Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh

Chương 167



Chương 167:

 

Nhưng thật ra Lâm Nhứ lại lập tức quét mắt nhìn những người bên cạnh, ánh mắt dừng yên người Lại Mỹ Lâm trên mặt bà ta đầy vẻ kinh hãi.

 

Lại Mỹ Lâm lập tức trốn ra phía sau Tô Thịnh Quốc, không dám nhìn người nào.

 

Mọi người nhìn Lại Mỹ Lâm.

 

Xúi giục Tô Thịnh Quốc chạy tới chất ván Tô Thính Ngôn, lúc này bà ta xem như là đá phải ván sắt.

 

Lâm Nhứ nói: “Nơi này thật ồn.”

 

Bốn chữ vừa ra khỏi miệng, đằng sau có người mặt xám xịt vội chạy mắt.

 

Lại Mỹ Lâm không dám nói lời nào, kéo Tô Thịnh Quốc đi.

 

Tô Thính Ngôn hừ nhẹ, nhìn những kẻ bắt nạt người khác lại sợ hãi .

 

Lâm Nhứ thấy không còn người nào, mới quay đầu nói: “Anh sẽ lên lầu, có việc thì kêu anh, mấy người này anh để lại đây quan sát bọn họ không dám quấy rầy em đâu.”

 

Tô Thính Ngôn thở dài nhìn anh: “Lâm Nhứ…… Anh tội gì phải làm vậy.”

 

*Vì em, tất cả đều không khổ, ai bảo em ngọt ngào như vậy chứ.”

 

Anh bật ra tiếng cười khẽ, tươi cười mang theo một tia ôn nhu, nhìn một cái thật sự khiến cả thế giới như chìm trong ôn nhu.

 

Tô Thính Ngôn vội nhắm mắt lại.

 

Là cô sai rồi, tự nhiên không có việc gì lại nói những lời này với anh ấy.

 

Anh ấy nếu thật sự cảm thấy không thú vị, đã sớm đi rồi.

 

Nhưng nhìn bộ dạng anh ấy bây giờ………. là đồ mặt dày, đồ lưu manh, quả thật muốn đá bay anh áy, mặc dù là phản khoa học.

 

Cô nghĩ mình thực sự phải quen với sự vướng bận của người đàn ông này……..

 

Đáng tiếc, trong lòng cô có một bức tường, cô không nghĩ đến kết hôn.

 

Cô nghĩ có lẽ qua một thời gian chính anh ấy cũng tự cảm thấy không thú vị rồi bỏ đi.

 

Hầu hết tất cả mọi người đều viết, Lâm Nhứ công khai theo đuổi Tô Thính Ngôn.

 

Vì sao Tô Thính Ngôn là bạn gái của Lâm Nhứ, bắt cứ ai cũng không dám nói, cũng không dám hỏi.

 

Tô Thính Ngôn vào phòng, Lý Quốc Cường còn rất ngạc nhiên.

 

“Sao lại thế này, Lâm Nhứ với cô……

 

Tô Thính Ngôn cười cười: “Không có việc gì, ngồi đi.”

 

Lý Quốc Cường chuyển đôi mắt một chút.

 

Bữa cơm ăn xong, Tô Thính Ngôn và Lý Quốc Cường tạm biệt.

 

Văn Anh vội đi theo.

 

“Bác sĩ Tô, cô so với tôi lớn hai tuổi, tôi có thể kêu bằng chị không?”

 

“Đương nhiên có thể.”

 

Tô Thính Ngôn cười nói.

 

“Chị, hai ngày này tôi muốn tổ chức buỏi biểu diễn, đây là vé, có thời gian thì tới xem nha.” Văn Anh cười tủm tỉm đưa lên máy tắm vé vào cửa.