Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 171



Chương 171: Tìm được con đường sống trong cõi chết

Phòng tổng thống nằm trên tâng cao nhất ‘ách sạn, một khi bị nổ sập thì người n thịt nát xương tan chính là bọn họ.

Lúc chạy trốn Võ Hạ Uyên càng chắc chắn, Lê Minh Khanh chính là sao chổi! Một tên đồng đội heo!

“Không ngờ anh lại không nói cho tôi tin tức quan trọng như thế!” Phạm Đình Cảnh vừa chạy vừa nghiến răng nghiến lợi nói.

“Tóc Lê Minh Khanh rối bù, bất đắc dĩ nói: “Trách tôi? Trời mới biết ông ta dùng để nổ mấy người!”

“Đừng nói nữa! Chạy mau!” Võ Đức Huy kéo Trần Anh Thư, hai người đều là người luyện võ, rất nhanh nhẹn.

Chắc chắn là không thể dùng thang máy, không khéo bên trong còn đặt bom hẹn giờ, đến lúc đấy thì chẳng cần giấy dụa gì nữa mà trực tiếp lên Tây Thiên luôn của đầu Bọn họ an toàn chạy xuống, chạy xuống tầng tám thì phát hiện cửa chật cứng người, hình như trong cơn hỗn loạn một bà cụ bị người ta đụng ngã, năm dưới đất không dậy được, con trai con dâu bà ta đang đứng chửi ầm lên.

Tầng tám… Trương Tấn Phong thầm suy xét, không được! Vẫn cao quát Đúng lúc này, đám người bị đẩy ra đầy thô lỗ, một tiếng chói tai vang lên, nhiều người ôm đầu ngồi xuống, cùng lúc đó, mấy người áo đen ở phía bên kia phát hiện bọn Võ Hạ Uyên, vẻ mặt dữ tợn lập tức vừa gọi điện thoại vừa xông tới “Đi theo tôi!” Vẻ mặt Lê Minh Khanh lạnh lẽo.

Lúc này tất cả mọi người đều chọn tin tưởng Lê Minh Khanh, dù sao giờ cũng đang cùng hội cùng thuyền, thừa dịp có một đám người ngăn lại ở giữa, mấy người Võ Hạ Uyên đi theo sau Lê Minh Khanh, lượn mấy vòng liên tiếp thì thấy một cái cửa sắt, Lê Minh Khanh đá văng cái cửa ra, lúc này đám người mới thấy rõ, thì ra đây là một cái cửa khác của phòng bếp, nói cách khác là còn có một lối đi dành cho nhân viên.

Trần Anh Thư lên tiếng hỏi: “Trong đầu anh chứa toàn bộ kết cấu của khách sạn đấy à? Sao mà biết rõ vậy”

Lê Minh Khanh cười nói: “Bởi vì có nhiều kẻ muốn giết tôi lắm, nên tôi phải nắm chắc mấy cách chạy trốn chứ.”

Võ Hạ Uyên chợt nhớ tới cái dáng vẻ nhảy từ trên tầng cao xuống của Lê Minh Khanh ở nhà hàng Tây lần trước, tựa như gã luôn hành tẩu trên mũi đao, vừa pha trò vừa giễu cợt.

Một người đàn ông áo đen chợt xông tới từ sau lưng Võ Đức Huy, Trần Anh Thư liếc nhìn thoáng qua rồi chợt quay người, đánh anh 1a ngất xỉu, sau đó thản nhiên nói với mấy người kia: “Đi thôi.”

Lê Minh Khanh dùng ánh mắt phức tạp nhìn Võ Đức Huy: “Người anh em, cậu vất vả rồi”

Võ Đức Huy hít sâu một hơi: “Anh thì hiểu cái gì?”

Bắt đầu từ tầng ba, bất kỳ đường nào cũng bị phá hỏng, “Rốt cuộc anh bán cho Phan Hựu Minh bao nhiêu thuốc nổ vậy?” Phạm Đình Cảnh hỏi.

Lê Minh Khanh nhắm mắt lại: “Đủ để san bằng cái khách sạn này”

Xung quanh trầm mặc như chết, tất cả đều biết Phan Hựu Minh chó cùng rứt giậu gây rối loạn, nếu ông ta không còn đủ tiền thì còn tốt, nhưng bây giờ..

“Mấy người đừng nhìn tôi!” Lê Minh Khanh cắn răng: “Tôi nói rồi, trước đó tôi chẳng biết gì hết!”

“Chờ người đi” Phạm Đình Cảnh lấy điện thoại cuộc gọi của anh ấy còn chưa được kết nối, cả tòa nhà lại chấn động “âm äi măng trên trần nhà rớt xuống “lộp độp”, sắc mặt Phạm Đình Cảnh trầm xuống, chờ người của anh ta tới thì e là bọn họ đã thăng thiên rồi.

“Người của chúng ta đâu?” Trương Tấn Phong hỏi Phùng Bảo Đạt.

Phùng Bảo Đạt lắc đầu: “Không liên lạc được, Phan Hựu Minh tới đột ngột, chắc bọn họ bị khống chế rồi”

Cách một cánh cửa, tiếng bước chân lộn xôn vang lên từ bên ngoài, kèm theo những tiếng gào hét không ngừng, có vẻ sau khi Phan Hựu Minh phát hiện bọn họ không chạy ra thì định lục soát từng tầng.

“Đây là tầng ba, tầng ba…” Lê Minh Khanh thì thầm vài tiếng: “Chúng ta phải nắm chắc thời gian rồi chạy lên sân thượng”

“Cái gì?” Võ Đức Huy kinh ngạc.

“Trên điện thoại tôi có máy báo động, lúc nãy tôi vừa mới ấn rồi” Lê Minh Khanh nói rất chắc chản: “Tối đa là mười phút nữa máy bay tư nhân của tôi sẽ tới sân thượng”

“Haiz” Võ Đức Huy thở dài, dắt Trần Anh Thư đi lên tầng, đến nước này thì thật sự chẳng còn lựa chọn nào khác nữa.

Lối đi riêng cho nhân viên chỉ tới tầng mười lăm, còn mười tâng nữa thì bọn họ phải đi lối đi an toàn.

Cũng may mấy kẻ đó không lục soát ở đây.

Nhìn thấy sân thượng gần trong gang tấc, mấy người bọn họ ngồi xuống cầu thang thở hổn hển, mặc dù thể lực của Võ Hạ Uyên không tệ nhưng cũng không chịu nổi cái việc lên lên xuống xuống này, cô lo lắng nâng mặt Trương Tấn Phong lên, phát hiện mặt anh tái nhợt đi.

Trương Tấn Phong cố găng ổn định lại hơi thở, nắm chặt tay Võ Hạ Uyên: “Không sao”

Lê Minh Khanh nhìn bọn họ: “Đi thôi, tôi nghe thấy tiếng rồi”

Cùng lúc đó, Phan Hựu Minh đứng bên cạnh cửa sổ thấy có ánh đèn đỏ lấp lóe trong bóng đêm, vẻ mặt chợt thay đổi: “Trên sân thượng!”

Ba phút sau, máy bay từ từ hạ xuống.

Võ Hạ Uyên và Trần Anh Thư được giúp lên trước, sau đó là Võ Đức Huy và Lê Minh Khanh, mà Phạm Đình Cảnh vừa lên máy bay thì cửa sân thượng bị người ta đá văng ‘rầm” một cái, Phan Hựu Minh cầm một khẩu súng trong tay dẫn đầu, vẻ mặt u ám lạnh lẽo.

“Tổng giám đốc Trương, anh đi đi, tôi chặn bọn họ lại, tôi…” Phùng Bảo Đạt đứng bảo vệ trước mặt Trương Tấn Phong, anh ta vừa định xông về phía Phan Hựu Minh thì cảm giác cánh tay mình bị ai đó kéo mạnh một cái, sau đó bị Trương Tấn Phong đẩy lên máy bay: “Tổng giám đốc Trương!”

‘Vẻ mặt Phan Hựu Minh rất dữ tợn, ông ta giơ súng lên nhắm ngay vào giữa lưng Trương Tấn Phong Võ Hạ Uyên thấy thế thì sợ chết khiếp! Cô liều lĩnh nhào tới nhưng có một người còn nhanh hơn cô!

Võ Đức Huy giữ Võ Hạ Uyên lại, Lê Minh Khanh ôm lấy Trương Tấn Phong lăn một vòng trên đất, có một vết đạn xuất hiện ngay chỗ bọn họ đứng lúc nấy, sau đó người của Lê Minh Khanh nhanh chóng phản ứng lại, bọn họ mở cửa sổ ra, một loạt súng liên thanh bản về phía đám người Phan Hựu Minh, trước mặt Phan Hựu Minh không có gì che chắn, ông ta chật vật lùi về phía sau.

Lê Minh Khanh đang định mảng Trương Tấn Phong thì lại phát hiện anh đang che ngực, sắc mặt cực kỳ nhợt nhạt.

“Đi” Lê Minh Khanh đỡ Trương Tấn Phong dậy.

Ngay lúc cửa khoang sắp đóng lại, Phan Hựu Minh chưa từ bỏ ý định bản hai phát, tiếng “pằng pằng” vang lên yếu ớt, chiếc máy bay lượn vòng trên không trung rồi từ từ bay ra khỏi tầm mắt của Phan Hựu Minh.

“Mẹ kiếp!” Phan Hựu Minh chửi bậy một câu rồi đá bay một chiếc thùng sắt ra xa.

Hành động hôm nay của Phan Hựu Minh có thể nói là rất kín kẽ không chê vào đâu được, ông ta định đánh cho Trương Tấn Phong trở tay không kịp, nhưng ông ta không ngờ Lê Minh Khanh lại ở đây khiến mấy người Trương Tấn Phong tìm được con đường sống từ chỗ chết!

“Đáng lẽ đã giết được nó..” Phan Hựu Minh thì thào, trong mắt của ông ta chỉ còn lại sự điên cuồng và tối tăm đan xen vào nhau, không hề có một chút sợ hãi nào, từ lâu ông ta đã chẳng sợ chết nữa, sau khi người phụ nữ mà ông ta yêu qua đời, ông ta luôn đi tìm những người phụ nữ có khuôn mặt tương tự Thanh Trà, nếu người phụ nữ đó đã kết hôn rồi thì ông ta sẽ phá hủy luôn gia đình của đối phương và cướp người phụ nữ đó đi, ông ta vân luôn làm như vậy, chưa bao giờ thất bại Nhưng lần này!

“Trương Tấn Phong… Không giết chết mày thì tao rất khó bình an vô sự” Phan Hựu Minh nhắm mắt lại, khẽ nói.

Trên máy bay, hai vành mắt Võ Hạ Uyên đỏ lên, cô ôm lấy Trương Tấn Phong, anh dựa trên vai cô, gắt gao kéo quần áo trước ngực, thở rất khó khăn.

Võ Đức Huy lấy thuốc ra đưa cho Trương Tấn Phong uống, vẻ mặt nghiêm trọng: “Không sao đâu, chúng ta tới bệnh viện.” Anh ta an ủi Võ Hạ Uyên, sau đó ngẩng đầu lên và hơi sửng sốt.

Vẻ mặt Lê Minh Khanh không hề thay đổi dựa vào một góc, mà vách máy bay màu trắng đã bị dính một vết màu đỏ.