Cuồng Thám

Chương 191: Chương 191THÔI MIÊN KHI TỈNH





Vì Triệu Ngọc đã hẹn trước, nên sau khi Miêu Anh thẩm vấn xong, Hầu Mãnh vẫn ở trong phòng thẩm vấn chứ chưa bị đưa về buồng giam.

Để bày tỏ thành ý của mình, Triệu Ngọc đã mời Miêu Anh cùng vào thẩm vấn. Mà bản thân cô cũng muốn xem thử vị “Chuyên gia thẩm vấn” này có khả năng đến mức nào, nên đã thoải mái đồng ý.

Trên mặt Hầu Mãnh đầy những vết xước rất lớn, trông thảm hại vô cùng. Trên đùi gã còn quấn băng gạc thật dày, có thể thấy rõ chỗ bị thương do đạn bắn đã được phẫu thuật.

Vì lúc nãy Miêu Anh đã thẩm vấn Hầu Mãnh một lần rồi, nên khi nhìn thấy cô lần nữa, gã liền nghểnh cổ lên thật cao, bực tức nói: “Này, các người có thôi ngay không hả? Những gì nên nói tôi cũng đã nói hết rồi, các người muốn tôi phải làm sao nữa? Tôi thật sự không nhớ gì hết! Mấy người cứ vậy hoài có thấy mệt không hả, chứ tôi là mệt lắm rồi đấy! Nếu các người cứ như vậy, tôi sẽ không mở miệng nữa đâu! Đặc biệt là cô đấy, ban nãy còn dám tát lên mặt tôi à, để xem tôi có khiếu nại cô hay không!”

Miêu Anh chưa kịp ngồi yên ổn đã nghe được câu này, lập tức đứng dậy nhanh như chớp rồi đi tắt máy quay. Cô lao tới trước mặt Hầu Mãnh, hỏi với vẻ mặt lạnh băng: “Có phải vết thương của mày lại bị hở rồi không! Sao lại bị chảy máu rồi kìa?”

“Cái gì?” Hầu Mãnh cúi đầu xuống nhìn, lắc đầu khó hiểu rồi trả lời: “Không, có đâu?”

Ngay khi gã ngẩng đầu lên, Miêu Anh liền vươn tay nhắm thẳng tới chỗ vết thương kia!!

“Này!?” Triệu Ngọc là người nhanh trí cỡ nào chứ! Hắn đã đoán được từ trước nên liền vươn người qua mặt bàn, giữ lấy Miêu Anh, khuyên: “Cô… cô đừng có kích động như vậy chứ, vẫn chưa phải lúc dùng đến cách này đâu! Cô bỏ tay ra đi, mau bỏ ra đi!”

Bấy giờ Hầu Mãnh mới hiểu ra ý câu nói lúc nãy của Miêu Anh. Nếu như lúc nãy không kịp ngăn cô ta lại, thì chắc chắn gã sẽ phải phẫu thuật lần nữa. Trong thoáng chốc, gã sợ hãi đến nỗi mặt trắng bệch, la lên thất thanh: “Mấy… mấy người… rốt cuộc mấy người muốn thế nào? Bộ các người muốn ép cung tôi hả? Muốn lạm dụng tư hình hả? Tôi… tôi muốn nói chuyện với luật sư của mình… tôi…”

“Cái tên này, anh im lặng được không hả?” Triệu Ngọc vừa ngăn Miêu Anh lại, vừa quát Hầu Mãnh: “Anh không thấy tôi sắp không ngăn nổi cô ấy nữa hả?”

Tiếp sau đó, Triệu Ngọc phải cố gắng lắm mới kéo Miêu Anh qua một bên được, nhỏ nhẹ khuyên nhủ cô: “Đội trưởng Miêu à! Tôi đến để thẩm vấn mà, cô đừng có làm cho mọi chuyện rối lên được không? Cô làm vết thương của gã xấu đi, rồi bác sĩ lại phải làm phẫu thuật cho gã, vậy chẳng khác nào chúng ta đang dùng tiền của những người đóng thuế để chữa cho gã sao? Tôi đã làm chủ được tình hình ở đây rồi, cô cứ ngồi đó cho tôi là được, chỉ cần ngồi nghe thôi là được rồi... nhé...”

Nào ngờ, trong khi bên này Triệu Ngọc đang khuyên Miêu Anh thì phía bên kia, Hầu Mãnh lại không biết tốt xấu là gì, gã chĩa mũi giáo sang Triệu Ngọc: “Thằng này, tao nhận ra mày rồi, mày cũng chẳng phải thứ tốt lành gì cả! Tao thấy hết rồi, là mày đã bắn vào chân tao! Lúc đó tao chẳng còn sức để mà chống trả nữa, vậy mà mày còn cố ý nổ súng bắn tao! Mày cố ý đúng không! Nói cho mày biết nhá, khi nào ra tòa, tao sẽ kể hết chuyện này ra…”

“Con mẹ nó!” Triệu Ngọc vừa nghe được câu đó thì tức điên lên, lập tức giơ chân đá vào vết thương trên đùi gã!

Cũng may lúc đó Miêu Anh phản ứng nhanh, đã vươn tay kéo chân hắn lại. Vì thế, mũi chân của hắn chỉ chạm nhẹ vào chỗ miếng vải bó trên chân Hầu Mãnh.

Chuyện này đã làm cho Hầu Mãnh sợ đến chết khiếp, mồ hôi chảy như tắm. Gã sợ hãi nhìn hai người đang đứng trước mình, họ nhìn hiền lành, xứng đôi là thế, vậy mà lại hành động tàn nhẫn hệt như quỷ dữ vậy!

“Thật ngại quá, làm anh khiếp sợ rồi!” Triệu Ngọc ý thức được hành động của mình vừa rồi, liền chỉnh lại bộ cảnh phục rồi nói: “Đúng là chẳng chuyên nghiệp xíu nào cả! Ha ha… đội trưởng Miêu, chúng ta nhanh chóng bắt đầu thôi! Khụ khụ...”

Dưới cái ho lúng túng của Triệu Ngọc, hai người ngồi lại vào vị trí của mình, đối diện với Hầu Mãnh.

“Hầu Mãnh.” Triệu Ngọc điều chỉnh là cảm xúc một chút rồi nhanh chóng nói vào vấn đề chính: “Anh nghe cho kĩ nhé, hai người chúng tôi vốn không phải là người trực tiếp phụ trách vụ án này. Mục đích hôm nay chúng tôi đến đây cũng không phải để ép anh nhận tội, mà là muốn điều tra chân tướng! Nếu như anh thật sự không giết người, vậy chúng tôi nhất định sẽ điều tra cho tới cùng, trả lại sự trong sạch cho anh! Vậy nên cho dù xét ở góc độ nào đi nữa thì chúng tôi đến đây cũng là với ý tốt, đó chính là đến để giúp anh!”

Cách nói này của Triệu Ngọc như một loạt đạn bắn thẳng vào lòng Hầu Mãnh, khiến gã thoáng bối rối. Gã suy nghĩ một hồi lâu rồi mới lên tiếng hỏi với giọng nghi hoặc: “Anh cảnh sát này, đến ngay cả việc tôi có giết người hay không, tôi còn không biết, thì sao mà anh biết được chứ?” .

“Anh nói cái quái gì vậy!” Xưa nay Triệu Ngọc nói dối chẳng cần phải đắn đo suy nghĩ trước sau, chỉ cần mở miệng là nói ra được: “Tôi là bậc thầy trong thôi miên đấy. Đợi lát nữa, chỉ cần anh trả lời câu hỏi của tôi, thì tôi sẽ biết được hôm đó đã xảy ra những gì!”

Triệu Ngọc vừa nói xong, Miêu Anh đang ngồi bên cạnh suýt thì ngã ngửa. Cô liếc nhìn hắn với đôi mắt mang hàm ý, đồ ranh nhà cậu, sao có thể nói dối mà không chớp mắt thế?

“Bậc thầy thôi miên?” Hầu Mãnh ngạc nhiên, trong lòng vừa nghi ngờ vừa lo lắng.

“Này, anh không tin à? Ha ha ha…” Triệu Ngọc cười khoái chí: “Lẽ nào… anh quên vì sao anh bị bắt về đây rồi à?”

“Hả!?” Nào ngờ khi vừa nghe được Triệu Ngọc nói như vậy, Hầu Mãnh liền đứng hình. Đúng rồi, lúc gã bị bắt, rõ ràng gã nhìn thấy một chiếc xe đạp lao tới rất nhanh, nhưng trên chiếc xe đó lại không có người lái? Lúc đó gã còn tưởng là xe thành tinh nữa chứ! Lẽ… lẽ nào…

“Đúng! Chính thế!” Triệu Ngọc hành động cứ như thể đang đi guốc trong bụng tên kia, nói với giọng ma mị: “Hôm đó anh đã bị tôi thôi miên rồi, nên chỉ nhìn thấy được chiếc xe đạp chứ có nhìn thấy tôi được đâu! Sao, bây giờ… anh tin tôi làm được rồi chứ?”

“Vậy…” Sự hoài nghi và kinh ngạc của Hầu Mãnh gần như đã không còn nữa, chỉ còn lại mỗi nỗi lo lắng. Gã lo rằng mình thật sự đã giết người! Nếu chuyện này là thật, chắc gã sẽ bị ăn thêm vài phát đạn mất!

“Đừng lo lắng nữa mà, ha ha ha...” Triệu Ngọc lại như đoán trúng tim đen của tên kia, cười xảo quyệt, nói: “Tôi không giống với mấy ông thầy thôi miên khác, cái mà tôi dùng đó là cách ‘thôi miên khi tỉnh’! Đợi chút nữa, trong khi anh vẫn ý thức được mọi thứ, sau khi tôi hỏi xong, anh chỉ cần trả lời ‘Phải’ hay ‘Không phải’ là được! Cho dù có là nói dối, nói xạo, cố ý nói sai đi nữa thì cũng không sao!”

“Hả? Gì chứ?” Hầu Mãnh bối rối.

Miêu Anh thì ngược lại, cô vốn dĩ đã quen với cách này của Triệu Ngọc, nên lúc này chỉ ở ngoài khoanh tay đứng xem, đồng thời cũng thấy khá hứng thú với việc sắp diễn ra.

“Nào nào, khởi động trước một lát nhé!” Triệu Ngọc bắt đầu hỏi: “Anh là nam phải không?”

“Hả?” Hầu Mãnh còn chưa kịp phản ứng.

“Trả lời như vậy là không đúng rồi!” Triệu Ngọc giục Hầu Mãnh: “Anh mau trả lời đi chứ!”

“Phải!” Lúc này Hầu Mãnh mới chịu làm theo yêu cầu của Triệu Ngọc.

“Anh là nữ có phải không?”

“Không phải!”

“…”

“…”

Sau đó, Triệu Ngọc tiếp tục hỏi thêm vài câu đơn giản khác. Khi nhận thấy thời điểm đã đến, lúc này hắn mới dùng đến máy phát hiện nói dối. Trong khoảnh khắc khi phải lấy nó ra sử dụng, hắn thấy đau lòng vô cùng. Hắn vốn định dùng cho vụ ở Miên Lĩnh! Vậy mà lúc này lại buộc phải dùng tới!

“Hầu Mãnh, có phải tổ trưởng Khúc Bình do anh giết không?” Máy vừa khởi động, hắn liền vào ngay vấn đề chính.

“Không phải!” Câu trả lời của Hầu Mãnh dường như phát ra theo bản năng.

Kết quả, chuyện khiến Triệu Ngọc kinh ngạc đã xuất hiện. Trong đầu hắn, ngọn đèn màu xanh lại sáng lên!

Ồ!?

Chậc chậc...

Triệu Ngọc bỗng thấy kinh hãi, chẳng lẽ người giết tổ trưởng Khúc Bình thực sự không phải là tên này?!

“Không phải anh, vậy thì là ai?” Triệu Ngọc bật thốt ra, hầu như không suy nghĩ gì đến vấn đề phải hỏi.

Câu này vừa được hỏi ra, cả Hầu Mãnh và Miêu Anh đều vô cùng kinh ngạc.

“Anh cảnh sát, câu này sao tôi trả lời ‘Phải’ hay ‘Không phải’ được?” Hầu Mãnh hỏi ngược lại, ngay sau đó rất phối hợp với Triệu Ngọc mà đưa ra câu trả lời: “Tôi cũng không biết nữa!”

Kết quả là, Triệu Ngọc đợi vài giây, nhưng máy phát hiện nói dối không có phản ứng gì cả.

Như vậy có thể thấy được, chỉ cần câu hỏi vượt ra khỏi phạm vi yêu cầu thì chiếc máy đó coi như mất tác dụng.

“Vậy....” Triệu Ngọc nhanh chóng đổi hướng câu hỏi: “Có phải anh quen với hung thủ thật sự không?”

“Không phải!”

Đèn xanh phát sáng một lần nữa!

Là thật!

Không phải chứ!?

Triệu Ngọc líu lưỡi, theo tình hình này thì Hầu Mãnh không những không giết Khúc Bình, mà ngay cả đồng lõa cũng không phải! Gã vốn không biết gì về tên hung thủ thật sự kia!?

Chuyện này…

Triệu Ngọc bị cuốn vào dòng suy luận. Mặc dù hắn khá ngạc nhiên với kết quả mà cái máy này đem lại, nhưng những thứ đó cũng không vượt khỏi dự tính của hắn. Trong những suy đoán lúc trước của hắn cũng có tình huống như thế này, nên bây giờ chỉ còn lại một vấn đề mấu chốt duy nhất nữa thôi.

Lúc này, Triệu Ngọc không khống chế được nỗi kích động trong lòng mình nữa, lập tức đứng dậy hỏi dồn Hầu Mãnh: “Hầu Mãnh, anh nói mau, cái chết của Khúc Bình có liên quan đến vụ án bắt cóc ở Miên Lĩnh không?!!”