạn như thế?

Đúng là giang hồ hiểm ác, lòng người khó đoán.

Nhưng sau khi Triệu Ngọc suy nghĩ kĩ lại thì liền hạ hoả, bởi vì dù đội trưởng Kim lừa gạt hắn thế nào đi nữa, nhưng mục đích của ông ta cũng chỉ vì tốt cho mình!

Có lẽ ông ta lo rằng mình bị đình chỉ việc, trong lúc nóng giận sẽ quyết định rời khỏi đội cảnh sát, vì vậy mới phải bày ra khổ nhục kế này.

Vả lại, ông ta có thể giao quyển sổ bìa da màu vàng đó cho mình, chắc chắn là phải rất tin tưởng mình rồi!

Nhưng mà, đột nhiên bị dính thêm một phát súng nữa, trong lòng Triệu Ngọc cứ có cảm giác không thoải mái...

Kĩ thuật lái xe của Miêu Anh cũng giỏi như võ nghệ của cô vậy, không bao lâu sau đã chạy đến thôn Mã Phường.

Theo như tài liệu Trương Cảnh Phong tra được thì từ đầu thập niên 90, người tên Hám Văn Quân này đã gắn với nghề sản xuất kim loại màu, tự mình thành lập công ty, từ khai thác, tiêu thụ, cho đến gia công đều thầu hết, việc làm ăn nổi như diều gặp gió. Bây giờ, tổng công ty đã phát triển đến thủ đô luôn!

Trước khi đi điều tra, Triệu Ngọc đã từng gọi rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng một là đối phương không chịu bắt máy, hai là số điện thoại không liên lạc được. Cho nên bây giờ hắn chỉ đành đích thân đi đến thôn Mã Phường để hỏi thăm thôi.

Nhà Hám Văn Quân đúng là rất giàu có, ông ta đã xây một căn biệt thự hoa viên ở khu vực đắc địa nhất trong thôn.

Nào ngờ, khi Miêu Anh và Triệu Ngọc đến nơi lại không gặp được Hám Văn Quân, mà chỉ gặp được cháu trai của ông ta thôi. Người này bảo rằng mấy năm gần đây, Hám Văn Quân rất ít về quê, luôn sống ở thủ đô. Nếu muốn tìm ông ta thì phải đi đến thủ đô mới được.

Triệu Ngọc hỏi thăm cháu trai của Hám Văn Quân một vài vấn đề, nhưng cậu nhóc còn quá nhỏ nên hầu như không biết gì về tình hình năm đó của ông mình cả. Đến cuối cùng, hai người chỉ đành xin số điện thoại từ chỗ cậu ta và ra về trong bất lực.

Sau khi rời khỏi đó, Triệu Ngọc vẫn không chịu từ bỏ mà vội vàng gọi theo số điện thoại vừa rồi. Nào ngờ, người bắt máy lại là thư kí của Hám Văn Quân. Sau khi nghe hắn nói rõ về mục đích của mình, thư kí này trả lời lại một cách rất lịch sự rằng có thể giúp họ đặt lịch hẹn, bảo họ cuối tuần này đến thủ đô một chuyến. Sau đó, người ta lập tức lễ phép cúp máy.

“Bà nội nhà nó!” Triệu Ngọc tức giận đến nỗi chửi thề liên tục: “Bắt máy thôi mà cũng làm khó dễ, lại còn muốn chúng ta tự đi qua đó nữa? Hừ, không phải chỉ là có tiền thôi sao? Được, để xem tôi xử ông thế nào!”

Nhưng Miêu Anh lại rất xem trọng manh mối này, vội nói với hắn: “Chúng ta tuyệt đối không được buông sợi dây này ra, dù có khó khăn cỡ nào cũng phải gặp được Hám Văn Quân! Nếu như năm xưa ông ta từng làm việc ở mỏ quặng thị trấn Ngân Bàn, thì cho dù ông ta không phải là tên bắt cóc, nhưng cũng có thể dò hỏi được manh mối gì đó từ chỗ ông ta!”

Sau khi đi ra từ biệt thự của Hám Văn Quân, Triệu Ngọc và Miêu Anh lại tiếp tục đi thăm hỏi một người khác trong danh sách nữa. Đó là một ông cụ cũng sống ở thôn Mã Phường, năm nay đã 80 tuổi rồi.

Người này cũng từng làm việc ở mỏ quặng núi Ngân Bàn, bây giờ cũng khá giàu có.

Cuộc gặp gỡ lần này diễn ra vô cùng thuận lợi, hai người trực tiếp gặp được ông cụ này. Tuy rằng ông cụ đi lại không tiện, nhưng tinh thần khá tốt, lúc nói chuyện cũng luôn nở nụ cười hiền hậu.

Sau khi hỏi thăm, họ mới biết ông cụ này vốn là một nhân viên kế toán của mỏ. Tuy ông từng làm việc cho Trình Tam Lý, nhưng chưa bao giờ bước chân vào mỏ quặng cả.

Có điều, ông cụ còn nói thêm rằng mình có quen biết với Hám Văn Quân, bảo là khi ấy Hám Văn Quân làm việc trong đội do thám. Sau này lúc Trình Tam Lý nhận thầu mỏ quặng, ông ta cũng từng làm việc ở đó được một khoảng thời gian.

Ngoài ra, ông cụ còn nói rằng Hám Văn Quân là người có trình độ học vấn cao, bây giờ càng lợi hại hơn, làm ông chủ rồi, có tiền, có rất nhiều tiền!

Triệu Ngọc vội hỏi ông cụ là Hám Văn Quân có biết kích nổ hang đá không?

Trí nhớ của ông cụ khá tốt, lập tức cười hì hì trả lời rằng, thật ra vào thời đó, nhiệm vụ chủ yếu của đội do thám chính là kích nổ hang đá. Hám Văn Quân là công nhân đội do thám, chắc chắn là phải biết rồi.

Nghe được tin này, trong lòng Miêu Anh và Triệu Ngọc đều cảm thấy mừng rỡ. Xem ra người tên Hám Văn Quân này, dường như lại càng khả nghi hơn!

Bắt đầu từ bây giờ phải thường xuyên theo dõi người này mới được.

Vì vậy, sau khi đi ra từ nhà ông cụ, Triệu Ngọc vội gọi điện thoại cho Trương Cảnh Phong, bảo anh ta mau chóng tra ra toàn bộ thông tin chi tiết về Hám Văn Quân, bao gồm gia đình, con cái, công việc của ông ta. Nói chung là phải tra hết toàn bộ những gì có liên quan đến ông ta, càng chi tiết càng tốt!

Trương Cảnh Phong vừa nghe giọng điệu của Triệu Ngọc liền biết là việc này rất quan trọng, đương nhiên là không dám chậm trễ chút nào. Anh ta bảo đảm rằng mình sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách sớm nhất.

Gọi điện thoại xong, Triệu Ngọc và Miêu Anh mới rời khỏi thôn Mã Phường, tiếp tục đi điều tra hai người còn lại trong danh sách.

Bôn ba hết nửa ngày trời, hai người còn lại cũng bị loại khỏi danh sách. Tuy rằng bọn họ đều quen biết với Trình Tam Lý, nhưng lại chưa từng làm việc cho ông ta, cũng chưa từng đi đến mỏ quặng ở thị trấn Ngân Bàn.

Đến thời điểm này, hai người càng cảm thấy là nên đặt trọng tâm điều tra lên người Hám Văn Quân.

“Hám Văn Quân, Hám Văn Quân...” Trên đường về, Miêu Anh vừa lái xe vừa lẩm nhẩm cái tên này, muốn suy nghĩ ra được gì đó từ đây. Đột nhiên, cô quay sang hỏi Triệu Ngọc: “Không đúng? Trong những tài liệu hiện có không có cái tên này, làm sao anh điều tra ra người này vậy?”.

“Khụ!” Triệu Ngọc nói với vẻ bình thản: “Điều tra thôi mà!? Cái này có gì khó đâu!? Dựa vào các mối quan hệ xã hội của Trình Tam Lý, điều tra và hỏi thăm lần lượt từng người một!”

“Nhưng,” Miêu Anh vẫn không hiểu, “nhiều cảnh sát đi điều tra ở khu vực núi Ngân Bàn lâu như vậy mà cũng không tìm ra được gì cả.”.

.

“À.” Triệu Ngọc khẽ nhún vai, khinh thường nói: “Bọn họ không tìm ra được gì là do họ bắt tay vào điều tra từ mỏ quặng, còn tôi thì bắt đầu từ con người, đương nhiên là tôi sẽ điều tra dễ dàng hơn. Tôi chỉ cần tìm được một người thì liền có thể hỏi thăm được thêm hai người hoặc ba người từ chỗ người này, sau đó thì tìm và hỏi từng người một!”

Tuy rằng lời này của Triệu Ngọc là nói thật, nhưng mọi chuyện đều có nguyên nhân cả. Trước khi xuyên không, hắn từng giúp ông chủ đòi nợ. Để có thể lôi được những con nợ ra, hắn nhất định phải dốc hết toàn lực, giở hết mọi thủ đoạn ra.

Vì vậy, xét về một mặt nào đó, hắn cũng được xem như là một cao thủ tìm người, vả lại còn là một cao thủ tìm người không đạt được mục đích thì không chịu thôi!

“Ồ...” Miêu Anh khẽ gật đầu, nói: “Tôi còn tưởng anh lại nói gì mà nhờ bạn bè thần tiên của anh giúp đỡ nữa chứ? Này! Triệu Ngọc, tôi cảm thấy hôm nay anh có chút không bình thường. Anh... Sao anh đột nhiên ngoan hiền vậy?”

Hỏi thừa! Triệu Ngọc mắng thầm trong lòng, tôi mà không ngoan hiền thì sẽ bị điều đi chỗ khác đấy!

Nhưng đương nhiên hắn không thể nói thẳng ra được rồi, nên chỉ có thể tức giận nói móc: “Đại tiểu thư à, rốt cuộc cô muốn sao đây? Hừ, tôi trêu chọc cô không được, bây giờ nói chuyện ngoan hiền, chẳng lẽ cũng không được sao? Cô khó hầu hạ thế?”

“Ha ha ha, hai câu này nghe còn bình thường! Nói chứ anh mà không giở trò lưu manh, tôi cảm thấy không quen đấy!”

Trời đất ơi!

Triệu Ngọc nghĩ thầm trong lòng, hai chúng ta rốt cuộc ai có máu M vậy?

“Ủa? Không đúng...” Miêu Anh đột nhiên nghĩ ra gì đó, vội hỏi: “Trình Tam Lý, rõ ràng người này không có liên quan gì đến vụ án bắt cóc, tại sao anh lại nhắm vào ông ta chứ?”

“Hừm... Là bạn bè thần tiên nói cho tôi biết đó!” Triệu Ngọc nói một cách nghiêm túc: “Ông ấy bảo tôi điều tra Trình Tam Lý... Này? Này này...” Thấy Miêu Anh giơ tay định đánh mình, hắn vội lên tiếng nói lại: “Nạn nhân bị chôn vùi trong hang đá mà Trình Tam Lý nhận thầu, đương nhiên là phải bắt đầu điều tra từ ông ta rồi! Trong số những tên bắt cóc chắc chắn có người từng làm việc cho ông ta, cô điều tra Trình Tam Lý, chẳng phải sẽ có khả năng điều tra ra được người đó rồi sao? Mẹ kiếp, đang lái xe mà, sao cô lại còn đánh người được vậy? Đây là đường núi đấy...”.

Cho dù Triệu Ngọc không sợ trời không sợ đất thì cũng bị Miêu Anh làm cho sắp phát điên đến nơi, muốn khóc mà không được...

“Hừm... Nghe qua... cũng khá có lí đấy! Tên nhóc nhà anh thật không đơn giản chút nào!” Miêu Anh dùng một tay cầm vô lăng, hài lòng gật đầu. Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ kỹ càng một hồi xong, đột nhiên cô quay sang nói với hắn: “Triệu Ngọc à, khi bắt tay vào điều tra từ Trình Tam Lý, có phải chúng ta đã bỏ lỡ gì đó không? Có phải còn có một người khác có thể điều tra thêm...”