Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 89: Bắt lấy cô ta!





Giọng điệu của Đồng Dung trầm xuống: *Ở cái đất Cần Thơ này còn có ai gánh nổi họ “Trương’ nữa chứ?”

Trương Tấn Phong!

Lần này ánh mắt mọi người nhìn Võ Hạ Uyên đều hoàn toàn thay đổi Ôi trời, bà chủ Trương, vừa rồi là do tôi không biết nên nói lời hồ đồ, cô đừng để trong lòng nhé” Nếu để cho Trương Tấn Phong biết có người muốn đào góc tường nhà anh thì còn có thể sống sao? Hơn nữa trong giới còn nghe rằng sự yêu chiêu mà Giám đốc Trương dành cho người vợ này cũng không phải là nhỏ tí tẹo.

Võ Hạ Uyên hiếm khi đến những dịp như vậy nên lại có thêm càng nhiều người nhìn thấy cô, ấy vậy mà mọi người mới chợt hiểu những lời đồn đại đó, một vẻ đẹp linh lung thanh tú như vậy nên được nâng niu quý trọng, hơn nữa nét mặt của Võ Hạ Uyên rất hiền hòa, khi cười rộ lên thì vô cùng xinh đẹp, mấy quý bà giàu có ở đây cũng có ấn tượng không tệ về cô.

Mà cách đó không xa, Trương Thiên Định đang nhìn chăm chăm Võ Hạ Uyên, từng ly từng ly mà uống rượu giải sầu.

Trương Thiên Định vốn tưởng rằng sau khi trải qua những sự việc đó thì Võ Hạ Uyên sẽ quyết tâm rời khỏi Trương Tấn Phong, nhưng điều vượt xa khỏi dự đoán của người ta là tình cảm của họ ngày càng tốt đẹp, hiện tại Võ Hạ Uyên bây giờ giống như một viên ngọc trai đã được vén đi tầm lụa mỏng, dùng cách nào cũng không thể che giấu được ánh sáng rực rỡ chói lọi của nó.

Mà người phụ nữ này, đã từng là của anh ta Khi Trương Thiên Định vừa tiếp tục cầm lấy một ly rượu khác thì bàn tay mảnh khảnh phủ lên mu bàn tay của anh ta, Trương Thiên Định ngẩng đầu, sau khi thấy rõ là Huỳnh Tố Vân thì nhíu mày lại: “Làm cái gì vậy?”


Huỳnh Tố Vân không thay đổi sắc mặt nhưng trong lòng lại có chút chua xót, “Đừng uống nữa, cho dù anh có dẫn vặt như thế nào thì cô ấy cũng sẽ không nhìn thấy”

“Không cần cô quan tâm” Trương Thiên Định uống một hơi cạn sạch: “Ngày hôm nay là ông nội yêu cầu tôi nhất định phải đến, đợi sau khi trở về, tôi sẽ nói về việc phá bỏ hợp đồng hôn nhân.”

Huỳnh Tố Vân hít sâu một hơi: “Được rồi, càng nhanh càng tốt”

Võ Hạ Uyên cũng đã nhìn thấy Trương Thiên Định và Huỳnh Tố Vân từ lâu, thế nhưng cô cũng không có gì để nói với hai người này cả.

“Nguyên Phương vừa gửi một tin nhắn cho tôi nói rằng nó sẽ đến trong năm phút nữa” Đồng Dung để điện thoại di động xuống, không nhịn được bèn oán giận với Võ Hạ Uyên: “ Sau chuyện của Nguyên Phương, chồng tôi đã yêu cầu Nguyên Phương nói cho Trương Thế Trạch là chúng tôi không hề biết gì về việc anh ta đang vượt quá giới hạn, cô đoán xem thế nào? Vậy mà Trương Thế Trạch nghe xong còn tưởng rằng nếu Nguyên Phương không có anh ta thì không được, đôi khi anh ta còn khoe khoang với các đối tác kinh doanh của mình rằng con rể nhà họ Mai không thể là ai khác ngoại trừ anh ta”

Võ Hạ Uyên châm chọc: “Thật đúng là tự tin, lấy điều ra một người thành vấn đề”

Đồng Dung nghe xong thì trong lòng thoải mái hơn không ít: “Ai da, cũng không cần tài hoa kiệt xuất gì, chồng tôi nói rất rất đúng, với tính cách kia của Nguyên Phương, nếu tìm một người lợi hại một chút thì chờ một ngày nào đó chúng tôi đi rồi, nhất định nó sẽ phải chịu thiệt.”

Võ Hạ Uyên gật gật đầu nhưng trong lòng thầm nghĩ, hiện giờ con gái của bà đã không còn là Mai Nguyên Phương chỉ biết vâng vâng dạ dạ, ngoan ngoãn hiểu chuyện nữa rồi.

“Đến rồi đến rồi !” Đồng Dung lôi kéo Võ Hạ Uyên đi qua đi Mai Nguyên Phương vẫn rũ mắt dịu ngoan như trước, thế nhưng Võ Hạ Uyên lại thấy được trong mắt cô ấy có gì đó khác lạ, Trương Thế Trạch đứng bên cạnh Mai Nguyên Phương, sau khi nhìn đến Đồng Dung thì lập tức khom lưng cúi đầu xuống.

Đồng Dung không phải Mai Văn Hiệp túc trí đa mưu, lại cũng không phải Mai Nguyên Phương đã lột xác hoàn thành, nên bà không là con gái nhà họ Mai để tìm hoa kiệt xuất cũng không nhìn ra chuyện gì, Trương Thế Trạch chắc hẳn cũng là đã nhận ra cái gì nên mới đối khách khí với Đồng Dung như thế, sợ đắc tội mẹ vợ tương lai.

“Cô cùng thế hệ với Trương Thiên Định, theo lý mà nói thì cũng nên gọi tôi một tiếng thím hai” Võ Hạ Uyên dịu dàng nói.

Trương Thế Trạch vội vàng gật đầu không ngừng, thậm chí còn không dám nhìn Võ Hạ Uyên một cái, tròng mắt lảo đảo: “Chào thím hai!” Anh còn nhớ lần trước ba hoa khoác lác với người ta về nhà họ Trương ở nhà hàng, chính là người phụ nữ này xông tới hất nước vào bọn họ.

Sau lần đó, Trương Thế Trạch làm gì cũng đều trốn tránh Trương Tấn Phong, anh thích nói quá miệng chứ nếu thật sự muốt cứng đối cứng với Trương Tấn Phong thì thật sự không có cái lá gan đó.

“Cậu nhớ phải đối tốt với cô Nguyên Phương một chút, Giám đốc Mai và nhà họ Trương đã hợp tác nhiều năm, nếu như cậu gây ra bất kỳ chuyện có lỗi với Nguyên Phương thì chú hai của cậu sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho cậu” Võ Hạ Uyên bình tĩnh nói.

Trương Thế Trạch lập tức thay đổi säc mặt, anh ta hoài nghỉ Võ Hạ Uyên đã biết cái gì rồi, sau đó nhìn vẻ mặt của người phụ nữ này lại giống như đang căn dặn bình thường.


Trong lòng hắn đột nhiên hỗn loạn, người phụ nữ này khi nói chuyện rất bình thản ôn hòa, nhưng lời nói lại có thể khiến người ta không rét mà run Đồng Dung ở một bên quan sát, âm thầm cảm thán không hổ là người phụ nữ của Trương Tấn Phong, bản lĩnh rung cây dọa khỉ quả thật là cao minh.

Mấy người chào hỏi một lát, Trương Thế Trạch liền gấp đến nỗi không thể chờ đợi được nữa mà nóng lòng tránh đi, anh ta rất thích những dịp như thế này, không nói đến việc được đội thân phận người nhà họ Trương, ngoài ra còn có thể kết bạn với không ít doanh nhân lớn.

Võ Hạ Uyên đi cùng người chị tri âm trí kỷ tự thông suốt Mai Nguyên Phương, thuận tiện quan sát hướng đi của Trương Thế Trạch.

Võ Hạ Uyên để ý thấy Trương Thế Trạch xem qua điện thoại di động, vẻ mặt bỗng nhiên biến đổi, sau đó lén lút nhìn chung quanh một vòng rồi len lén đi về phía cầu thang an toàn.

“Em đi vệ sinh một lát.” Võ Hạ Uyên nói xong thì ung dung đuổi theo Trương Thế Trạch, mà Trương Thiên Định vẫn luôn nhìn chăm chú vào cô thấy thế khẽ nhíu mày nhưng cũng đuổi theo.

Võ Hạ Uyên đi theo Trương Thế Trạch đến khu vực phòng dành cho khách trên lầu bốn. Cô đứng trước cửa phòng hé mở, nghe ngóng động tĩnh bên trong.

“Ngài yên tâm, chuyện mà ngài sắp xếp tôi đã lo liệu thỏa đáng hết rồi”

“Trương Tấn Phong không hề phát hiện ra, anh ta cũng không phải Thiên Vương, sao có thể lo hết toàn bộ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ được?”

“Vâng vâng vâng, chuyện của tôi mà ngày đã đáp ứng kia, ngài xem…..”

“Cảm ơn! Cảm ơn ngài!”

Những lời lẽ nịnh nọt chân chó như vậy đương nhiên là Trương Thế Trạch nói, nhưng mà anh ta nói chuyện với ai chứ? Võ Hạ Uyên nghĩ vậy liền tiến lên một bước, thế nhưng cô không để ý dưới chân có một cái lon, không biết là ai không có ý thức uống xong lại ném vào góc tường, “cạch… cạch… cạch… Cái lon xoay một vòng trên mặt đất với âm thanh vô vùng chói tai.

Võ Hạ Uyên nhắm chặt mắt lại.

Giây tiếp theo trong phòng truyền ra tiếng gào chột dạ của Trương Thế Trạch: “Ai?”

Võ Hạ Uyên do dự hai giây, tiến lên đẩy cửa phòng ra, ngược lại là cô muốn nhìn xem người mà Trương Thế Trạch gọi là “Nhân vật tai to mặt lớn” kia là ai, hơn nữa lấy lá gan của Thế Trạch cũng sẽ không dám động vào cô.


“Thế Trạch, tại sao cậu..” Võ Hạ Uyên bỗng nhiên im bặt, bởi vì cô đã nhìn thấy người ngồi đối diện Trương Thế Trạch, dáng người ưu nhã, một người đàn ông với tác phong không đúng đắn.

Lê Minh Khanh? Thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà…

“Thím, thím hai!” Khóe miệng của Trương Thế Trạch run rẩy.

*Ồ, cô Võ” Đôi mắt vốn u ám của Lê Minh Khanh lập tức sáng lên, anh anh ta nở một nụ cười sung sướng: “Cô đặc biệt đến đây để gặp tôi đấy à? Hay là..” Lê Minh Khanh nguy hiểm nheo mắt nói: “Phát hiện ra quân cờ này rồi?”

“Anh đang nói cái gì vậy?” Võ Hạ Uyên cố ý làm bộ như không biết gì, sau đó cau mày nhìn về phía Trương Thế Trạch: “Thế Trạch, cậu biết người này là ai sao? Tại sao cậu lại ở cùng anh ta hả?”

Trương Thế Trạch giống như thấy được tia hy vọng, vội vàng giải thích: “Thím hai, đây là một người bạn mà cháu quen biết nhiều năm về trước, chỉ là bạn bè mà thôi.”

Võ Hạ Uyên: “..” Cậu dùng bộ dạng chân chó quỳ trên mặt đất lặp lại một lần nữa cho tôi đi?

“Được rồi” Hiển nhiên Lê Minh Khanh rất để ý cách nói này của Trương Thế Trạch, đáy mắt tràn đầy chán ghét, anh ta chậm rãi đứng dậy, cho đến khi tâm mắt rơi trên người Võ Hạ Uyên lại trở nên vui vẻ mà say mê: “Đồ vô dụng, sự vui mừng kinh ngạc lớn nhất mà cậu có thể mang đến cho tôi đó chính là cô Võ đây”

Chuông cảnh báo trong lòng Võ Hạ Uyên mãnh liệt reo vang, xoay người bỏ chạy.

“Bắt lấy cô ấy!” Lê Minh Khanh lạnh giọng quát.