Cùng Bản Sao Của Bạn Trai Dan Díu

Chương 17: Suy Nghĩ Của Người Máy (4)



- Dòng suy nghĩ của người máy -

“Chúng ta hôn đi.”

Tôi đã nói thế khi thấy em bức tóc vò tai cho công việc của mình. Em đùa giỡn vài câu còn tôi lại vô cùng thật lòng muốn giúp đỡ. Đây là lúc tôi lấy công chuộc tội, tôi nghĩ thế.

Tôi tìm kiếm các cách thức hôn nhau khiến người con gái yêu thích nhất: nhẹ nhàng, mút mát, thơm tho và nhiều thứ khác. May mắn, tôi có tất cả.

Những hình ảnh điên cuồng chạy qua lại trong đầu tôi về cảnh tượng hai người hôn nhau thân mật khiến tôi chú ý đến đôi môi đang liên tục mấp máy của em. Tôi quên mất rằng tôi được thiết lập với vai trò bạn trai nên những ý chí muốn gần gũi với nhau hơn cứ liên tục thúc đẩy.

Tôi áp sát lại, trong đầu đang thiết lập trình tự các bước của nụ hôn, đồng thời bật chế độ hơi thở và vị ngọt trong miệng. Cố gắng làm tất cả để em có thể tận hưởng, tôi đã thành công tiến thêm một bước trong mối quan hệ giả danh bạn trai với em.

“Ưm… Quốc Ân…”

Ngay khoảnh khắc em rên rỉ tên tôi, tôi đã bỏ quên hết tất cả các giai đoạn, chỉ tập trung nhấm nháp hương vị trong khoang miệng cùng chiếc lưỡi nhỏ xinh xắn đang bị tôi lôi kéo chơi đùa. Cả người tôi dần nóng lên, trái tim sắt đột ngột tăng nhịp lên. Nó đang báo hiệu tôi đang phản ứng hơi quá đà nhưng tôi mặc kệ. Giờ phút này, tôi đâu còn tâm trí để quan tâm thứ khác.

“Em thật ngọt!”

Tôi buông ra một câu cảm thán. Nó không phải là một phần trong giai đoạn hôn nhau nhưng tôi lại tự thốt ra. Tôi cũng chẳng nghĩ đến lí do cho sự kỳ lạ này, đổi lại tiếp tục rơi vào nụ hôn lần nữa. Chúng tôi cứ kéo dài như thế cho tới khi em ấy ngồi hẳn lên người tôi, nâng mặt tôi lên mà áp đảo. Cảm giác này nói ra cũng không quá tệ, thậm chí tôi còn thích thế.

Sau đó, tôi cùng em ngồi xem lại đoạn phim hôn nhau mà tôi đã quay lại. Nhưng thú thật ánh mắt của tôi chỉ tập trung vào em. Em ngại ngùng, vành tai đỏ ửng lên cùng đôi môi cứ mím chặt khiến tôi muốn đưa tay chạm vào chúng.

“Ngủ ngon, Quốc Ân.”

Em lại kêu tên tôi lần nữa, cái tên mà em đã đặt cho tôi. Em luôn biết tôi là người máy nhưng trong vô thức em đã khiến tôi lầm tưởng tôi thật sự là con người, là một người bạn trai sánh bước bên cạnh em. Đêm đó, tôi ở ngoài phòng khách, dựa lưng vào tường để sạc pin cho bản thân, cũng giống như việc tôi đang nghỉ giữa giờ để tận hưởng câu chúc của em.

Ngày hôm sau, đợi em đi làm rồi, tôi mới bắt đầu thực hiện nhiệm vụ thường ngày của mình. Tuy nhiên, cảnh tượng ấm áp đêm qua vẫn in đậm trong tâm trí như cuộn băng tua chậm. Chỉ cần tôi nhớ tới nó, cả người tôi lại nóng bừng lên, mà như thế dẫn đến nhịp đập trái tim nhanh thêm vài giây.

Tôi kiểm tra nhiệt độ căn phòng. Nó vẫn bình thường, vậy đây không phải là thứ đã ảnh hưởng tới tôi. Tôi bắt đầu ngồi xuống ghế, và kiểm tra sang toàn bộ cơ thể để tìm kiếm lỗ hổng kỹ thuật nhưng tất cả đều không xảy ra vấn đề gì. Thật kỳ lạ!

Tôi không còn để tâm quá nhiều, quyết định tập trung làm việc nhà, hết dọn cái này tới dọn cái khác. Có lẽ vì không muốn suy nghĩ điều gì, tôi đã hoàn thành mọi thứ nhanh hơn dự định. Vì thế, tôi lại ngồi xuống ghế.

“Tìm kiếm: những người nội trợ sẽ làm gì khi rảnh?”

Tôi không muốn ngồi không một chỗ, sau đó lẳng lặng nhìn một loạt đáp án. Xem phim tình cảm sao? Tôi có thể thử cái này, khá mới lạ. Vì thế, tôi mở tivi lên, chọn một bộ phim đang được yêu thích.

Tôi nghiêng đầu, tiếp nhận các hình ảnh của một cặp đôi yêu nhau thật sự nên làm. Nếu tôi cũng thực hiện chúng với Huyền Ngân thì liệu em có đồng ý không? Hay sẽ trốn tránh?

Tôi bắt đầu gọi cho tiến sĩ để tìm lời giải đáp: “Người tôi nóng.”

“Sao thế? Gặp trục trặc ở đâu à?” Tiến sĩ ngẩng mặt lên khỏi bản thảo, bắt đầu hỏi rõ tình hình.

Tôi bảo không, sau đó nói tiếp: “Tôi đã hôn cô ấy.”

“Đù, thằng này được.” Tiến sĩ bật cười khanh khách, cảm thấy khá tự hào khi người máy mình phát minh ra lại làm được việc gần gũi này: “Cô ấy không đánh cậu chứ?”

“Không có.” Tôi phủ nhận, rồi bắt đầu kể lại toàn bộ quá trình khiến người tôi nóng lên cũng như trái tim sắt đập loạn nhịp.

“Có khi cậu yêu cô ấy rồi đó.” Đầu dây bên kia là giọng nói giỡn hớt của tiến sĩ. Lời nói đùa vô ý nhưng lại trở thành điểm sáng trong lòng tôi.

Chẳng lẽ tôi, một người máy, lại có tình cảm với một con người?

“Hôm nào tôi sẽ qua kiểm tra. Cậu đừng bận tâm quá.” Tiến sĩ tắt máy ngay lập tức, tránh làm việc riêng trong giờ làm.

Riêng tôi vẫn còn quay cuồng bởi câu nói kia. Tôi phát hiện tôi đã dần có những suy nghĩ khác biệt khi ở gần em. Tôi là người máy mà người máy thì không thể có cảm xúc hay tình cảm như con người.

Vậy những lúc tôi cảm thương cho chuyện tình của em, tôi không muốn nhìn thấy em khóc, tôi muốn gần gũi, muốn hôn em thì chúng đại diện cho việc gì? Là yêu sao? Nhưng yêu là gì? Một người máy cũng biết yêu ư?