Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 358



Chương 358: Hoàng gia cho mời

Võ Hạ Uyên có chút hoang mang, bình thường trừ phi là người đặc biệt quan trọng, nếu không quản lý của loại khách sạn như thế này sẽ không dễ dàng ra mặt.

Trong giới cao cấp thì cho dù là nhân viên phục vụ, cũng có Sự ngạo mạn vì bọn họ cao hơn người bên ngoài.

Mà Võ Hạ Uyên vừa mở cửa ra, trừ quản lí và mấy bồi bàn, mặt sau còn đứng một loạt những người mang chế phục màu lam, giày đen và mũ cao thống nhất, thoạt nhìn như một đoàn đội danh dự nào đó.

Mà ở phía sau nữa, là hai hàng vệ sĩ áo đen đứng trên hành lang “Cô Võ Hạ Uyên” Quản lí trong sự cung kính lại mang theo tia chúc mừng mà nói: “Hoàng gia cho mời cô.”

Võ Hạ Uyên bị cái bánh từ trên trời giáng xuống đập trúng cho ngớ người, đương nhiên điều cô để ý căn bản không phải là hoàng gia hay không hoàng gia, mà là do nơi Linh Tiên xuất hiện cuối cùng là ngay trong hoàng thất nước Anh, Võ Hạ Uyên còn đang tính toán lấy danh nghĩa gì để tiếp cận, không thể ngờ được đối phương lại tìm tới cửa trước.

Dù vậy, Võ Hạ Uyên vẫn cẩn thận hỏi: “Xin hỏi vì cái gì hoàng gia quý quốc đột nhiên muốn gặp tôi?”

“Không phải đột nhiên” Quản lí trừng mắt mà nhìn: “Ngày hôm qua cô đã giúp hoàng tử Ellen của chúng tôi, nữ vương tự mình tổ chức một bữa tiệc muốn chiêu đãi cô.”

‘Võ Hạ Uyên lập tức kịp phản ứng, ngày hôm qua? Vậy một trong hai người đàn ông kia là hoàng tử hay sao?

Cũng không miệt mài suy nghĩ nữa, Võ Hạ Uyên nhẹ giọng mà nói: ‘Làm phiền chờ một chút, tôi đổi một bộ quần áo”

Quản lí gật đầu mỉm cười, gương mặt ông ta thật ấm áp, nhưng trong lòng đã sớm cân nhắc một chuyện khác. Khách sạn của bọn họ là một trong những khách sạn xa hoa nhất của Anh, cho dù là xét trên phạm vi toàn cầu cũng có thể đứng trong top 100.

Người có thể tới nơi này đều là nhân vật nổi tiếng trong mọi lĩnh vực, mà kẻ muốn bám vào quyền quý cũng không phải là số ít, các kim chủ vì thỏa mãn lòng hư vinh của những người này, cũng sẽ bỏ tiền để bọn họ tới đây một thời gian ngắn.

Quản lí phải thừa nhận, vị khách của căn phòng tổng thống này cực kỳ xinh đẹp, cho nên bản năng nghề nghiệp làm ông nghĩ cô cũng là một thành viên trong đó, nhưng sự thong dong cùng tao nhã mà đối phương thể hiện khiến quản lí nhận ra đây là một vị khách lai lịch không tầm thường. Bởi vì sự cao quý thật sự sẽ không làm giả được.

Võ Hạ Uyên thay một chiếc váy dài màu xanh nhạt, để lộ ra xương quai xanh trắng nõn đẹp mắt, mái tóc dài đen được cột túm lên, phối hợp với một đôi giày cao gót màu trằng, trong nét tươi trẻ thoát tục lại mang theo vài phần gợi cảm.

Quản lí âm thầm thưởng thức một phen, sau đó cảm thán tự đáy lòng: “Cô là một vị mỹ nhân hiếm thấy”

Võ Hạ Uyên lễ phép đáp lại: “Cám ơn.”

Võ Hạ Uyên mang biểu cảm thờ ơ được cả đội danh dự vây quanh, giờ khắc này cô cực kỳ cảm ơn sự dạy dỗ và đốc xúc năm đó của Trương Trúc Phương dành cho mình, cho nên hiện giờ không đến mức thất lẽ.

Hoàng gia nước Anh có được một tòa cung điện khổng lồ chiếm diện tích cực kỳ sẽ bỏ tiền để bọn họ tới đây một thời gian ngắn.

Quản lí phải thừa nhận, vị khách của căn phòng tổng thống này cực kỳ xinh đẹp, cho nên bản năng nghề nghiệp làm ông nghĩ cô cũng là một thành viên trong đó, nhưng sự thong dong cùng tao nhã mà đối phương thể hiện khiến quản lí nhận ra đây là một vị khách lai lịch không tầm thường.

Bởi vì sự cao quý thật sự sẽ không làm giả được.

Võ Hạ Uyên thay một chiếc váy dài màu xanh nhạt, để lộ ra xương quai xanh trắng nốn đẹp mắt, mái tóc dài đen được cột túm lên, phối hợp với một đôi giày cao gót màu trằng, trong nét tươi trẻ thoát tục lại mang theo vài phần gợi cảm.

Quản lí âm thầm thưởng thức một phen, sau đó cảm thán tự đáy lòng: “Cô là một vị mỹ nhân hiếm thấy”

Võ Hạ Uyên lễ phép đáp lại: “Cám ơn”

Võ Hạ Uyên mang biểu cảm thờ ơ được cả đội danh dự vây quanh, giờ khắc này cô cực kỳ cảm ơn sự dạy dỗ và đốc xúc năm đó của Trương Trúc Phương dành cho mình, cho nên hiện giờ không đến mức thất lễ.

Hoàng gia nước Anh có được một tòa cung điện khổng lồ chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn, bao phủ cả bốn hướng, tường trắng cây xanh, cây xanh rợp bóng xanh mát, Võ Hạ Uyên cực kỳ rung động trước ấn tượng đầu tiên, loại lắng đọng trải qua mấy trăm năm như thế này quả thật sự không giống bình thường.

Đi theo người hầu nữ bước qua con đường nhỏ uốn lượn, sau bụi cây thấp bé là một biển hoa màu lam rộng lớn, bên cạnh biển hoa là một cái đình màu trắng, trong đó có bóng người thoáng qua.

Cô hầu bước nhanh đi tới, Võ Hạ Uyên rất thức thời mà đứng lại tại chỗ. Không bao lâu sau, bốn người đi ra từ trong đó, là hai nam hai nữ. Một người thanh niên trong đó có gương mặt rất tinh xảo, chính là người hôm qua.

Người đàn ông còn lại thì lớn tuổi hơn, chắc là trưởng bối của thanh niên nọ.

Về phần hai người phụ nữ còn lại, suy nghĩ đầu tiên hiện lên đầu Võ Hạ Uyên khi nhìn thấy họ là, cũng may Trần Anh Thư không ở nơi này, nếu không có lẽ sẽ thét lên chói tai, bởi vì lễ phục quý tộc trên người bọn họ thật sự quá đẹp.

“Cô Võ đúng không?” Đối phương nói tiếng Việt rất tiêu chuẩn, diện mạo đoan trang, giữa nét mày đều là phong tình, không khó nhìn ra lúc còn trẻ bà ta là một mỹ nhân vang danh tứ phương.

“Ra mắt nữ vương” Võ Hạ Uyên cười gật đầu.

Nữ vương rất hài lòng trước trí tuệ mà Võ Hạ Uyên biểu hiện ra, bà ta nắm tay Võ Hạ Uyên nhìn lại phía sau, Ellen lập tức tiến lên.

“Đây là con trai út của ta – Ellen” Nữ vương mang nét mặt thật dịu dàng: “Ngày hôm qua cảm ơn cô, bằng không cánh tay này của nó, ít nhất phải bó thạch cao tịnh dưỡng nửa tháng mới khỏi được”

Ellen nghiêm túc đánh giá Võ Hạ Uyên, trong đôi mắt đen tối lóe ra cái gì đó không rõ, sau đó thấp giọng mà nói: “Cảm ơn cô.”