Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa 2

Chương 152: Chăm bệnh



Triệu Thần Hy nhìn cô gái bên cạnh, hắn đưa tay lên trán, xuýt xa vì phần đầu đau nhức.

‘’ Anh … anh cảm thấy thế nào, Hy’’.

Hắn nhìn cô, cúi đầu bất lực thở dài:

‘’ Chắc là anh bị điên thật rồi, Uyên’’.

‘’ Anh đừng có nói bậy, sao lại điên chứ?’’.

‘’ Nếu không phải thì đời nào em lại đối tốt với anh chứ?’’.

‘’…’’.

Cô có nên khiến cho hắn điên thật bằng cách ném vật thể lạ vào đầu không?

Lo sốt vó lên mà lại nói như thế, hại cô sợ đến mức tay chân bủn rủn, cứ tưởng hắn có chuyện gì thật.

‘’ Anh không thích được quan tâm thì thôi’’.

‘’ Vậy … không phải mơ? Là … em lo cho anh thật?’’.

‘’ Ngồi đó đi, em gọi bác sĩ’’.



Lý Uyên đi ra ngoài, để lại người đàn ông đang ngồi ngây ngô ở đó.

Triệu Thần Hy có lẽ nên cảm thấy bản thân may mắn vì hắn đang ở trong phòng đặt riêng, nếu không thì bộ dạng hihi haha như bị thiểu năng của hắn bị người khác nhìn thấy thì lại tốn giấy mực.

Tuy đang chìm đắm vào không gian riêng, nhưng hắn vẫn chưa ngốc đến mức quên đi mọi việc.

Lúc cô đang đẩy cửa bước ra thì hắn lên tiếng:

‘’ Uyên, em có thể ấn chuông mà, đâu cần phải đi tìm bác sĩ’’.

‘’…’’.

Bà đây chính là muốn đi ra ngoài để tránh khỏi cảm xúc ngượng ngùng này đấy!!!

Triệu Thần Hy vẻ mặt như hoa, mỉm cười rồi nói:

‘’ Nhìn thế thôi chứ anh vẫn khoẻ, không cần tìm bác sĩ cũng được. Chỉ cần … em ở bên cạnh là cơn đau biến mất’’.

‘’ Tôi …’’ - Lý Uyên muốn lớn giọng, nhưng suy nghĩ lại rồi nói:

" Em … gọi bác sĩ đến kiểm tra tình hình của anh thì tốt hơn. Với cả …’’.

Tôi có phải thuốc gây tê đâu mà chỉ cần có là hết đau?

Cô xua xua tay rồi đi ra ngoài.

Triệu thiếu ngồi trong phòng ngây ngốc, hắn cười ngờ nghệch rồi lẩm nhẩm:

‘’ Cô ấy xưng em với mình~’’.

Bác sĩ vào kiểm tra rồi nhìn cô và nói:

‘’ Cứ yên tâm, chồng cô không có gì đáng ngại’’.

Lý Uyên nhìn qua hắn, sau đó nhìn bác sĩ rồi cúi đầu nhìn xuống đất, tiếp theo đó nghĩ ngợi rồi thì thầm:



‘’ Tôi thấy anh ấy đáng ngại lắm, đang cười như thằng ngốc kia, bác sĩ … phiền anh khám kỹ hơn có được không?’’.

Anh bác sĩ công nghiệp cười rồi nói:

‘’ Chắc do … không nghĩ bản thân có thể từ điện Diêm Vương trở về nên mới … ặc!!!’’.

Còn chưa nói xong liền bị ăn một đạp của Triệu Tử Anh, cô nghe thấy em trai đã tỉnh lại liền nhanh chóng lái xe đến, mở cửa vào phòng liền nghe thấy đoạn đối thoại đặc sắc.

‘’ Lê Nhân, được lắm, cậu dám nói vậy với em trai tôi, muốn chết không?’’.

Lê Nhân lồm cồm đứng lên, ai oán mà nói:

” Chị~ em chỉ là nói ra suy nghĩ thôi mà’’.

Triệu Tử Anh kéo Lê Nhân ra ngoài, anh ta cũng an phận đi theo.

Trong phòng chỉ còn lại Lý Uyên và Triệu Thần Hy, hắn cười:

‘’ Em đừng lo quá, bác sĩ đã nói thế rồi mà, anh không sao’’.

Sao có thể không lo? Ngoài quấn băng gạc thì có vết thương còn phải khâu lại.

Cô ngồi bên cạnh, hắn dịu dàng nắm lấy tay cô rồi cười:

‘’ Anh chẳng qua chỉ là bị khâu vài mũi, hoàn toàn không thể nào bằng em lúc sinh con. Uyên, vất vả cho em rồi’’.

Rõ ràng là cô chăm sóc hắn, sao lại biến thành hắn an ủi cô rồi?

Những ngày tiếp theo, Triệu Thần Hy vẫn phải ở bệnh viện để tiếp tục quan sát.

Lê Nhân nói phải cẩn thận vì vết thương ở đầu, vậy nên Lý Uyên ngày đêm ở bên cạnh chăm sóc.

Hôm nay cô phải về nhà vì Lạc Lạc đã mấy ngày không gặp bắt đầu khóc quấy, Triệu Thần Hy được Lê Nhân thay băng gạc, anh nhíu mày nhìn anh ấy rồi hỏi:

‘’ Kết quả kiểm tra cho thấy tôi rất bình thường, sao cậu cứ một mực giữ tôi ở lại thế?’’.

‘’ Vì tôi đang muốn chen chân vào giành ghế thiếu phu nhân nhà họ Triệu’’.

Triệu Thần Hy lấy cuộn băng gạc còn dư, tháo ra rồi giữ một đoạn, ánh mắt sát khí nhìn Lê Nhân, anh cũng biết ý không đùa nữa mà nói:

‘’ Tại hạ đi sai bước, cho đi lại nhé!’’.

Hắn nhíu mày, sau đó thở dài:

‘’ Dù muốn giành thì cậu phải giành cái ghế anh rể của tôi mới đúng’’.

‘’…’’.

‘’ Đừng có nói nhảm nữa mà trả lời đi, khi nào mới được xuất viện? Vợ tôi đã mấy ngày rồi không thể ngủ ngon vì lạ chỗ rồi đấy’’.

‘’ Cút đi’’ - Lê Nhân xua xua tay, chán ghét nói:

‘’ Vốn dĩ định để cậu cảm nhận được sự lo lắng của vợ, không thèm thì thôi’’.

‘’ Tôi xuất viện thì vợ tôi vẫn sẽ chăm tôi nhé!’’.