Cuồng Thám

Chương 174: Chương 174BẤT NGỜ TRONG BẤT NGỜ





“Alô alô alô, đội trưởng Lưu, đúng! Kho số 2 tòa nhà Nam Xuyên cần tăng thêm lực lượng.” Trương Diệu Huy nhanh chóng báo cáo tình hình cho Lưu Trường Hổ: “Rất có thể Hầu Mãnh đang trốn trong đó! Chúng tôi đang chạy tới đó, phiền ngài mau chóng điều động thêm người qua đó! Vâng vâng vâng...”

“Anh Ngọc.” Lan Bác ngồi bên cạnh chỉ vào bản đồ cho Triệu Ngọc xem: “Thì ra kho số 2 không phải là một cái kho, mà là một khu vực rộng. Quý Xuân Hoa chỉ nói là Hầu Mãnh trốn ở đây, nhưng không nói cụ thể là trốn trong phòng nào?!”

“Bên chỗ Đại Phi đã có thông tin rồi!” Tiểu Lưu vội nói: “Họ đã hỏi lại một lần nữa, Quý Xuân Hoa nói hắn ta cũng không biết Hầu Mãnh trốn trong phòng nào!”

“Haiz!” Lan Bác lại thở dài: “Vậy chúng ta đành phải lục soát từng cái một rồi! Chúng ta chỉ có sáu người, có phải chia nhau ra lục soát không? Hay là đợi cảnh sát chi viện tới rồi hành động?”

“Không thể đợi!” Triệu Ngọc trả lời quyết đoán: “Mặc dù Lưu Học Sơn và Đại Phi đang canh chừng Quý Xuân Hoa, nhưng không thể đảm bảo rằng thông tin không bị lọt ra bên ngoài! Một khi Hầu Mãnh biết tin, thì sẽ rất phiền phức! Kho lớn như vậy, trời lại tối, lỡ như gã chạy mất, thì coi như công cốc hết!”

“Thế này, lát nữa sáu người chúng ta chia là hai nhóm, len lén đi vào thăm dò tình hình trước. Đợi sau khi phát hiện mục tiêu thì cùng nhau hành động!”

“Được!” Trương Diệu Huy vội phân phát bộ đàm, còng số 8 và dây thừng cho mọi người, đồng thời giắt khẩu súng và bao súng của Lưu Học Sơn vào thắt lưng của mình!

Mặc dù đây là súng của Lưu Học Sơn, nhưng lúc này tình hình khẩn cấp, họ đành phải mượn dùng tạm. Dù anh ta không hài lòng, nhưng đối diện với sự hùng hổ của đám người Triệu Ngọc, anh ta cũng đành chịu!

Do trong tất cả các cảnh sát điều tra khác ở đây, chỉ có Trương Diệu Huy mới có đủ tư cách được cầm súng, cho nên khẩu súng duy nhất giao cho anh ta sử dụng.

Có điều, dù Trương Diệu Huy là người có tuổi nghề lớn nhất ở đây, nhưng không cần phải nói, Triệu Ngọc vẫn là người nắm quyền lãnh đạo tuyệt đối. Trải qua sự việc ở quán net, bây giờ các cảnh sát điều tra đều ngả mũ thán phục hắn!

Nếu không có màn thể hiện tàn bạo trước đó của Triệu Ngọc, thì cho dù có nhiều thời gian hơn nữa, họ vẫn khó mà có được tung tích của Hầu Mãnh!

Thời gian, quý báu từng phút từng giây!

Xe cảnh sát lao nhanh như bay!

Tất cả mọi người ngồi trong xe đều hiểu rõ, lần này bọn họ được ăn cả ngã về không! Nếu không thể kịp thời bắt được Hầu Mãnh, thì tất cả bọn họ sẽ bị xử phạt rất nặng!

Vụ việc gây rối trong quán trà đã là hành vi vi phạm kỷ luật của đội cảnh sát rồi.

Nếu không đạt được kết quả gì, thì có khi cả chức vị công chức cũng bị gạch bỏ!

Khu vực nhà kho tòa nhà Nam Xuyên nằm ở một nơi hẻo lánh thuộc vành đai phía Nam Tần Sơn, đa phần bị bỏ hoang, nhiều năm nay không có ai ngó ngàng tới.

Lúc các cảnh sát tới nhà kho số 2, nhằm tránh đánh rắn động cỏ, họ đã tắt xe từ trước, lén lút leo tường vào.

Đêm nay trời không có gió, dù mới chỉ là trăng lưỡi liềm, nhưng ánh trăng vô cùng sáng rõ.

Dưới ánh trăng sáng rõ này, nhà kho bị bỏ hoang lại càng thêm tĩnh mịch.

Dựa theo sự sắp xếp trước đó, Triệu Ngọc dẫn theo Lan Bác và Tiểu Lưu tạo thành một nhóm, Trương Diệu Huy dẫn theo những cảnh sát còn lại. Họ chia làm hai đường, phân ra lục soát những nhà kho khác nhau.

Chỗ này có ít nhất bốn nhà kho to, Triệu Ngọc vốn tưởng phải tìm rất lâu mới có tin tức.

Ai ngờ, khi họ vừa lục soát nhà kho đầu tiên, đã xảy ra chuyện bất ngờ không ai lường trước được!

Lúc đó, Lan Bác đi đầu tiên, cậu ta vừa rẽ vào tới chỗ cửa chính thì đứng như trời trồng, dường như có thứ gì đó khiến cậu ta giật mình!

“Này?” Lan Bác giơ cánh tay lên, chỉ vào thứ gì đó rồi nói: “Anh... anh là...”

Kết quả, cửa kho đột nhiên phát ra tiếng kêu rầm rầm, dường như có ai đó đang chạy, bất cẩn đá đổ vật gì đó!

“Mẹ kiếp!” Lan Bác bật nhảy lên hơn một mét, chỉ thẳng ra đằng trước hét lên: “Hầu... Hầu Mãnh! Đừng... đừng chạy!”

Dứt lời, Lan Bác vọt chạy đuổi theo gã.

Triệu Ngọc và Tiểu Lưu cũng kinh ngạc, không ai ngờ được. Họ vẫn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng nữa mà, sao chớp mắt một cái đã gặp được Hầu Mãnh rồi?!

Vận may kiểu gì đây?

Triệu Ngọc và Tiểu Lưu vội đuổi theo Lan Bác, đến khi hai người họ chạy tới nhà kho thì phát hiện cậu ta đã chạy vào bên trong rồi! Trước cửa kho có một dãy xe đạp nằm nghiêng ngả, tiếng rầm rầm lúc nãy là vì mấy chiếc xe đạp này bị người ta đụng ngã.

Triệu Ngọc lo Lan Bác xảy ra chuyện, vội chạy nhanh hết sức vào trong, Tiểu Lưu chạy theo ngay phía sau.

Kết quả, sau khi ba người họ vừa vào tới trong nhà kho, thì lại có một chuyện bất ngờ nữa xảy ra!

Cái đèn lớn trong kho được bật lên, ánh đèn sáng làm chói mắt ba người họ. Đợi khi họ nhìn rõ được mọi thứ bên trong thì kinh ngạc phát hiện, trong nhà kho to lớn này đều là giường sắt có hai tầng!

Lúc này, trên giường có hơn 40 người, đứng có, nằm có, ngồi cũng có!!

Những tên này đều là thanh niên trẻ tuổi, mặc áo ba lỗ xộc xệch, đầu nhuộm vàng, có tên còn cởi trần! Mắt tên nào cũng mơ mơ màng màng, có lẽ vừa rồi đang ngủ trên giường!

Mẹ kiếp!

Triệu Ngọc chửi thầm, đã hiểu ra tình hình trước mắt. Tưởng gì, thì ra cái kho này là tụ điểm của bọn bán hàng đa cấp!

Những tên này đều là dân bán hàng đa cấp!

Bà nội nhà nó! Lúc này Triệu Ngọc mới nhớ ra, trên hồ sơ có nói rõ, nhiều năm về trước Hầu Mãnh từng giúp Quý Xuân Hoa tổ chức hoạt động kinh doanh đa cấp phi pháp. Theo tình hình trước mắt, không chừng hắn ta vẫn chưa bỏ nghề!



Dưới ánh đèn, Hầu Mãnh đang đeo một cái ba lô màu đen, đứng sau đám người kia. Nhìn thấy ba người đám Triệu Ngọc, Hầu Mãnh lập tức nói với đám người bán hàng đa cấp: “Mau! Mau bắt chúng lại cho tao, tuyệt đối đừng để chúng chạy thoát! Chúng đều là người xấu!”

Thì ra, Hầu Mãnh chính là lãnh đạo của bọn chúng. Gã vừa dứt lời, bọn chúng lập tức nhảy ra khỏi giường, bao vây lấy ba người Triệu Ngọc.

“Này!” Lan Bác lập tức quát lớn: “Đừng có làm càn! Chúng tôi là cảnh sát đấy!!”

“Á? Đừng!”

Lan Bác nói nhanh quá, Triệu Ngọc định ngăn cậu ta lại nhưng không kịp. Kết quả, Hầu Mãnh vừa nghe nói ba người họ là cảnh sát, liền giật mình, vội vác ba lô chạy về phía đầu bên kia của nhà kho!

“Này! Đừng chạy!” Tiểu Lưu cuống quýt đuổi theo, nhưng đám người kia đã nhào tới trước chặn cậu ta lại!

“Làm gì vậy?! Làm gì vậy hả?!” Tiểu Lưu quát lớn, dùng tay đẩy bọn chúng ra: “Muốn chống đối sao hả?! Chúng tôi là cảnh sát đấy! Các người biết hành vi này là cản trở người thi hành công vụ không hả?”

“Diệu Huy, Diệu Huy, mau... mau tới...” Lan Bác thấy Hầu Mãnh bỏ chạy, vội dùng bộ đàm gọi nhóm của Diệu Huy chạy tới đầu kia chặn gã lại, tuyệt đối không cho gã chạy thoát!

Tuy nhiên, Lan Bác vẫn chưa nói xong thì bị đám người kia bao vây. Sau một hồi xô đẩy, bộ đàm bị rơi xuống đất!

Lúc này, Triệu Ngọc cũng bị bọn chúng bao vây, tiến không được mà lùi cũng không xong!

“Mẹ kiếp!” Lúc cấp bách, Triệu Ngọc chửi thề một tiếng, rồi nói với Lan Bác và Tiểu Lưu: “Được rồi, chỗ này để tôi đối phó, hai người mau lùi ra ngoài đi, nhất định phải bắt được tên khốn đó!”

Triệu Ngọc vừa nói xong, bốn năm tên đa cấp liền nhào tới đẩy hắn. Hắn chớp lấy thời cơ, túm lấy mái tóc dài của một tên rồi ném gã vào trong đám người kia như ném đĩa sắt, khiến một đám ngã rạp xuống đất!

Sau đó, Triệu Ngọc vung cả hai tay, đánh ngã thêm một số kẻ nữa!

Tranh thủ lúc không bị bao vây, Tiểu Lưu và Lan Bác chạy ra khỏi đám người đó. Tuy nhiên, khi hai người họ đang định chạy ra từ cửa chính thì có người đã khóa cửa lại mất rồi!

“Mẹ kiếp! Điên rồi, điên hết rồi!” Lan Bác không còn đường nào để đi, điên tiết gầm lên, sau đó vung tay xông vào đám đa cấp kia.

Tiểu Lưu cũng hét lớn, xông vào đánh đấm. Trong nhà kho, cả đám người vật nhau ầm ĩ!

Lúc này, Triệu Ngọc đã điên tiết, lửa giận bốc lên, hai mắt đỏ ngầu, thi triển hết bản lĩnh đánh nhau của mình.

Hắn như một con trâu điên xông thẳng vào đám đông, khiến đám đa cấp kia văng ra, sau đó bắt đầu liều mạng xông vào giữa nhà kho!

“A... a!”

Cùng với tiếng thét điên cuồng, Triệu Ngọc khom người bắt lấy một tên, giơ lên cao quá đầu, sau đó ném vào đám đông, khiến chúng ngã rạp xuống đất!

Tuy nhiên, dù gì kẻ bị Triệu Ngọc túm cũng là người sống, nên lúc ném hắn cũng bị trúng mấy đấm trên người. Mặc dù sức chiến đấu của bọn chúng kém cỏi, nhưng hơn ở chỗ chúng đông người!

Cả đám người nhào lên cùng một lúc, đè Triệu Ngọc xuống dưới. Hắn giãy giụa vùng vẫy giữa đám người, thấy người là đánh, đá được là đá!

Tuyệt chiêu của Triệu Ngọc chính là ra tay hiểm ác! Hắn chuyên nhắm vào mắt, mũi và những bộ phận quan trọng để ra tay! Sau một lượt, có mấy tên nhân viên đa cấp bị đánh gục tại chỗ, không còn khả năng kháng cự!

Triệu Ngọc vừa đứng lên, một tên đa cấp đột nhiên nhào tới ôm hắn từ phía sau. Hắn liền lùi mạnh về, khiến tên đó va mạnh vào chiếc giường sắt!

Rầm...

Chiếc giường sắt ngã rầm xuống đất, người đằng sau hắn phun ra cả máu!

Có điều, đám bán hàng đa cấp kia cũng đã điên tiết lên, mấy tên cùng xông lên, đánh cho Triệu Ngọc lảo đảo! Kết quả, có một tên trong đó cầm cây thước mà bọn chúng dùng khi dạy cách bán hàng, chạy đến quất xuống. Một tiếng “chát” vang lên, cây thước quất trúng vào trán của Triệu Ngọc!

Rắc!

Cây thước vừa to vừa nặng bị gãy làm đôi, mà có lẽ trên đó có dằm hoặc là đinh gì đó, nên trán Triệu Ngọc bị rách một đường dài, máu tươi tuôn xuống!

Kết quả, thấy Triệu Ngọc bị chảy máu, tên cầm cây thước dạy học giật mình!

Ai ngờ, đúng lúc tên này đang hết hồn, Triệu Ngọc bỗng gầm lên nhào tới trước, giật lấy nửa cây thước còn lại trong tay gã!

Sau đó, trong cơn kinh ngạc của mọi người, Triệu Ngọc dùng đầu cây thước bị gãy, đâm vào cánh tay của tên kia!

Á...

Một tiếng kêu thảm thiết bỗng vang vọng khắp cả nhà kho!!!