Cuộc Sống Nuôi Dạy Con Trẻ Của Anh Chàng Thợ Xăm Và Chàng Trai Ưu Tú

Chương 18



Buổi chiều Thung lũng Hạnh phúc sẽ có một màn trình diễn, một nhóm các chị gái tóc vàng mắt xanh sẽ nhảy múa ca hát trên đó. Trình Dương bị chen đẩy ra sau, trước mắt bé bị một một đoàn du khách cao lớn chắn mất tầm nhìn, không thể làm gì khác đành tủi thân bĩu môi đòi cưỡi lên vai chú Hổ.

Vương Hổ vốn định từ chối, sợ mình nhìn như tên biến thái lừa bán trẻ em, nhưng nhìn đôi mắt tha thiết mong mỏi của Trình Dương nên vẫn phải thỏa hiệp — cõng một con mèo con ngọt ngào trên cổ cảm thấy cũng không tệ cho lắm.

Bạn Vương Hổ vô cùng không có nguyên tắc nghĩ vậy.

Trong Thung lũng Hạnh phúc có KFC, lúc bọn họ giải quyết bữa tối thì sắc trời đã tối, đèn neon trong khu vui chơi sáng lên từng chuỗi, nối với nhau như những dải sao rực rỡ.

“Dương Dương muốn ngồi Vòng đu quay!!” Trình Dương không chịu xuống khỏi cổ Vương Hổ, ngón tay giơ lên sai bảo tài xế của mình.

Vương. mất nguyên tắc. Hổ giả dối thuận theo chỉ dẫn của bé con đi về phía trước. Vòng đu quay đó dường như là trò chơi có thể nói là nổi tiếng nhất trong Thung lũng Hạnh phúc, vô cùng dễ tìm, chỉ cần đi theo mấy đôi tình nhân là đến được ngay.

Ài, con người à, tình nhân à.

Ba người ngồi lên xe cáp, Trình Nhiên và Vương Hồ kề sát gần nhau.

Trình Nhiên trông có hơi căng thẳng, không biết đang nghĩ gì.

Vương Hổ xếp chỗ cho bé con xong thì lại gần bên Trình Nhiên — “Sao vậy? Sợ độ cao?”

Tim đập… càng lúc càng nhanh.

Dạo này Trình Nhiên đang đối mặt với nguy cơ to lớn.

Theo như kế hoạch trước giờ và trong lòng của anh cho tới nay, bạn đời tương lai của anh hẳn phải là người có trình độ học vấn cao và có giá trị nhan sắc cao — phải ưu tú như anh mới đúng.

Nhưng gần đây anh cảm thấy người như Vương Hổ cũng không tệ chút nào.

Ít nhất có cảm giác như một gia đình.

Trình Nhiên đẩy Vương Hổ ra, bóng đêm và đèn neon bên ngoài cửa sổ giấu đi sắc đỏ trên má anh: “Không có gì, tôi đang nghĩ vài chuyện thôi.”

Vương Hổ ngồi xuống bên cạnh Trình Nhiên, nhìn từng vòng sáng sắc màu nhuộm lên gương mặt dịu dàng của Trình Nhiên.

Vương Hổ cảm thấy tim mình lại không an phận rồi, bắt đầu nhảy từng nhịp nhanh dần đều.

Cảm giác yêu thích này, vẫn luôn bị chôn chặt trong lòng, nếu mở khóa sẽ trút xuống như hồng thủy.

“Trình Nhiên.”

“Hửm?”

Nhìn đôi mắt màu hổ phách của Trình Nhiên cùng với mèo con đang ngồi bên cạnh, Vương Hổ như mất hết sức lực lắc đầu. “Không có gì.”

Đợi sau này có cơ hội thì bày tỏ vậy.