Cùng Nàng Nói Chuyện Trăm Năm

Chương 9: Quá khứ luôn là thứ tốt đẹp



Khuất Tĩnh Văn ấn mở cửa xe để Kỳ Mặc Vũ cùng mèo con ngồi vào trước. Kỳ Mặc Vũ nhận ra chiếc xe này, đây là lần trước tại trường cao trung Vĩnh Thành, Khuất Tĩnh Văn đạp ga rời đi báo hại nàng mồ hôi nhễ nhại. Nhưng cũng không trách được, là nàng tự muốn đuổi theo.

Kỳ Mặc Vũ thật ra rất muốn nói cho Khuất Tĩnh Văn việc hai người đã từng gặp nhau trước đó nhưng không biết mở lời như thế nào. Dù sao cũng không phải chuyện vẻ vang gì. Nàng cũng không xoắn xuýt vì Khuất Tĩnh Văn không nhận ra nàng, dù sao khi ấy người kia chỉ là vô tình lướt qua, chưa chắc đã nhìn kịp đến mặt huống chi là ghi nhớ.

Đang thất thần thì mùi trầm hương quen thuộc đến gần, xông vào cánh mũi. Khuất Tĩnh Văn thấy Kỳ Mặc Vũ bận ôm mèo con, tay chân không tiện nên đã thay nàng thắt dây an toàn. Chỉ là hành động vô tình theo bản năng nhưng lại khiến hai lỗ tai Kỳ Mặc Vũ đỏ lên trông thấy.

"Nóng quá sao? Hay là không khỏe?"

Nhiệt độ ngoài trời rõ ràng rất thấp, nhưng cả gương mặt Kỳ Mặc Vũ dần đỏ lên, Khuất Tĩnh Văn không thể không chú ý.

"Không có ạ. Một lát sẽ không sao. Chúng ta đi gặp thú y thôi."

Kỳ Mặc Vũ lảng tránh trả lời câu hỏi, Khuất Tĩnh Văn nghe vậy cũng không cố ý hỏi thêm: "Nếu không khỏe nhớ nói cho tôi."

Kỳ Mặc Vũ gật đầu, nghiêng người tựa vào cửa sổ, nhìn sắc trời dần chuyển. Trước mặt họ là hoàng hôn đỏ chót, Kỳ Mặc Vũ nhịn không được lấy điện thoại ra chụp mấy tấm, lưu lại làm kỷ niệm. Tấm ảnh được chụp xuyên qua cửa kính, vô tình ghi lại gương mặt xinh đẹp của Khuất Tĩnh Văn. Kỳ Mặc Vũ âm thầm mỉm cười.

"Hoàng hôn mùa đông là đẹp nhất."

Khuất Tĩnh Văn mắt tuy nhìn thẳng nhưng vẫn chú ý đến động tác của Kỳ Mặc Vũ, thấy nàng thích thú chụp ảnh liền cảm thán.

"Ngày trước sống cùng bà ngoại, mỗi khi chiều xuống thường cùng bà ra sau nhà ngắm hoàng hôn. Bây giờ nghĩ đến lại có chút không thể diễn tả bằng lời."

Khuất Tĩnh Văn im lặng một lúc, sau đó mới đáp lại Kỳ Mặc Vũ: "Quá khứ luôn là thứ tốt đẹp."

Khi con người ta cảm thấy tương lai mịt mờ thì vẫn luôn hoài niệm về quá khứ. Bởi vì quá khứ là thứ mà con người có thể nắm chắc.

Kỳ Mặc Vũ vừa vuốt ve mèo con trong tay vừa nghiêng đầu nhìn Khuất Tĩnh Văn, bỗng dưng cảm thấy khoảng cách giữa hai người dường như gần thêm một chút.

"Khuất lão sư có thường về Vĩnh Thành không?"

Khuất Tĩnh Văn đảo mắt, giống như đang thống kê số lần về quê ngoại ít ỏi của mình: "Một năm đôi ba lần. Thời gian ở Mỹ hầu như không về."

Cuộc sống của Khuất Tĩnh Văn nhìn qua có vẻ nhẹ nhàng nhưng đó chỉ là sau khi cô trở về từ Mỹ quốc. Nếu nói đến trước kia, tất cả đều có khuôn mẫu và cô chỉ việc tuân theo.

"Hy vọng sẽ có dịp hội ngộ với Khuất lão sư tại Vĩnh Thành."

Câu nói này của Kỳ Mặc Vũ khiến Khuất Tĩnh Văn có hơi nghi hoặc. Chỉ là đã đến nơi, cô cũng không tiện hỏi thêm.

Khuất Tĩnh Văn dựa theo hướng dẫn của bảo vệ mà đổ xe ven đường, sau đó xuống xe rồi giúp Kỳ Mặc Vũ mở cửa. Mèo con nãy giờ có vẻ được ngon giấc trong lòng Kỳ Mặc Vũ, tinh thần cũng trở nên phấn chấn hơn. Nó ngoe nguẩy cái đuôi sau đó còn kêu lên mấy tiếng.

Đây là bệnh viện thú y có tiếng ở Bắc Thành, chủ nhân ở đây là một cô nàng trẻ tuổi xinh đẹp tên Hà Lương. Chi phí bỏ ra để điều trị cho thú cưng không phải nhỏ, chỉ là mấy con thú giống như chỉ thích mỗi nơi này nên chủ nhân của chúng đành bóp bụng mà cung phụng cho bác sĩ Hà.

"Ây nha, lần đầu tiên chỗ này có vị khách xinh đẹp như vậy. Lại là cùng lúc hai người."

Hà Lương bày ra bộ dáng lịch sự, trên môi giữ một nụ cười tiêu chuẩn nhưng ánh mắt cũng không che giấu sự yêu thích dành cho hai vị khách hàng này.

"Bác sĩ, nhờ cô xem hộ vết thương của nó."

Kỳ Mặc Vũ đưa mèo con trong tay đến chỗ Hà Lương. Rời xa hơi ấm, mèo con có hơi cựa quậy, nhưng rất nhanh đã bị thu phục dưới tay bác sĩ Hà.

"Vết thương này do vật nhọn cắt trúng. Nhìn qua chắc không phải mèo nhà cô?"

Trông mèo con vô cùng gầy yếu, vô cùng tương phản với khí chất của Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ, nên Hà Lương không khó đưa ra phán đoán của mình.

"Tôi nhặt được nó ở trường.", Kỳ Mặc Vũ nói.

"Có thể bị hàng rào cắt trúng."

Khuất Tĩnh Văn nãy giờ vẫn im lặng, lúc này mới chen vào. Cô không chú ý tới đôi mắt của Hà Lương đang nhìn mình, hình như có thêm mấy phần tò mò.

"Được rồi, cứ để tôi xử lý. Tạm thời để mèo con ở đây vài ngày được chứ?"

Hà Lương là trưng cầu ý kiến nhưng cũng không cho phép từ chối. Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ nhìn nhau, sau đó cùng gật đầu.

"Vậy phiền bác sĩ.", Khuất Tĩnh Văn nói.

Hà Lương đặt mèo con xuống, giơ tay ra trước mặt Khuất Tĩnh Văn: "Quên giới thiệu, tôi là Hà Lương."

"Khuất Tĩnh Văn, hân hạnh."

Khuất Tĩnh Văn lịch sự đưa tay chạm vào tay Hà Lương, vừa đủ để xã giao liền buông ra.

Thấy Hà Lương không có ý định chào hỏi với mình, Kỳ Mặc Vũ cũng không quan tâm. Chỉ là trong lòng có chút khó chịu về cái bắt tay vừa rồi.

1

Khuất Tĩnh Văn theo hướng dẫn làm một chút thủ tục, Kỳ Mặc Vũ ngồi yên bên ngoài đợi. Dù sau mèo con là do Khuất Tĩnh Văn nuôi, để cô làm sẽ tiện hơn.

"Mặc Vũ, chúng ta về."

Khuất Tĩnh Văn trực tiếp gọi tên Kỳ Mặc Vũ, tuy không nghe ra âm sắc nhưng lại vô cùng gần gũi. Kỳ Mặc Vũ vui vẻ đứng dậy, nắm lấy tay Khuất Tĩnh Văn.

"Được ạ."

Khuất Tĩnh Văn bị hành động bất ngờ này làm cho chững lại vài giây, nhưng cảm xúc ấy rất nhanh bị che lấp bởi thần sắc điềm nhiên.

Cùng Khuất Tĩnh Văn tiến ra xe, lúc này Kỳ Mặc Vũ mới buông tay ra. Nàng không nhắc lại hành động vừa rồi, cứ xem đó là một động tác rất tự nhiên. Thật ra có trời mới biết trái tim Kỳ Mặc Vũ đang đập liên hồi.

"Đói bụng không?"

"Khuất lão sư có muốn đi ăn tối không?"

Hai câu hỏi cùng lúc vang lên, cả hai không nhịn được mỉm cười.

"Tôi có biết một quán hoành thánh khá ngon. Có muốn cùng đi ăn không?"

Lời này Khuất Tĩnh Văn là hỏi, nhưng cũng biết rõ câu trả lời. Kỳ Mặc Vũ đương nhiên không từ chối.

Quán hoành thánh cách chỗ này không xa, hai người liền lựa chọn đi bộ. Vì quán nằm trong hẻm nên lái xe sẽ rất khó khăn. Đây là lúc trước trong lúc đi tìm cảm hứng sáng tác, Khuất Tĩnh Văn đã vô tình phát hiện ra.

Chủ quán ở đây là hai ông bà lão lớn tuổi, tóc bạc, da nhăn răng cũng rụng đi mấy cái nhưng lại chân chất hiền lành. Bọn họ bán hoành thánh đã mấy mươi năm, gia cảnh cũng rất đáng thương.

Họ vốn dĩ không phải người Bắc Thành nhưng từ sớm đã đến Bắc Thành lập nghiệp bằng xe hoành thánh. Sau một thời gian chăm chỉ làm việc, thức khuya dậy sớm cuối cùng cũng gọi là dư dả. Họ sinh một trai một gái, con trai lớn lên thì thích tụ tập bạn bè, bán hết của cải trong nhà, cuối cùng bị do uống say mà bị tai nạn qua đời. Con gái sau khi lấy chồng cũng không hạnh phúc, sinh ra hai đứa cháu lại để cho họ nuôi rồi biệt tăm biệt tích. Bây giờ hai ông bà chỉ có thể ở nhà thuê, hàng ngày bán hoành thánh nuôi cháu ngoại. Nhưng do tuổi cao sức yếu cũng chẳng thể bươn chải như hồi trước.

Khi Khuất Tĩnh Văn dẫn theo Kỳ Mặc Vũ bước vào, hai ông bà rất nhanh liền nhận ra. Người như Khuất Tĩnh Văn đi đâu cũng sẽ khiến người ta nhớ mãi, huống chi lại là khách quen.

"Tiểu Văn hôm nay đến cùng bạn à?", bà cụ vui vẻ tiếp đón.

"Dạ phải, đây là Mặc Vũ, bạn của cháu."

Kỳ Mặc Vũ sau khi được Khuất Tĩnh Văn giới thiệu cũng lễ phép lên tiếng: "Chào bà bà, cứ gọi con là tiểu Vũ ạ."

"Tiểu Văn, tiểu Vũ, không phải chị em đó chứ?"

Ông lão tiếp lời, hai người nghe xong liền bật cười vì logic của người lớn tuổi.

"Không phải ạ. Ông ơi, cho con hai phần đặc biệt nhé ạ."

Cách nói chuyện này của Khuất Tĩnh Văn làm Kỳ Mặc Vũ kinh ngạc không thôi. Dường như so với trên giảng đường, Khuất Tĩnh Văn đã bớt đi vài phần khí thế.

"Được, có ngay."

Ông bà lão hồ hởi vào bếp chuẩn bị món. Bên cạnh hai người còn có thêm vài vị khách, không chú ý sẽ không thấy họ đang nhìn về phía bên này.

"Ở đây chỉ có hoành thánh. Có thể ăn được chứ?"

"Có thể."

Kỳ Mặc Vũ cũng không kén ăn, đặc biệt là khi đi ăn cùng Khuất Tĩnh Văn, dù là ăn gì cũng sẽ thấy ngon.

"Đến đây, đến đây. Cẩn thận nóng."

Ông lão tay không bưng hai bát hoành thánh nóng hổi, luôn miệng phát ra âm thanh phấn khởi.

"Để cháu. Cảm ơn ông."

Kỳ Mặc Vũ nhận lấy, không quên nói lời cảm ơn với ông lão. Nàng múc một muỗng nước lèo cho vào miệng, hương vị thanh mát, mặn ngọt vừa phải. Đây rõ ràng là khẩu vị của Khuất Tĩnh Văn.

Khuất Tĩnh Văn cũng dõi theo động tác của Kỳ Mặc Vũ, thấy nàng húp xong một muỗng mới lên tiếng hỏi: "Thế nào?"

Kỳ Mặc Vũ gật đầu: "Rất ngon ạ."

Bà lão nhân lúc không có khách liền chạy đến ngồi bên cạnh hai người. Cũng đã lâu Khuất Tĩnh Văn không đến, bà giống như trưởng bối mà quan tâm cô.

"Tiểu Văn dạo này thế nào, đã có đối tượng chưa?"

Vẫn là câu hỏi muôn thuở của các bậc trưởng bối. Nhưng với câu hỏi này đã thành công thu hút sự chú ý của Kỳ Mặc Vũ, nàng dừng đũa, nghiêng đầu lắng nghe.

Khuất Tĩnh Văn cũng đã quen thuộc với những câu hỏi thế này, cô nhẹ nhàng đáp: "Cháu vẫn chưa nghĩ đến ạ."

Bà lão vỗ đùi: "Sao còn chưa nghĩ đến. Cháu xem, cũng đã gần ba mươi rồi đúng không?"

"Đúng vậy, cháu xem nếu như không chê chúng ta sẽ mai mối cho mấy người. Đều có học thức lại khá giả.", ông lão phụ họa.

Chưa bao giờ Khuất Tĩnh Văn rơi vào tình thế như thế này, nàng đành khéo léo cho qua chuyện: "Nếu sau này có nghĩ tới cháu sẽ nhờ ông bà ạ."

Thấy Khuất Tĩnh Văn nói vậy, bà lão liền vui vẻ, sau đó lại chuyển sang Kỳ Mặc Vũ: "Tiểu Vũ cũng vậy, khi nào cần nhớ nói bà."

Kỳ Mặc Vũ nãy giờ vẫn giữ im lặng. Người ta nói người lịch sự khi người khác nói chuyện không được chen vào, đến khi bà lão gọi đến tên mình, Kỳ Mặc Vũ mới lên tiếng: "Cảm ơn bà bà, nhưng cháu còn đi học ạ."

Bà lão gật đầu: "Vậy à, vậy à."

Lại có khách đến, bà lão cũng không ở đó tiếp tục buôn chuyện, hai người nhanh chóng ăn hết thức ăn trong bát rồi chào tạm biệt ông bà lão.

"Có dịp lại ghé nhé."

Ông bà nói vọng ra.

"Được ạ."

Hai người đồng thanh đáp.

"Tôi đưa em về."

Trời cũng đã tối, về ký túc xá cũng mất một đoạn đường dài nên Khuất Tĩnh Văn chủ động đề nghị.

"Vậy phiền Khuất lão sư."

Kỳ Mặc Vũ không từ chối.

Lần này không có mèo con trong tay, Kỳ Mặc Vũ chuyển sang nghịch điện thoại để che giấu nội tâm phức tạp. Hôm nay biết được Khuất Tĩnh Văn chưa có đối tượng, không hiểu sao trong lòng có chút vui vẻ. Kỳ Mặc Vũ chưa bao giờ hoài nghi cảm xúc mình dành cho Khuất Tĩnh Văn, nhưng mà hôm nay nàng thực sự bắt đầu trăn trở.

"Có muốn nghe nhạc không?", Khuất Tĩnh Văn hỏi.

Kỳ Mặc Vũ gật đầu: "Dạ được."

Âm nhạc du dương theo động tác của Khuất Tĩnh Văn vang lên, đó là những bản nhạc không lời của những thập niên về trước.

Đêm tối tĩnh lặng, Kỳ Mặc Vũ phiền muộn tựa đầu vào cửa sổ, sau đó ngủ thiếp đi mất.

Có thể do giai điệu kia cũng có thể là do quá mệt mỏi. Khuất Tĩnh Văn nghiêng đầu nhìn sườn mặt Kỳ Mặc Vũ, sau đó lại nhìn về phía mặt đường, không biết đang nghĩ gì.

Xe băng băng trên đường, rất nhanh liền đến ký túc xá. Khuất Tĩnh Văn thấy Kỳ Mặc Vũ đang ngủ say cũng không nỡ gọi dậy. Nhưng mà nếu ngủ giờ này đêm đến sẽ khó đi vào giấc ngủ, thế là cô thử gọi: "Mặc Vũ, tới rồi."

Men theo tiếng gọi của Khuất Tĩnh Văn, Kỳ Mặc Vũ dần mở mắt. Trước mắt là khung cảnh quen thuộc cùng hương thơm quen thuộc.

Lắc lắc đầu, nàng ý thức được đã về đến nơi: "Aaa, cảm ơn lão sư đã đưa em về."

"Không có gì, về nghỉ sớm để có sức làm tốt bài thi.", Khuất Tĩnh Văn dặn dò.

"Vâng ạ. Tạm biệt lão sư, cô về cẩn thận."

Kỳ Mặc Vũ nói xong liền mở cửa xe bước xuống.

"Khoan đã."

Khuất Tĩnh Văn nghiêng người mở cửa, cũng bước xuống xe. Cô cởi ra chiếc áo khoác đang mặc trên người đưa cho Kỳ Mặc Vũ.

"Trời lạnh, mặc vào kẻo cảm."

2

Kỳ Mặc Vũ bị sự săn sóc này làm cho ngơ ngác, nàng đứng bất động ở đó một hồi. Khuất Tĩnh Văn thấy nàng không phản ứng liền gọi một tiếng.

"Mặc Vũ?"

Kỳ Mặc Vũ hoàn hồn: "Không cần đâu ạ, chỉ một đoạn là tới."

Khuất Tĩnh Văn nghe vậy liền nhét áo khoác vào tay Kỳ Mặc Vũ: "Cẩn thận vẫn hơn. Nghe lời."

2

Lời này với Khuất Tĩnh Văn chẳng qua là lấy thân phận trưởng bối quan tâm sinh viên của mình, nhưng vào tai Kỳ Mặc Vũ lại mang một ý nghĩa khác khiến lồng ngực nàng không khỏi rung lên.

"Cảm ơn Khuất lão sư, em sẽ giặt sạch."

Khuất Tĩnh Văn bị lời này của Kỳ Mặc Vũ chọc cười. Cô ôm hai cánh tay xoa xoa, trong mắt tràn đầy vui vẻ.

"Được rồi, về đi."

Kỳ Mặc Vũ gật đầu, lưu luyến xoay gót chân đi về phía ký túc xá. Trước khi khuất sau cánh cổng còn không quên quay đầu nói lời tạm biệt.

Khuất Tĩnh Văn đợi đến khi không còn thấy bóng dáng Kỳ Mặc Vũ mới bước lên xe. Bầu không khí lạnh bên ngoài khiến cô hắt xì một cái. Cũng may là trong xe có điều hòa nên rất nhanh đã trở nên ấm áp. Cô khởi động xe, đạp ga trở về Lãm Thúy Sơn Trang.