Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 297



Chương 297: Giết tôi đi!

Ông Hạ không biết Hạ Tuấn Khải có con riêng bên ngoài, vừa nghe tin liền vui đến mức cả người đều trẻ lại.

“Mau mau, bảo phòng bếp tranh thủ điều chỉnh thực đơn hàng ngày cho phù hợp với khẩu vị của thai phụ, Thu thu à, từ nay trở đi đừng vào bếp nữa nghe con, cứ ở trong phòng tĩnh dưỡng cho tốt”

Ông Chúc vui tươi hớn hở: “Phải giữ gìn cháu trai cưng của chaI”

Giờ phút này Nguyễn Thu Thu cảm thấy có chút lâng lâng, nỗi lòng rối loạn, bèn bật thốt lên hỏi: “Cha, nhỡ đâu sinh con gái thì sao?”

“Con gái thì con gái, có làm sao!” Ông Hạ khoát tay: “Thời buổi nào cháu nhà họ Hạ, cha thích hết!”

Nói xong, ông Hạ kích động đi ra ngoài, định đem chuyện này khoe với đám bạn già một chút.

Lần này Nguyễn Thu Thu triệt để an tâm “Thu thu, sao vậy em?” Hạ Tuấn Khải cúi đầu, thân mật cọ lên gương mặt Nguyễn Thu Thu.

Nguyễn Thu Thu giống như bị điện giật, nhẹ nhàng run lên một hồi, sau đó nhỏ giọng nói: “Tuấn Khải, em hơi mệt, còn muốn ngủ thêm một lát”

Hạ Tuấn Khải vội vàng đỡ vợ nằm xuống: “Em ngủ đi, để anh bảo người đến canh ngoài cửa, cần gì cứ hô một tiếng là được”

Căn phòng nhanh chóng quay về trạng thái yên tĩnh, Nguyễn Thu Thu võ nhẹ lên bụng mình, một tay khác bất giác ôm ngực.

Sau khi biết được chân tướng, Nguyễn Thu Thu vẫn luôn cảm thấy nhà họ Hạ có lỗi với mình, đày đoạ mình, chờ đến ngày cô ta thảng thế, nhất định phải khiến cho bọn họ trả giá đắt!

Thế nhưng thái độ của ông Hạ hôm nay khiến cho Nguyễn Thu Thu có hơi dao động, cũng đúng, lúc bà Hạ còn sống tuy rằng hay trách móc bắt bẻ, nhưng đó là do bản tính bà ta cay nghiệt dễ nổi đoá thôi, chứ ông Chúc bình thường mặc dù không hay nói chuyện nhưng chưa bao giờ khắt khe với con dâu. Gần đây Nguyễn Thu Thu hay làm đồ ngon, mua ít quà vặt cho ông, thế là ông Hạ liền vui như Tết.

Trước giờ Nguyễn Thu Thu chưa từng cân nhắc đến chuyện này, nhà họ Hạ dĩ nhiên mắc sai lầm, nhưng bản thân cô ta đã tốt chưa?

Vừa gả vào cửa đã khúm núm lo sợ, không có tinh thần chút nào, sau đó ngồi lên vị trí mợ cả nhà họ Hạ cũng toàn để cho người làm hầu hạ, chưa hề chủ động giúp đỡ việc gì trong nhà, chỉ muốn cuộc sống trôi qua êm đềm bình ổn là tốt nhất.

Nguyễn Thu Thu cũng tính là cô chiêu trong nhánh nhỏ của dòng tộc, chưa từng nếm trải sự đời, nhưng bởi vì thân mang họ Giang nên tự nhiên cảm thấy bản thân ưu việt hơn người một cách khó hiểu.

Cũng nhờ tiếp xúc với Võ Hạ Uyên một khoảng thời gian, Nguyễn Thu Thu mới hiểu ra sức hấp dẫn của phụ nữ nằm ở chỗ nào, bên cạnh đó còn có cách ứng xử đối với hôn nhân gia đình, xuất thân hay dòng dõi chỉ chiếm một phần nhỏ mà thôi, mấu chốt vẫn là do mình.

Làm người phải độc lập, tự chủ, khiến cho bản thân trở nên ưu tú, như vậy mới được người khác xem trọng.

Tỷ như thái độ gần đây của Hạ Tuấn Khải, hoặc là dáng vẻ mừng rỡ của ông Hạ sau khi biết cô ta mang thai.

Sương mù thổi tan, Nguyễn Thu Thu đột nhiên phát hiện mọi chuyện không tệ hại như mình nghĩ.

Giống như mười mấy năm qua, Nguyễn Thu Thu cứ sống một cách bị động để rồi sau lại hối hận. Nỗi bất hạnh của cô ta cũng không hoàn toàn là do sai lầm từ người khác gây nên.

Nguyễn Thu Thu vội nhắm mắt, cố ngăn bản thân tiếp tục nghĩ ngợi.

Đến đêm, Võ Hạ Uyên nhận được cuộc gọi của Nguyễn Thu Thu, cô ta báo tin mình đã mang thai, còn nói tâm trạng hiện giờ rất rối loạn.

Võ Hạ Uyên trước tiên là nói chúc mừng, sau mới thỏ thẻ: “Chị Nguyệt, chị nghỉ ngờ cái gì thì cứ đi xác nhận cái đó, kế đến cứ nghe theo con tim, chuyện đã muốn kiên trì thì tuyệt đối đừng buông tay, muốn phản kháng thì đừng mềm lòng”

Nguyễn Thu Thu giống như được khai sáng.

Ban đêm, Hạ Tuấn Khải bưng chậu nước rửa chân đi vào, nét mặt hồng hào phấn khởi: “Trong này có cho thêm mấy vị thuốc, bác sĩ nói dùng để ngâm chân rất tốt, em thử xem”

Không đợi Nguyễn Thu Thu kịp phản ứng, Hạ Tuấn Khải đã nắm lấy cổ chân vợ mình ngâm vào chậu nước ấm. Từ góc độ này nhìn xuống, nét vui mừng và sự dịu dàng trên mặt Hạ Tuấn Khải không hề giả Nguyễn Thu Thu đột nhiên cay cay sống mũi, hỏi: “Tuấn Khải, em vẫn luôn thắc mắc, tại sao anh lại bao dung nhường nhịn Hạ Lam nhiều như thế?”

Hạ Tuấn Khải chấn động tinh thần, gã biết quan hệ chị dâu em chồng giữa hai người tốt, Nguyễn Thu Thu không biết, nhưng bản thân gã trong lòng lại tỏ như gương. Khi xưa bắt tay em gái làm chuyện có lỗi với vợ, hiện giờ Hạ Tuấn Khải bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ sợ hãi, sợ Nguyễn Thu Thu biết được chân tướng.

Thế là, lần đầu tiên trong đời, Hạ Tuấn Khải mở miệng giải thích: “Thu Thu, Hạ Lam nhà mình bị suyễn nhẹ, em biết mà đúng không?”

Nguyễn Thu Thu đáp: “Em biết”

“Thật ra lúc còn bé Hạ Lam rất khoẻ mạnh, là do năm anh tám tuổi ham chơi, không cẩn thận ngã vào trong ao, mùa đông rất lạnh, anh cứ nghĩ mình chết chắc rồi, là nhờ Hạ Lam liều mạng cứu anh”

Hạ Tuấn Khải thấp giọng: “Bệnh suyễn của nó cũng vì ngâm trong nước lạnh mới bị kích phát, là anh nợ nó một mạng”

Anh thiếu ả một cái mạng nên dùng hạnh phúc của tôi đem trả sao?! Thiếu chút nữa Nguyễn Thu Thu đã buột miệng hỏi, nhưng cô ta nhanh chóng nghĩ đến một việc, hai người bọn họ cưới nhau là để thông gia chứ không phải vì tình cảm. Dưới tình huống như vậy, Hạ Tuấn Khải lựa chọn giúp đỡ em gái không phải là lẽ đương nhiên sao?

Cùng lắm thì tìm người phụ nữ khác sinh con cho thôi, gã hoàn toàn coi chuyện này như một cuộc giao dịch, có qua có lại. Bởi vì suy cho cùng, vợ chồng bọn họ không hề có tình cảm với nhau.

Nguyễn Thu Thu nghĩ, nếu như lúc ấy mình tỉnh ngộ sớm một chút, phải chăng là sẽ có thể.

Nguyễn Thu Thu nhắm chặt hai mất, cảm thấy bản thân rất vô vọng, lồng ngực cũng ngột ngạt vô cùng. Sau đó, cô ta bỗng dưng rút chân về, xoay người năm ở trên giường.

“Em không muốn ngâm chân”

Hạ Tuấn Khải sửng sốt một chút, lại lập tức nhớ tới lời bác sĩ dặn: trong giai đoạn mang thai, tính tình của thai phụ sẽ tương đối khó hiểu.

Nguyễn Thu Thu chờ nghe đối phương quát mắng, ai ngờ Hạ Tuấn Khải ngược lại còn bật cười: “Anh biết em mang thai vất vả, bao giờ muốn ngâm thì nói với anh”

Nguyễn Thu Thu lấy gối bịt kín hai tai, Hạ Tuấn Khải lại cảm thấy hành động trẻ con này vô cùng đáng yêu.

Bên này, Võ Hạ Uyên và Phùng Bảo Đạt ngồi song song trên ghế sa-lon, ánh mắt tập trung nhìn vào thứ trong màn hình máy tính, sắc mặt ảm đạm nhìn không ra cảm xúc.

Đó là một đoạn video, Hạ Lam đang đi trên đường, tuỳ đã dùng khăn quàng cổ trùm kín mặt nhưng thỉnh thoảng vẫn để lộ ra mấy vết bầm, chắc chắn đã bị Đàm Nguyên dạy dỗ không ít.

Sau đó, ả ta đi đến bệnh viện nghiệm chứng thương tật, xem ra là muốn ly hôn Đàm Nguyên.

“Tên đàn ông này ra tay thật ác độc”

Phùng Bảo Đạt nhìn thấy mắt phải của Hạ Lam bầm đen.

“Ä giết con trai của Đàm Nguyên, ai mà không điên cho được, Đàm Nguyên chưa trực tiếp giết chết ả đã là nhãn nại lắm rồi” Võ Hạ Uyên nhàn nhạt đáp.

“Ý của bà chủ là…”

“Làm cho Nguyễn Thu Thu tăng tiến độ lên, còn phần Hạ Lam với Đàm Nguyên, tôi chỉ cầu cho bọn họ ly hôn càng sớm càng tốt. Nói sao nhỉ, cáo mượn oai hùm, tôi muốn nhìn thử xem không có nhà chồng ủng hộ, ả đàn bà này còn phách lối được bằng cách nào”

Võ Hạ Uyên nhếch miệng: “Ả ta nên nếm thử cảm giác đó đi thôi”

Nguyễn Thu Thu nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Hạ Quang Bảo, sau đó đi đến bên giường rồi thắp một nén hương trầm.

“Ngày nào bà cũng đến đây, không thấy phiền à?” Hạ Quang Bảo lạnh giọng hỏi.

“Không phải con rất thích mùi này sao?”

Nguyễn Thu Thu ôn tồn nói: “Hương này có tác dụng tịnh tâm”

Hạ Quang Bảo nghe vậy cười giễu một tiếng, từ từ mở mắt, tròng mắt ngầu đục âm u.

Nếu không phải trên thân còn khoác tấm da người, Nguyễn Thu Thu chắc cũng hoài nghi tên này là một loài quái vật.

“Bà làm ơn thương tình” Hạ Quang Bảo thấp giọng: “Giết tôi đi”

Nét mặt Nguyễn Thu Thu lộ vẻ kinh sợ, thấp hương xong liền vội bước ra ngoài.

Hạ Quang Bảo hừ lạnh, đồ nhát cáy!

Dần dần, cậu ta ngửi được mùi hương, trong lòng rõ ràng cảm thấy yên tĩnh và kiên định, đồng thời, ý nghĩ muốn phá huỷ đi hết thảy mọi thứ cũng nhen nhóm dâng lên, cắm rễ thật sâu. Hạ Quang Bảo chỉ ước gì có thể lập tức thực hiện!

Ác Mộng – đây là mùi hương Võ Hạ Uyên đặc biệt điều chế, nó có tác dụng khơi lên nỗi hận thù sâu thẳm trong lòng người. Oán hận càng nặng, cái giá phải trả sẽ càng đắt.