Cưới Nhầm Chồng Hào Môn

Chương 50: Không phải lời âu yếm mà lại ngọt ngào



Đám người Hứa Phi Tuyết đi theo anh nhiều năm, anh đối xử với bọn họ giống như bạn bè người thân, nhưng quan trọng hơn cả là Giản Ánh Nhu là vợ của anh.

Bác sĩ Lương cũng biết vừa rồi mình nói quá lời, xấu hổ cười trừ, nói: “Mợ Tần, xin chào!”

Giản Ánh Nhu cười, lễ phép lại khách sáo: “Bác sĩ Lương, xin chào!”

Hứa Phi Tuyết lại nói: “Sáng nay vì quá nóng vội nên tôi đã có thái độ không tốt khi nói chuyện với cô Tần, mong cô Tần thứ lỗi.”

Đám Hứa Phi Tuyết đi theo Tần Kính Thiên nhiều năm, năng lực làm việc rất tốt, lại được Tần Kính Thiên tín nhiệm. Nhiều năm như vậy, bọn họ gần như đã trở thành một nửa người nhà của Tần Kính Thiên.

Chính bởi vì hiểu Tần Kính Thiên, biết anh không dễ đổ bệnh, một khi đổ bệnh, tình hình sẽ rất nghiêm trọng. Vì thế mới có tình huống xảy ra vào sáng hôm nay.

Bởi vì thời gian bọn họ quen biết Giản Ánh Nhu không lâu, tất nhiên vào lúc khẩn cấp sẽ coi Giản Ánh Nhu là người ngoài, qua rồi nhớ lại mới cảm thấy đúng là không phải.

Giản Ánh Nhu đang muốn lên tiếng, Tần Kính Thiên lại nói: “Giản Ánh Nhu, em có biết giấy kết hôn tượng trưng cho điều gì không?”

Giản Ánh Nhu có chút bối rối, không biết Tần Kính Thiên muốn nói gì.

Tần Kính Thiên nhìn Hứa Phi Tuyết và bác sĩ Lương, lát sau mới chậm rãi nói: “Về mặt pháp luật, hai người đã nhận giấy kết hôn chẳng khác nào giao tính mạng của mình vào tay đối phương. Nếu như hôm nay anh thật sự bệnh nặng, cần phải có người nhà ký tên mới được cứu, thì người có thể ký tên cho anh chính là em… Giản Ánh Nhu!”

Theo quan điểm của Giản Ánh Nhu, đăng ký kết hôn đồng nghĩa với việc hai người chung sống với nhau, chỉ có thể tiếp tục đi bên nhau, không thể chia tay.

Cô chưa từng nghĩ tới, hoá ra trong mắt Tần Kính Thiên, một tờ giấy kết hôn lại có ý nghĩa quan trọng đến vậy. Nói cách khác, anh bằng lòng phó thác sinh mệnh của mình vào tay cô.

Nghe được lời này của Tần Kính Thiên, Hứa Phi Tuyết và bác sĩ Lương thoáng nhìn nhau. Tần Kính Thiên nói không phải không có lý, vào lúc xảy ra tình huống khẩn cấp, đúng thật mấy người trong phòng chỉ có Giản Ánh Nhu là có thể.

Tần Kính Thiên lại nói: “Muốn thay thuốc thì nhanh thay giúp tôi đi, thay xong thì ra ngoài, không có việc gì thì không cần đi vào làm phiền tôi.”

“Vâng.” Bác sĩ vội đến thay túi truyền dịch cho Tần Kính Thiên, rồi lại lấy thuốc đút cho Tần Kính Thiên uống: “Cậu chủ, thuốc này có thêm một ít thuốc ngủ, uống vào sẽ ngủ một lát.”

Bác sĩ và Hứa Phi Tuyết vừa đi, mắt Tần Kính Thiên sáng quắc nhìn Giản Ánh Nhu, vỗ vào vị trí bên cạnh: “Lại đây nằm với anh một lát.”

“Được.” Giản Ánh Nhu đi qua, chen vào nằm cạnh anh.

Cô mới vừa nằm xuống, cánh tay dài của Tần Kính Thiên đã duỗi ra ôm cô vào trong lòng, vùi đầu vào giữa vai và cổ cô, ngửi mùi hương đặc trưng của cô: “Giản Ánh Nhu…”

“Vâng.” Giản Ánh Nhu không giãy giụa, thành thật để cho anh ôm.

“Hôm nay tỉnh lại không thấy em, không biết vì sao anh lại cảm thấy thất vọng.” Đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp gợi cảm của Tần Kính Thiên, khi anh nói chuyện, hơi thở cứ vờn quanh đầu cô, nhịp tim Giản Ánh Nhu càng lúc càng nhanh, khuôn mặt đỏ lên.

Những lời Tần Kính Thiên nói rõ ràng không phải lời âu yếm, nhưng người nghe lại cảm thấy kích động hơn so với những lời âu yếm.

Giản Ánh Nhu đoán, trước kia Tần Kính Thiên nhất định là cao thủ tán gái, nhưng với trình độ trưởng thành của anh như vậy, không cần phải tán tỉnh đã có một đám người đẹp nhào về phía anh.

Giản Ánh Nhu không lên tiếng trả lời anh, nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy vòng eo gầy rắn chắc của anh, khuôn mặt dán vào ngực anh cọ nhẹ: “Tần Kính Thiên, sau này em sẽ không làm anh thất vọng nữa.”

Nếu sau này còn gặp phải chuyện như hôm nay, Giản Ánh Nhu sẽ không tùy tiện để những người khác đem Tần Kính Thiên đi, cô nhất định sẽ dùng thân phận vợ của anh để ở bên cạnh chăm sóc cho anh.

Tần Kính Thiên không trả lời, Giản Ánh Nhu chui vào trong lồng ngực anh nằm hồi lâu, mỏi đến nỗi cơ thể sắp co quắp, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh đã ngủ từ lâu.

Vừa nãy nghe bác sĩ nói thuốc của Tần Kính Thiên có cho thêm thuốc ngủ, bảo anh ngủ một giấc thật ngon trước, ngủ ngon sẽ giúp cơ thể hồi phục.

Giản Ánh Nhu cẩn thận gỡ bàn tay Tần Kính Thiên đang ôm cô ra, nhẹ nhúc nhích trong lòng anh, muốn đổi một tư thế thoải mái một chút để nằm bên cạnh anh.

Nào ngờ cô chỉ khẽ di chuyển, rõ ràng Tần Kính Thiên đã ngủ say lại gia tăng lực cánh tay ôm chặt Giản Ánh Nhu theo bản năng.

Giản Ánh Nhu nhịn không được mà nhướng mày, đôi môi mềm mại khẽ nhếch lên, vòng tay ôm lấy Tần Kính Thiên tăng thêm chút sức lực.

Hôm nay trời đổ cơn mưa nhỏ, nhiệt độ không khí lập tức giảm xuống vài độ, tựa như chỉ trong chốc lát đã chính thức bước vào mùa đông.

Nhưng thành phố Giang Bắc không chỉ không bị ảnh hưởng bởi không khí lạnh, ngược lại mấy ngày nay còn sôi nổi chưa từng thấy.

Sau khi tin tức người lãnh đạo đương nhiệm của Thịnh Thiên, Leo Qin sẽ chuyển trụ sở trong nước đến Giang Bắc truyền ra, tinh anh giới kinh doanh cả nước từ các nơi đều tụ tập về Giang Bắc. Nhất thời trở nên sôi nổi chưa từng có, tăng thêm phong cảnh cho mùa đông rét lạnh.

Thịnh Thiên muốn phát triển ở Giang Bắc, hơn nữa còn dọn trụ sở từ Kinh Đô xa xôi đến đây, như vậy có nghĩa Giang Bắc là một khối thịt mỡ, Thịnh Thiên bước vào sẽ mang đến cơ hội kinh doanh lớn hơn.

Một số người chạy tới để thăm dò thị trường, vài người chạy tới để gặp người lãnh đạo là Leo Qin của Thịnh Thiên, hy vọng có thể hợp tác với Thịnh Thiên.

Người muốn gặp lãnh đạo của Thịnh Thiên nhất chính là con trai của ông chủ Cố thị, Cố Hoàng Hải.

Anh ta muốn lấy được sự tín nhiệm hơn nữa của bố Cố Thịnh Lý, có được quyền lợi lớn hơn nữa, vì vậy cách trực tiếp và hiệu quả nhất chính là nghĩ cách hợp tác với Thịnh Thiên.

Anh ta đã nhiều lần cử thư ký gửi thiệp đến Thịnh Thiên, nhưng lần nào cũng nhận được đáp án là Leo Qin rất bận, tạm thời không có thời gian.

Một lần hai lần thì thôi, nhưng anh ta đã gửi không dưới mười lần, ngay cả hẹn trước cũng không được, sự kiên nhẫn của Cố Hoàng Hải cũng theo từng lần chờ đợi mà mất hết.

Nhìn Cố Hoàng Hải ngồi trên bàn làm việc nhíu chặt mày, Lý Cảnh Phi vài lần muốn nói, cuối cùng lại thôi, nhịn đến khi không nhịn nổi nữa mới nói: “Cậu Cố, trước đây tôi nghe nói người muốn gặp Leo Qin phải hẹn trước ba tháng, muốn gặp anh ta thực không dễ dàng, anh ta cũng không phải nhằm vào chúng ta.”

“Khoảng ba tháng sau? Nghĩ thêm một chút đi xem có con đường tắt nào không, gặp được anh ta càng sớm càng tốt.” Cố Hoàng Hải vừa tiếp quản một số công việc kinh doanh của Cố thị, nhưng có vẻ rất nhiều cấp cao không hài lòng với anh ta.

Cho nên, anh ta muốn nhanh chóng gặp được Leo Qin của Thịnh Thiên, hợp tác được với anh, để cho những người khinh thường anh ta biết được thực lực của anh ta.

Lý Cảnh Phi ngẫm nghĩ nói: “Cậu Cố, gần đây tôi nghe được một vài tin tức nhưng không biết là thật hay giả?” Cố Hoàng Hải lạnh lùng nhìn Lý Cảnh Phi: “Có rắm thì thả, có chuyện mau nói, anh ở trước mặt tôi đây mà cứ úp úp mở mở làm gì?”

Lý Cảnh Phi lại nói: “Nhà họ Tần khiêm tốn, chưa từng có truyền thông nào chụp được ảnh của Leo Qin, cho tới nay cuộc sống tình cảm của anh ta luôn là tâm điểm chú ý của mọi người, chưa có ai nghe được chút tin tức nào. Có điều gần đây tôi lại nghe nói, Leo Qin cực kỳ háo sắc, thậm chí còn đồn một đêm chơi tận sáu cô gái.”

Vừa nghe đến đây, hai mắt Cố Hoàng Hải sáng lên, nhưng anh ta cũng không dễ dàng tin vào lời đồn đãi này như vậy, hỏi: “Anh nghe được tin tức này từ đâu?”