Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh

Chương 225



Chương 225:

 

Sắc mặt Cố Giao thay đổi.

 

Cô ta còn muốn nói gì đó, Lâm lão gia ở phía sau đã trầm giọng nói…

 

“Được rồi, Giao, con làm loạn đủ rồi.”

 

Sắc mặt của Cố Giao ảm đạm, Tô Thính Ngôn quay đầu nhìn Lâm lão gia: “Đây chính là những thứ do tôi tự mình đầu tư, tôi cũng không muốn công bố ra bên ngoài, để tránh phiền phức. Tôi hy vọng mọi người ngồi ở đây giấu tin tức này đi, không cần phải nói ra bên ngoài.”

 

Lão gia tử thở dài một tiếng: “Là do chúng tôi không đúng.

 

Cô đã không muốn nói cho người khác biết, chúng tôi còn bày ra hiện trường này để ép buộc cô nói, chắc chắn sẽ giúp cô bảo mật tin này. Mọi người đều nghe thấy rồi đó, tin tức này, tôi không hy vọng người ở bên ngoài biết được, cho dù đó là người nhà thì cũng không được nói.”

 

Ông ta vừa mới nghi ngờ Tô Thính Ngôn, vì thế trong lòng ông ta có chút áy náy, tắt nhiên sẽ đồng ý yêu cầu bảo mật này của Tô Thính Ngôn.

 

Tô Thính Ngôn hào phóng nói: “Cảm ơn Lâm lão gia.”

 

Tô Thính Ngôn lại nhìn sang Cố Giao, cô ta vẫn đang trưng ra vẻ mặt không thể tin nổi.

 

Mà bác sĩ ở bên cạnh đã muốn né tránh rời đi.

 

Tô Thính Ngôn nhìn anh ta: “Anh là bác sĩ của Trường Linh đúng không.”

 

*Tôi… Phải là tôi…”

 

“Tại sao anh lại tới đây? Theo như tôi được biết, Trường Linh có một quy định, chính là các bác sĩ được thuê làm việc, không thể để lộ ra đơn thuốc nhỉ? Thời điểm mấy người được thuê, đều đã ký một thỏa thuận bảo mật. Bây giờ anh ở đây nói rằng đó chính là đơn thuốc của Trường Linh, cũng coi như là làm lộ đơn thuốc ra đúng không?”

 

“Tôi không có, viện trưởng, tôi… Là cô ta, là cô ta tìm tôi, đưa tiền để tôi tới đây.”

 

Anh ta vội vàng chỉ tay vào Cô Giao ở bên cạnh.

 

Cố Giao cúi đầu nghiên răng, cũng không biết nên nói gì cho đúng.

 

Tô Thính Ngôn hừ một tiếng, từ bước một đi tới chỗ của Cố Giao.

 

“Có tiểu thư vì muốn kéo tôi xuống, quả thật đã vô cùng có gắng rồi. Đáng tiếc, lần sau cô nhớ điều tra rõ ràng hơn, kẻo lại mắt mặt như ngày hôm nay.”

 

Sắc mặt của Cố Giao xanh tím, vô cùng xấu hổ và chật vật.

 

Tô Thính Ngôn lại nhìn sang bác sĩ ở một bên: “Về phần anh, trách nhiệm của bác sĩ chính là trị bệnh cứu người, trách nhiệm này dựa vào lương tâm. Anh lại để bản thân mình bị thu mua với một chút tiền đó… Tôi cảm thấy anh cũng không thích hợp làm bác sĩ của Trường Linh. “

 

Sắc mặt bác sĩ tái mét.

 

Trường Linh thuê bác sĩ yêu cầu rất cao, hơn nữa, tiền thưởng rất nhiều, người bệnh cũng nhiều. Anh ta làm vậy coi như đã huỷ hoại tiền đò của chính bản thân, nhát thời có cảm giác sóng không bằng chết.

 

Tô Thính Ngôn hừ một tiếng.

 

Lâm lão gia vẫy tay nói: “Lại đây ngồi đi, tới tham dự tiệc sinh nhật này, sao lại làm loạn lên như vậy.”

 

Tô Thính Ngôn đi qua.

 

Cố Giao không ngờ rằng, Tô Thính Ngôn sẽ là chủ nhân đẳng sau của Trường Linh, lúc này co ta đứng tại chỗ vẫn chưa hết bàng hoàng, sớm biết vậy đã không nói ra lời thề son sắt khi nãy.

 

Cuối cùng, cô ta nhìn Tô Thính Ngôn vô cùng thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Lâm lão gia, cô ta càng không thể chấp nhận được sự thật, chạy ra ngoài như điên.

 

Mọi người đều nghĩ, tiếng tăm của Trường Linh vô cùng lừng lẫy, cũng không ai ngờ tới được, chủ nhân của Trường Linh lại là một người trẻ tuổi như vậy.

 

Lâm lão gia cũng cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên, nhìn Tô Thính Ngôn.