Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng

Chương 47: Tú tài



  Thạch Tú Nương cũng không dễ nhìn, bất quá cũng không xấu, một gương mặt gầy dài, sắc mặt có chút biến vàng, còn có một ít tàn nhang, nhưng sau khi đánh phấn thì che lấp không ít, tóc búi ngay ngắn chỉnh tề, đeo quyên hoa hồng nhạt cùng hoa tai bạc, trên người mặc áo hồng nhạt váy màu lam, một đôi bàn tay 5 ngón tinh tế thật dài không có vết chai gì, loại bàn tay cô nương này ở thôn quê người ta chê bai ngay, bởi vì vừa thấy sẽ biết ngay bàn tay không làm việc, nhà nào nguyện ý cho con thú một người vợ như vậy? Trừ phi nhà này có đồ cưới phong phú, vậy sẽ bàn theo kiểu khác!

Điền đại nương nghĩ đồ cưới của Thạch Tú Nương hẳn không ít, tuy rằng Liễu Thúy Cầm lại tái giá, trong bụng lại có một đứa con, không có khả năng đem toàn bộ tài sản đều cho nữ nhi, nhưng cho đồ cưới cũng nhiều hơn so với con gái nông gia bình thường chứ nhỉ? Vậy cửa hôn sự này dễ nói rồi!

Chỉ cần làm mai mà hôn sự thành, chính mình từ giữa chiếm được ưu việt không cần nói, ít nhất có thể quan hệ tốt cùng mẹ con Liễu Thúy Cầm, về sau khẳng định cũng có thêm không ít chỗ tốt. Điền đại nương nghĩ thế, cho nên mới nghĩ làm mối cho Thạch Tú Nương, đương nhiên, bà ta cũng biết một nhà bà ta cảm thấy rất được đang muốn cưới vợ.

Thạch Tú Nương vừa nghe kiếm cho nhà chồng chính mình, sắc mặt hơi hơi đỏ lên, nhưng không có đi ra, đây chính là chuyện lớn của nàng ta, nàng ta nên tự mình nghe một chút, bất quá nàng ta quay lưng, đưa lưng về phía Điền đại nương.

"Xem kìa, cô nương này còn thẹn thùng!"

Điền đại nương cười chế nhạo Thạch Tú Nương một câu, trong lòng lại nghĩ nha đầu kia da mặt dày thật, chính mình năm đó còn là một cô nương cũng không mặt dày đến mức nghe người khác làm mối cho mình.

Khúc Hồng Bố nhanh chóng vui vẻ, nghĩ đây chính là chuyện lớn, quan hệ đến tiền tài trong tay Liễu Thúy Cầm chảy ra phía ngoài! Kỳ thật thị cũng từng nghĩ tới có nên làm mai Thạch Tú Nương cho người nhà mẹ đẻ hay không, như vậy nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nhưng nhà mẹ đẻ thị thật đúng không có người thích hợp, hơn nữa sau này thị nhìn lâu, cảm thấy Thạch Tú Nương thực không tốt, không thể đem loại phụ nữ này làm mai cho nhà mẹ đẻ, nếu không đến lúc đó đem đường lui của mình phá hỏng sao? Thị cũng không có tâm tư này nữa. Không thể làm mối cho người nhà mẹ đẻ, làm mối cho người khác, thị càng chú ý, gặp nhà người nghèo kém, thị lo lắng Liễu Thúy Cầm đau nữ nhi sẽ trợ cấp cho rất nhiều, gặp nhà người khá giả, thị cũng sợ Liễu Thúy Cầm vì để cho nữ nhi đứng vững liền cho đồ cưới nhiều, nghĩ tới nghĩ lui, thị vẫn nghĩ để cho Thạch Tú Nương gả cho nhà người khá một chút đi, cho dù bồi đồ cưới nhiều chút, ít nhất về sau sẽ không lại đến khóc than muốn này nọ, nói không chừng còn có thể đưa một ít tiền hoặc là này nọ về trong nhà!

Khúc Hồng Bố nghĩ rất là tốt, để cho Thạch Tú Nương gả cho nhà giàu có, nhưng thật bất đắc dĩ Thạch Tú Nương nhìn không ra sao cả, cho dù đồ cưới không phải ít, nhưng dù đồ cưới nhiều người ta cũng sẽ không cần! Cho nên hôn sự của Thạch Tú Nương trở thành một nỗi sầu lo của Khúc Hồng Bố, mấy ngày nay cũng không phải không có người làm mối cho Thạch Tú Nương, nhưng đều bị Liễu Thúy Cầm cự tuyệt, cuối cùng thị cũng tổng kết ra hai mẹ con này muốn tìm dạng người gì.

Có thể nghèo, nhưng chàng trai kia phải tuấn tú, cũng không thể rất lười, tốt nhất có thể ở riêng. Nếu không trong nhà phải giàu có.

Yêu cầu bề ngoài anh tuấn này là yêu cầu của Thạch Tú Nương, nàng ta thích đàn ông tuấn tú, nếu không lúc trước cũng sẽ không nhìn thấy Sở Phong Thu liền làm ra chuyện không biết xấu hổ.

Không thể lười, ở riêng khác, là yêu cầu của Liễu Thúy Cầm, như vậy đến lúc đó nữ nhi gả qua, mang đồ cưới qua cũng có thể bắt đầu quản gia, chàng rể không lười, cuộc sống còn kém sao?

Trong nhà nếu là người có tiền, các nàng liền không nhiều yêu cầu đến thế.

Cứ điều kiện ấy, Thạch Tú Nương cũng chưa có gặp được người thích hợp, cũng không phải nói người như vậy không dễ tìm, chính là thời gian còn ít, lúc này các nàng vừa trở về không bao lâu, hơn nữa Liễu Thúy Cầm lại náo ra chuyện không hay ho, người làm mai cho Thạch Tú Nương cũng ít đi. Cho nên ở trong mấy mối làm mai gần đây liền không tìm được người thích hợp.

Bất quá sau khi mấy mối làm mai kia không thành, thanh danh Thạch Tú Nương soi mói cũng truyền đi ra ngoài, người chính là như vậy, thịt béo chính mình ngậm không đến miệng, người khác cũng đừng muốn ăn được, ở thời điểm Liễu Thúy Cầm gây loạn còn có người tới cầu hôn thì làm gì có người trong sạch?

Nhân phẩm tự nhiên sẽ không thật tốt, vốn còn có vài người muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, hiện tại không thành công, cũng không biết thế nào người ta liền truyền ra nhàn thoại không tốt.

Liễu Thúy Cầm nghe xong tức giận bụng đau, Thạch Tú Nương cũng tức giận khóc, chỉ không có chỗ chút giận, chỉ có thể nghẹn khí, nghẹn nghẹn liền lo lắng, sợ Thạch Tú Nương trở thành một gái lỡ thì.

Hiện tại Điền đại nương làm mai, tất cả các nàng tự nhiên đều cao hứng, lòng cũng thực chờ mong, hi vọng là một người đáng tin, có thể làm mai nhà tốt.
Khúc Hồng Bố cười tủm tỉm nói: "Đại Nương, thím nếu có thể làm mai một nhà tốt cho muội muội cháu, thím yên tâm, lễ tạ mối cũng không phải ít! Đến lúc đó hai nhà chúng ta sẽ thân như một nhà!"

Liễu Thúy Cầm cũng nói: "Đúng vậy, bà là người ổn thỏa, làm mai người sẽ không sai, bà cũng đừng làm cho chúng tôi thất vọng a!"

Điền đại nương cười, mắt đều híp thành một đường, vung tay lên, nói: "Tôi mà làm mối, vừa nói khẳng định là hai đầu đều vừa lòng! Lần này tôi làm mai, các người khẳng định vừa lòng! Là một tú tài!"

"Tú tài?!"

Liễu Thúy Cầm vừa nghe ánh mắt liền sáng ngời, là tú tài a! Tú tài chẳng những hiểu biết chữ nghĩa, lại có thể miễn thuế má, lại để cho người ta tôn trọng, các nàng vốn là nô tì làm cho người ta, mà tú tài tuy rằng không phải là quan, nhưng gặp quan cũng không cần quỳ, về sau còn có khả năng lên làm quan!

Nếu gả cho tú tài, vậy thân phận cũng tăng lên!

Thạch Tú Nương thẳng lưng, trên mặt vui vẻ, miệng đều mở chữ A, nàng ta nghĩ nếu chính mình có thể thành nương tử của tú tài thì tốt rồi, nói không chừng về sau còn có thể làm quan phu nhân, về sau ai còn dám nói mình xuất thân nô tì? Lại nói, chồng là tú tài có thể đọc sách, biết chữ, làm thơ được, nhất định cũng sạch sẽ nhã nhặn, nàng ta nghĩ đến lúc trước từng xem kịch, thư sinh nơi đó đều giống như có thể câu hồn người, không khỏi mặt càng đỏ hơn.

Trong lòng Khúc Hồng Bố cũng vui vẻ, nhưng cũng căng thẳng, cao hứng là trong nhà có một con rể tú tài về sau mặt mũi cũng sáng rọi, lo lắng là Thạch Tú Nương nếu trở thành nương tử của tú tài, có phải sẽ ảnh hưởng tới ưu việt về sau thị có thể lấy từ Liễu Thúy Cầm hay không. Bất quá thị cũng chỉ khẩn trương như vậy một chút, sau đó không khẩn trương nữa, nghĩ về sau Liễu Thúy Cầm chỉ có thể dựa vào bọn họ, không dựa vào được một đứa con gái xuất giá, hơn nữa tú tài kia là người đọc sách, khẳng định muốn thể diện, thông minh khẳng định cũng có thể trị được bọn họ.

Điền đại nương nói nhà tú tài này ở Hòe Thụ thôn cách thôn trấn không xa, tướng mạo đường đường, trong nhà năm gian tường gạch mái ngói, còn có hai mươi mẫu.

Điều kiện này thật sự không sai, ở thôn quê có thể nói là phú hộ, Liễu Thúy Cầm cùng Thạch Tú Nương đều thực vừa lòng, bất quá Liễu Thúy Cầm đến cùng từng làm nha hoàn bà tử ở bên ngoài, tuy rằng cũng luôn ở bên trong trạch viện, nhưng có chút kiến thức, nghĩ một tú tài như thế đều có thể thú một nữ nhi nhà kẻ có tiền, tỷ như địa chủ, thương gia gì đó, lại hoặc là thú nữ nhi của nhà cũng là người đọc sách, thế nào có thể lấy một cô nương ở nông thôn chứ? Hơn nữa con mình còn từng làm nha hoàn, bề ngoài cũng không xinh đẹp, tú tài này có thể coi trọng sao?

Liễu Thúy Cầm liền hỏi, chuyện liên quan tới chung thân đại sự của nữ nhi, bà ta nhất định phải hỏi rõ ràng.

Khúc Hồng Bố và Thạch Tú Nương vừa nghe cũng cảm thấy có chuyện như vậy. Thạch Tú Nương tuy rằng không xoay người lại, nhưng môi mím chặt dựng thẳng lỗ tai nghe, Khúc Hồng Bố thì nhìn chằm chằm Điền đại nương, bộ dáng rất quan tâm.

Điền đại nương cười gượng hai tiếng nói: "Chuyện này, hắn quả thật là có một điểm không tốt, bất quá kia cũng không phải chuyện này! Nói ta nếu có cô nương thích hợp chưa lập gia đình, nhất định phải nói rõ ràng!"

Khúc Hồng Bố cười nói: "Đại Nương, cháu không nói ra."

Liễu Thúy Cầm cũng đã nghi ngờ nói: "Hay là tú tài kia muốn thú không phải nguyên phối? Hoặc là người nhà hắn có cái gì không ổn?"

Liễu Thúy Cầm nghĩ tú tài này bề ngoài đã không kém, cũng không phải người nghèo kiết hủ lậu, không có cơm ăn, vậy hẳn là hai loại bà ta đoán này.

Điền đại nương nói: "Đúng là như vậy, các người cũng không ngẫm lại tú tài này rất hiếm có sao? Bao nhiêu người đọc sách khảo cả đời cũng khảo không được, đã thế tuổi còn trẻ sao? Tú tài này năm nay tuổi cũng không nhỏ, cũng không phải quá lớn, còn không đến ba mươi, đúng là thời điểm trẻ trung khoẻ mạnh a! Trước đó hắn thành thân hai lần rồi, có hai con trai. Ai! Các người đừng nóng vội! Chuyện này cũng không tính cái gì a, đây chính là tú tài! Cô nương muốn gả cho hắn còn đầy mà, tuy rằng hắn từng thú hai lần vợ, nhưng hai người kia đều đã chết, lần này còn là thú chính thê, cũng không phải nạp tiểu thiếp. Có hai con trai thì sao chứ, gả đi qua hai đứa nhóc cũng phải thành thành thật thật gọi mẹ, đến lúc đó còn không có áp lực sinh con đâu!"

Điền đại nương vừa thấy Liễu Thúy Cầm có biểu cảm không vừa ý, lập tức đem một người đàn ông đã chết hai người vợ có hai con trai khen thành một kim quy tế.

"Tú tài này rất hiếm thấy, bỏ lỡ thôn này đã có thể không có điếm khác, các người cẩn thận suy nghĩ, nếu chậm, nói không chừng người ta tìm đến cô nương tốt khác, đến lúc đó người khác thành nương tử tú tài, để cho người ta hâm mộ."

Điền đại nương nói, nghĩ các nàng thật sự không vừa ý, vậy bà ta cũng chỉ có thể làm mối cho nhà người khác, tú tài này cũng có ý tứ, không nên tìm người xuất thân thấp, nhưng nhà gái tốt nhất có thể mang theo đồ cưới phong phú. Bà ta nhìn nhìn, phù hợp điều kiện loại này lại nguyện ý đem cô nương gả cho một người đàn ông gánh chịu thanh danh khắc thê còn có hai đứa con trai thật đúng không nhiều lắm, Thạch Tú Nương này rất phù hợp, lại cùng thôn với bà ta, loại chuyện tốt này đương nhiên phải đem đến cho nàng ta.

Điền đại nương cũng sợ chính mình tìm người chậm trễ đến lúc đó người khác liền làm mai xong cho tú tài kia, dù sao vạn nhất hắn còn tìm người khác làm mai thì sao?

Liễu Thúy Cầm nói muốn suy nghĩ, qua hai ngày lại cho Điền đại nương câu trả lời thuyết phục.

Điền đại nương còn nói một ít chuyện phiếm, sau đó liền cáo từ, bà ta nghĩ cũng phải cho bọn họ thời gian thương lượng, cho nên sẽ không chậm trễ thời gian của bọn họ.