Cuộc Sống Tốt Đẹp Của Tôi (Năm Tháng Kì Lạ Của Tôi)

Chương 22





Tôi đau lòng thay cho Mỹ Mỹ, vì thế thầm tính sẽ mua cho cô ấy thật nhiều đồ ăn ngon. Lý Đỗi Đỗi sau khi thấy tôi liên tiếp mấy ngày nhận toàn mấy bao đồ ăn vặt to đùng liền nói, "Cô tỉnh táo lại đi, cô nghĩ vì ai ‘vỗ béo’ mà Dư Mỹ Mỹ lại thành ra như vậy hả?"

Tôi tay ôm hàng, chớp chớp mắt hỏi, "Là anh sao?"

Bây giờ đang là chạng vạng cũng là lúc Lý Đỗi Đỗi chuẩn bị đi làm. Hắn cầm chìa khóa, vừa khóa cửa vừa nói, "Là do Bồi Bồi."

Tôi đại khái có thể tưởng tượng được cảm giác của Bồi Bồi khi lần đầu tiên chứng kiến quá khứ của Mỹ Mỹ như thế nào và sau đó sẽ đối xử tốt với cô ấy ra sao.

Tôi mường tượng một chút thân hình hiện tại của Mỹ Mỹ, lại chợt nhớ ra cách đây không lâu, Ủy ban phi nhân loại Trùng Khánh có tổ chức cuộc kiểm tra sức khỏe tổng quát. Lúc Mỹ Mỹ lấy tờ kết quả kiểm tra về hình như có nói cô ấy mắc bệnh gan nhiễm mỡ, máu nhiễm mỡ, tiểu đường......

Tôi nhìn lại đống đồ ăn vặt với năng lượng cao vút mà mình đang ôm, nhất thời có chút khó xử.

Lý Đỗi Đỗi khi lướt qua người tôi chỉ lạnh nhạt bổ sung một câu, "Thay vì mua mấy thứ đồ ăn vớ vẩn này không bằng lấy tiền đó giúp cô ta trả tiền thuê nhà đi."

Đúng là tên đòi tiền thuê nhà đòi đến nghiện!...... Tôi nhỏ giọng lầm bầm.

Không ngờ Lý Đỗi Đỗi lại quay đầu nhìn tôi, "Còn cô, tiền thuê nhà đâu? Lúc trước nói cái gì mà hợp tác với người ta, không kẽ chỉ là nói điêu à? Lúc ở nhà cô có thực sự chú tâm làm việc không vậy?"

"Tôi làm việc rất rất nghiêm túc vì thế anh không cần nghi ngờ nguyên tắc làm việc của tôi!". Tôi vỗ ngực, nói như chém đinh chặt sắt, "Ngày mai khi vừa nhận được tiền nhuận bút, tôi lập tức sẽ thanh toán toàn bộ tiền thuê nhà còn thiếu cho anh! Tôi sẽ biến thành một người thuê nhà có tôn nghiêm!"

Lý Đỗi Đỗi bấm bấm điện thoại di động, "Tốt, tất cả đã được ghi âm. Nếu cô không giữ lời, tôi sẽ đem nó cài làm chuông báo thức, mỗi ngày lúc 5 giờ sáng đánh thức cô dậy làm việc."

"......"


Tên Lý bóc lột này......

Lý Đỗi Đỗi châm chọc tôi xong liền mang theo sự phấn chấn rời khỏi nhà.

Tôi làm mặt quỷ sau lưng hắn rồi ôm đống đồ ăn vặt lên lầu. Tôi quyết định, vì sức khỏe của cô ấy, những thứ này không nên đưa cho Mỹ Mỹ, vẫn là một mình tôi xử lý là tốt nhất!

Đột nhiên cửa lầu ba mở ra, Mỹ Mỹ đang đứng ở trong vẫy vẫy tôi.

Tôi có chút khó xử, "Mỹ Mỹ, cái này vốn là mua cho cô, nhưng mà......"

"Mấy thứ hôm qua cô cho tôi đã đủ ăn rồi, cái này cô cứ mang về đi. Bây giờ tôi có chuyện riêng muốn nói với cô". Cô ấy kéo tôi vào nhà, vừa bước vào, tôi liền khiếp sợ. Trên tường hiện dán đầy những tấm ảnh, mà tất cả đều là hình của vị bếp trưởng nhà hàng Nhật kia.

Có lúc đang làm việc, lúc về nhà, lúc đi làm buổi sáng đang mở miệng ngáp dài do còn chưa tỉnh ngủ, thậm chí còn có lúc đi vào nhà vệ sinh......

Tôi chỉ vào tấm ảnh đó hỏi, "Đừng nói với tôi là cô cũng vào theo nha?"

Mỹ Mỹ oán hận nói, "Do quá béo, ngực lại lớn nên không thể nào hóa trang thành đàn ông vào theo được."

"......"

Tôi nhìn đống ảnh dày đang để trên bàn chưa kịp dán lên tường hỏi, "Hai ngày nay cô...... cô là đi làm chuyện này hả?", tôi lật lật hai tấm ảnh, "Cô đã điều tra ra được gì chưa?"

"Không gì hết", Mỹ Mỹ thả người nằm trên sô pha, "Anh ta thật sự rất bình thường, chẳng khác gì một con người cả."

"Vậy cũng có khả năng anh ta thật sự chỉ là một con người bình thường, chỉ là bề ngoài có chút tương tự với......"

Mỹ Mỹ biểu tình bỗng nghiêm túc hẳn lên, "Không, trực giác của tôi mách bảo rằng anh ta không hề bình thường, cho nên tôi mong cô hãy giúp tôi."

Tôi ngây người, "Nhưng giúp thế nào?"

Mỹ Mỹ thành khẩn nhìn tôi nói, "Làm ơn cho tôi mượn chút tiền."

"......"

"Đi theo chụp lén thật sự rất tốn tiền", Mỹ Mỹ than thở, "Anh ta đi chỗ nào tôi liền đi chỗ đó. Hai ngày liên tiếp ăn ở nhà hàng khiến tôi sạch túi rồi. Ngày mai nhân viên bọn họ hình như có hẹn đi karaoke, tôi rất muốn đi. Chỉ cần anh ta cất tiếng hát, tôi có thể xác định được anh ta có phải là mỹ nhân ngư hay không vì người cá có cảm giác với tiếng ca của đồng loại."

Tôi nhìn cô ấy, cô ấy nhìn lại tôi, hồi lâu tôi mới run rẩy nói, "Cô...... cô muốn mượn bao nhiêu?"

Cô ấy giơ ba ngón tay.

"Ba trăm?"

"Thêm một số không nữa"

"Cô làm gì mà cần nhiều vậy?"

"Tôi thiếu nợ rất nhiều......", cô ấy tội nghiệp nhìn tôi, "Tiểu Tín, bây giờ chỉ cần cô giúp tôi, về sau khi bắt cá có tiền rồi, bất kể Lý Đỗi Đỗi có cạnh khóe tôi thế nào, tôi cũng không trả tiền thuê nhà mà sẽ ưu tiên trả tiền cho cô trước."


Tôi nhìn sự khẩn cầu và van nài trong mắt cô ấy thầm nghĩ, quả nhiên, những gì tôi tổng kết hoàn toàn đúng, cứ mỗi lần vừa nhận tiền nhuận bút thì lập tức sẽ vì mấy chuyện vặt vãnh không đâu từ trên trời rơi xuống mà tiêu sạch......

Tôi che mặt thở dài, "Cầm đi, cầm hết đi, cho cô đó, tất cả đều cho cô."

Mỹ Mỹ đứng lên ôm chặt lấy tôi. Nhìn cô ấy vui vẻ như vậy, tôi nghĩ, đây chắc là số mệnh của tôi rồi......

Và việc sẽ bị Lý Đỗi Đỗi cài đoạn thu âm kia làm báo thức hẳn cũng là số mệnh!

Sáng sớm hôm sau, khi Lý Đỗi Đỗi vừa tan ca về, sau khi xếp mền gối xong, tôi xuống lầu tìm Mỹ Mỹ. Tôi tính hôm nay sẽ đi với Mỹ Mỹ, bởi vì một khi bị Lý Đỗi Đỗi bắt được tôi chỉ còn cách đem tiền trả hắn ta.

Tôi cùng Mỹ Mỹ ăn trưa ở nhà hàng đó, buổi chiều ngồi xổm ở bên đường đối diện nhà hàng tán gẫu. Đến 9 giờ rưỡi tối, nhân viên cửa hàng bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, đúng 10 giờ, họ đóng cửa rồi tất cả cùng đi hát karaoke. Hai người bọn tôi cũng lập tức bám theo.

Sau khi bọn họ vào thang máy để lên phòng, Mỹ Mỹ liền tiến đến nói với nhân viên phục vụ, "Sắp cho tôi phòng bên cạnh bọn họ."

Nhân viên hết nhìn tôi rồi cô ấy, "Thật ra hai gian phòng bên cạnh đều là phòng rất lớn, quý khách chỉ đi hai người ạ?"

Mỹ Mỹ cắn răng một cái: "Đúng vậy, chỉ hai người chúng tôi thôi, mau cho tôi thuê phòng."

Tôi sờ sờ túi tiền, cảm giác hình như nó đang đau đớn thì phải.

Sau khi vào phòng, tôi tính chọn hát một bài tương đối nhẹ nhàng, nhưng vừa mới mở thì Mỹ Mỹ đang dán chặt tai vào tường đã lập tức xua tay, "Tắt đi tắt đi".

Tôi nghe lời tắt đi, toàn bộ căn phòng chìm vào sự yên lặng cực độ, hiện tại chỉ còn nghe thấy tiếng hát như quỷ ma khóc gào từ phòng bên cạnh truyền đến. Tôi nhìn căn phòng rộng rãi xa hoa không khỏi cảm thấy túi tiền-chan* lần này phải chịu ủy khuất rồi.

(*cách gọi thân mật của Nhật Bản)

Tôi sợ làm phiền Mỹ Mỹ nên cố ý hạ giọng hỏi cô ấy, “Không phải cô nói mỹ nhân ngư đối tiếng ca của đồng loại có cảm giác sao? Phải dựa sát vách thế này để nghe và cảm nhận, tôi thấy cái cảm giác này của các cô hình như không đáng tin lắm."

Mỹ Mỹ không phản ứng gì, sau khi dán tai nghe hồi lâu liền đứng dậy, "Tức thật, anh ta không thèm hát. Để tôi ra ngoài nhìn một chút."

Cô ấy giả vờ đi toilet, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào cửa phòng đó. Sau khi đi tới đi lui mấy bận, bỗng nhiên cô ấy chấn động, đứng ngây người ở cửa hồi lâu mới trở lại.

Tôi tò mò, "Anh ta đang hát sao?"

"Ừ"

"Là mỹ nhân ngư hả?"

Mỹ Mỹ ngồi cúi gằm mặt, "Không phải". Cô ấy nói ra lời này, hình như có chút mất mát.

Tôi vỗ vai Mỹ Mỹ, "Như vậy cũng tốt, cô có thể hoàn toàn từ biệt với quá khứ rồi"

Mỹ Mỹ trầm mặc thật lâu rồi đột nhiên mỉm cười, "Tiểu Tín cô biết không, tôi vốn đang hy vọng…"

"Hy vọng điều gì?"

"Tôi hy vọng người này, nếu là mỹ nhân ngư, thì sẽ là A Hứa chứ không phải A Quý. Tôi hy vọng anh ấy thật ra không bị chôn vùi dưới đáy biển sâu, cũng hy vọng anh ấy có thể ở một nơi nào đó gặp được vận may và sống đến bây giờ."


Tôi không biết an ủi Mỹ Mỹ thế nào liền đem micro cho cô ấy, "Chúng ta hát mấy bài hẵng về, dù sao cũng đã trả tiền rồi". Mỹ Mỹ cầm lấy micro, tôi hỏi, "Cô muốn hát bài gì, tôi bấm cho."

"Tình yêu một đời", Mỹ Mỹ nói, "Đây là từ bộ phim của Châu Tinh Trì tôi xem được trước khi bị bắt, những lúc cặp vợ chồng hải tặc kia không quản thúc chúng tôi, tôi đã dạy A Hứa hát bài này. Anh ấy nói rất thích nghe tôi hát.”

Tôi chọn giúp cô ấy, khi Mỹ Mỹ nghe nhạc dạo thì có chút thất thần, thế nên câu đầu tiên cô ấy không hát, chỉ đến câu "Biển khổ gợi lên yêu hận......" mới bắt đầu. Cô ấy hát rất nhẹ nhàng, thanh âm cũng không lớn, âm lượng của microphone và loa tôi chỉnh không to lắm, nhưng do tiếng hát của cô ấy quá hay, khiến cho sự hỗn loạn ầm ĩ cách vách như biến mất.

"Biển khổ gợi lên yêu hận, chốn nhân gian ai thoát khỏi số mệnh này?......"

Khi cô ấy hát đến lần thứ hai hình như không thể hát tiếp được nữa nên buông micro nói, "Tiểu Tín chúng ta về thôi". Cô ấy xách túi đứng lên, bước ra cửa, nhưng khi vừa mở cửa ra, cô ấy lại hơi sửng sốt một chút.

Tôi nhìn ra cửa, thì ra vị bếp trưởng kia đang đứng ở đó. Như một cuộc tương phùng đầy bất ngờ trong truyền thuyết, anh ta nhìn Mỹ Mỹ, biểu tình có vài phần ngẩn ngơ và băn khoăn.

Tôi nhìn hai người họ, cứ để nhạc đệm của bài hát “tình yêu một đời” vang lên, tôi không dám nhúc nhích hay phát ra tiếng động nào vì sợ quấy rầy họ. Chỉ đến khi nhân viên nhà hàng ở phòng bên cạnh mở cửa kêu một câu, "Tiểu Hứa, cậu gấp cái gì mà chạy nhanh ra ngoài thế, chìa khóa bị móc lại ở cửa cũng chẳng biết."

Người nọ đến đưa cho anh ta một chùm chìa khóa khá cũ kĩ, trên đó còn treo một cái vỏ sò, không biết đã bao nhiêu năm. Thoạt nhìn chắc nó thường được cầm lên vuốt ve nên hoa văn đều đã sáng bóng.

Vỏ sò giống như thế tôi đã thấy qua rồi, chỉ là so với mặt chìa khóa này lớn hơn nhiều......

Chính là chiếc áo bikini vỏ sò mà Mỹ Mỹ hay mặc vào những ngày mưa!

"Anh tên gì?", Mỹ Mỹ cố gắng đè nén sự run rẩy trong giọng nói của chính mình, sau đó hỏi một câu, đối với người xa lạ, có chút mạo muội, "Hãy nói cho tôi biết tên của anh."

Anh ta chỉ nhìn cô ấy nhưng không hề trả lời.

Ông chú đứng bên cạnh nhìn họ trong chốc lát, biểu tình vô cùng quái dị còn có một chút nghiền ngẫm. Đúng lúc này, di động trong túi của người được gọi là "Tiểu Hứa" kia đột nhiên reo lên.

Tiếng chuông này dường như đã tức tỉnh anh ta. Di động nhanh chóng được lấy ra, trên màn hình liền hiện lên một tấm ảnh của một cô gái với biểu tình nghịch ngợm, đáng yêu với nụ cười tươi tắn như ánh mặt trời. Đồng thời bên cạnh đó cũng hiện lên bốn chữ —— Mỹ Mỹ yêu dấu.

Bếp trưởng họ Hứa lập tức rời ánh mắt, đi qua nơi khác bắt điện thoại, "Alô? Anh tan ca rồi, em mới tan học hả?". Giọng nói của anh ta vô cùng dịu dàng ngọt ngào, hệt như những cặp tình nhân đang nói chuyện với nhau vậy, "...... Em đến nhà anh sao? Được anh về nấu cơm cho em ăn. Chờ anh nhé!"

Tôi nhìn vào mắt Mỹ Mỹ, cô ấy tuy không có biểu tình gì, nhưng hai tay đang đặt ở bên người lại có chút run rẩy.

Tôi tiến lên giữ chặt lấy tay cô ấy, "Mỹ Mỹ......"

Vị bếp trưởng đang nghe điện thoại bên kia dường như nghe thấy gì đó, anh ta quay đầu lại. Đúng lúc này Mỹ Mỹ nhanh chóng xoay người, kéo tay tôi nói, "Tiểu Tín, chúng ta đi, đi mau". Tôi không biết vì sao Mỹ Mỹ lại gấp gáp như vậy, nhưng tôi biết, hiện tại nếu không nhờ tôi đỡ cô ấy, cô ấy có thể đã ngã sóng soài trên đất.