Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 226: Ý chí sụp đổ



Lúc này cảm xúc của mọi người đều tăng vọt, không có cách nào không vui mừng cho được. Nghĩ tới hai mươi mấy ngày trước, khi những người này tiến vào thử luyện cốc, còn không biết bản thân đến năm nào tháng nào mới có thể đột phá. Giờ chỉ dùng thời gian hai mươi mấy ngày, vậy mà mỗi người đều đạt được đột phá. Đặc biệt là năm người Hứa Thắng, chính họ đã từng bế quan lại vẫn không thể đột phá, hiện tại cũng đã là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ mười hai. Về tới gia tộc, bản thân sẽ có thể tiến vào viện trưởng lão đánh sâu vào Trúc Cơ kỳ.

Hứa Hạo Lượng cũng hết sức hưng phấn, bản thân đánh sâu vào Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba gần mười năm. Vừa nghĩ tới biểu cảm của tộc trưởng Hứa Hạo Nhiên khi thấy mình, Hứa Hạo Lượng liền không kìm nén được ý cười trên mặt.

Mọi người đến cửa thử luyện cốc, lần này bọn họ cũng không ngắt lấy thảo dược. Đã qua hai mươi ngày, bọn họ hết sức lo lắng cho tình huống gia tộc. Huống chi, Hứa Tử Yên đã nói với Hứa Hạo Lượng, sau khi về tới gia tộc, nàng sẽ dạy thủ quyết đóng mở thử luyện cốc cho gia tộc, để gia tộc có thể tiến vào bất cứ lúc nào. Vậy còn gì thắc mắc nữa? Về sau lại vào hái thôi.

Hứa Tử Yên đứng ở cửa thử luyện cốc, hai tay lay động thủ quyết, không ngừng đánh vào hai bên vách đá. Chỉ chừng mấy giây, cửa thử luyện cốc dày đặt sương mù đã bắt đầu tản đi, dần dần xuất hiện một con đường thông ra ngoài. Đợi sương mù tan hết, thấy cảnh sắc ngoài thử luyện cốc, mọi người hưng phấn thét chói tai, khoan khoái chạy ra ngoài thử luyện cốc.

Lúc này, Trung Đô thành tràn ngập không khí khẩn trương.

Dương Duệ và Dương Linh Lung dẫn theo đệ tử Nam Lâm thành Dương gia, Chu Bá và Chu Bộ một tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ hai trong gia tộc dẫn theo đệ tử Chu gia, lại tập hợp đệ tử gia tộc phụ thuộc hai nhà, một đường tấu bài ca khải hoàn, thu hoạch địa bàn Hứa gia khắp nơi. Tuy rằng đệ tử thế lực bên ngoài của Hứa gia khi rút khỏi đã mang đi hết những đồ giá trị. Nhưng chỉ cần có địa bàn, còn lo về sau không có lợi ích sao?

Chưa đến hai mươi ngày, Dương gia và Chu gia thấy Hứa gia không chút chống cự, liền rút toàn bộ hành động, lập tức xâm chiếm tất cả thế lực bên ngoài của Hứa gia, đến cuối cùng, Hứa gia chỉ còn mỗi Trung Đô thành.

Nam Lâm thành Dương gia và Thương Lãng thành Chu gia xác nhập lại, đưa binh tới dưới Trung Đô thành. Bọn họ chẳng phải thật sự muốn tấn công Trung Đô thành, bởi vì bọn họ biết rõ, dựa vào đám người mình là không có khả năng đánh hạ Trung Đô thành. Bởi vì trong Trung Đô thành còn có lão tổ Hứa gia tồn tại. Ở phe mình không ai có thể là đối thủ của lão tổ Hứa gia. Đương nhiên, nếu lão tổ nhà mình xuất thủ, chuyện thắng bại còn phải bàn lại.

Thế nhưng, có tất yếu cùng Hứa gia xung đột ngươi chết ta sống sao? Giờ Hứa gia đã rút hết tất cả thế lực về Trung Đô thành, giả sử thật sự đánh lên, chỉ sợ từ đây phương bắc liền không có đại gia tộc. Hứa gia, Chu gia cùng Dương gia sẽ tam bại câu thương. Từ nay Thương Mang đại lục phương bắc sẽ rơi vào cảnh quần hùng cắt cứ.

Trước mắt chính là một ví dụ vô cùng tốt. Hứa gia cũng là vì cùng Lý gia, Tiêu gia, Ngô gia sống mái với nhau mới tổn thất đến mức độ này.

Đây là tình huống Nam Lâm thành Dương gia và Thương Lãng thành Chu gia không cho phép xuất hiện. Bọn họ tình nguyện chậm rãi dùng phương pháp dao nhỏ cắt thịt, chờ lão tổ Hứa gia ngã xuống, bọn họ lại khởi xướng tổng tiến công Trung Đô thành Hứa gia. Hơn nữa khi ấy, Hứa gia mất đi địa bàn, xem như mất đi tài nguyên tu luyện, có lẽ đã suy yếu thành trung tiểu gia tộc, lúc đó lại đi tiêu diệt Hứa gia sẽ dễ dàng hơn nhiều. Đám người họ cần gì phải tranh một lúc nhất thời này, để cho gia tộc mình tổn thất vĩ đại.

Như vậy, vì sao bọn họ còn phải dẫn binh tới Trung Đô Thành?

Bọn họ dẫn binh tới Trung Đô thành, là vì hoàn toàn gây kinh sợ cho đệ tử Hứa gia. Khiến đệ tử Hứa gia, đặc biệt là một thế hệ thiếu niên Hứa gia, để bọn họ thấy Nam Lâm thành Dương gia và Thương Lãng thành Chu gia lớn mạnh, thấy Hứa gia mình nhỏ yếu, thấy Hứa gia mình bị cướp sạch địa bàn, bị người ta đánh tới cửa. Để một thế hệ thiếu niên Hứa gia triệt để mất đi lòng tin. Làm cho bọn họ hoàn toàn suy sút, ý chí sụp đổ, từ nay về sau càng khó thăng tiến. Như thế, trên căn bản cũng chính là hủy diệt một gia tộc. Một cái gia tộc không có tinh thần, từ suy sụp đến hủy diệt là cực mau.

Tuy nhiên, Nam Lâm thành và Thương Lãng thành không sợ lão tổ Hứa gia, còn có Hứa Đỉnh Thiên cùng Hứa Đỉnh Dương xuất thủ sao?

Bọn họ không sợ, bởi bọn họ biết bản thân không đi công thành, bất luận bản thân ở ngoài Trung Đô thanh chửi rủa hay khiêu khích, lão tổ Hứa gia cùng một thế hệ Hứa Đỉnh Thiên và Hứa Đỉnh Dương sẽ không xuất thủ. Bởi vì một khi bọn họ xuất thủ, chính là lan đến tầng lớp lão bối trong gia tộc. Hứa gia các ngươi có tầng lớp lão bối, chẳng lẽ Dương gia và Chu gia chúng ta không có?

Nếu như vậy, chính là ba đại gia tộc phương bắc khai chiến toàn diện. Dựa theo thế cục trước mắt, một khi ba đại gia tộc hoàn toàn khai chiến, Nam Lâm thành Dương gia và Thương Lãng thành Chu gia nhất định sẽ tổn thất thảm trọng, còn Trung Đô thành Hứa gia nhất định sẽ bị diệt môn. Đây là kết quả Hứa gia không dám thừa nhận. Cho nên, chỉ cần liên quân hai nhà Nam Lâm thành và Thương Lãng thành không đi tấn công Trung Đô thành, cho Hứa gia lưu lại một không gian sinh tồn là có thể thỏa sức nhục nhã Hứa gia.

Ở ngoài Trung Đô thành, Nam Lâm thành Dương gia và Thương Lãng thành Chu gia xây dựng một tòa lôi đài rộng lớn. Đệ tử hai nhà, thậm chí là một ít đệ tử trung tiểu gia tộc thay nhau lên đài, nhằm vào Trung Đô thành Hứa gia chửi bậy.

Trên Trung Đô thành, lão tổ Hứa gia, Hứa Đỉnh Thiên, Hứa Đỉnh Dương cùng Hứa Hạo Nhiên dẫn đầu đệ tử Hứa gia sắc mặt âm trầm đứng ở nơi đó.

Đối diện theo gió truyền đến tiếng chửi rủa, làm động tác khó coi với Hứa gia trên tường thành. Lão tổ Hứa gia, Hứa Đỉnh Thiên, Hứa Đỉnh Dương và Hứa Hạo nhiên đã hiểu rõ, đối phương căn bản không phải đến tấn công Trung Đô thành, mà là đến nhục nhã Hứa gia. Nếu Hứa gia xuất chiến nghênh đón lại không thể tránh khỏi tử vong và càng thêm bị lăng mạ.

Vấn đề là, lôi đài này Hứa gia bọn họ nên để ai xuất chiến? Lão tổ Hứa gia, Hứa Đỉnh Thiên cùng Hứa Đỉnh Dương khẳng định không thể xuất chiến. Nếu xuất chiến, vậy sẽ dẫn tới khai chiến toàn diện. Để đệ tử Hứa gia xuất chiến? Nhưng ai có thể xuất chiến?

Bên kia Nam Lâm thành Dương gia và Thương Lãng thành Chu gia nói mười phân rõ mười, bọn họ lần này chính là đến khiêu chiến Hứa gia. Hơn nữa là khiêu chiến ngang hàng. Nói cách khác, Hứa gia các ngươi cử một thế hệ đệ tử nào, Dương gia cùng Chu gia bọn họ liền cử một thế hệ đệ tử ấy xuất chiến. Còn hết sức rộng rãi nói cho Hứa gia, Nam Lâm thành Dương gia Dương Linh Lung sẽ không xuất hiện trên lôi đài thế hệ thiếu niên.

Kể cả vậy, Hứa gia cũng không có ai xuất chiến. Tinh anh đệ tử Luyện Khí kỳ Hứa gia đều đi thử luyện cốc, những đệ tử gia tộc còn lại làm sao có thể là đối thủ của tinh anh đệ tử Dương gia và Chu gia? Tuy rằng hai nhà ở Lang Gia trấn cùng rừng rậm Vô Tận đã tổn thất một nửa tinh anh, nhưng người ta cũng còn lại một nửa. Còn tinh anh Hứa gia đều đã đi thử luyện cốc.

Để viện trưởng lão đi ra ngoài? Người ta cũng có viện trưởng lão đấy, vả lại một khi người viện trưởng lão xuất thủ, thế nếu Dương Linh Lung xuất thủ thì làm sao? Thế hệ thiếu niên người ta đấu với nhân vật trên một bậc, không thể bảo người ta khi dễ ngươi được? Để tộc trưởng Hứa Hạo Nhiên xuất chiến? Đây chẳng phải là một ý kiến ngu xuẩn hay sao?

Cho nên, vẻ mặt tất cả mọi người Hứa gia đều âm trầm vì bị nhục nhã, cúi đầu đứng tại chỗ, không có ai lên tiếng, buồn bực một hơi trong ngực, mắt thấy sắp bị nghẹn chết.

Mấy lão đệ tử tất nhiên hiểu rõ mục đích của Nam Lâm thành Dương gia và Thương Lãng thành Chu gia, tuy rằng tức giận đến ngực phập phồng, lại vẫn cắn chặt răng kiên trì. Mà đệ tử thế hệ thanh thiếu niên, trong máu hẵng còn bồng bột, kiêu ngạo, tôn nghiêm cùng tinh thần không sợ chết.

Không biết là ai, rốt cuộc nhẫn nhịn không nổi loại nhục nhã dày vò này, thê lương quát to một tiếng: “Liều mạng với bọn họ.”

Một tiếng hét lớn này, lập tức đưa tới tất cả thế hệ thanh thiếu niên cộng hưởng.

“Liều mạng với bọn họ.”

“Liều mạng với bọn họ.”

“Liều mạng với bọn họ.”

Vô số thân ảnh từ Trung Đô thành bay lên không trung, vọt qua Dương gia cùng Chu gia ở đối diện.

“Tốt, các đệ tử hung hăng giết cho ta.”

Dương Duệ cùng Chu Bá cười lớn hô, bọn họ không tấn công Trung Đô thành Hứa gia, không có nghĩa đệ tử Hứa gia lao tới, bọn họ sẽ không giết.

Một lát sau, từ ngoài thành vọt lên vô số thân ảnh, đón đỡ đệ tử Hứa gia xung phong liều chết phóng qua. Chỉ một đợt giao thoa, đã có vô số đệ tử từ không trung rơi xuống, một người tiếp một người. Khoảng cách giữa hai bên liền biến thành một vùng toàn là những bộ phận thân thể nát bấy. Dù vậy, lại có càng đông thế hệ thanh thiếu niên Hứa gia từ trên tường thành vọt ra.

Đây là bất khuất.

Đây là nhiệt huyết.

Đây là ý chí chiến đấu của thế hệ thiếu niên.

Mặt lão tổ Hứa gia bỗng chốc tái đi, dậm chân mắng to: “Là ai? Ai cho bọn nó lao ra? Mau ngăn bọn nó lại.”

Thân hình Lão tổ Hứa gia, Hứa Đỉnh Thiên, Hứa Đỉnh Dương cùng Hứa Hạo Nhiên phóng lên cao, sau lưng là đám người Hứa Hạo Thương cùng Hứa Hạo Bác, ào ào lướt qua đệ tử Hứa gia bên mình.

Ở trong trận doanh Nam Lâm thành Dương gia, thân hình Dương Linh Lung tính động, lại bị Dương Duệ vươn một tay ngăn cản, ánh mắt nhìn lão tổ Hứa gia trên không, hô: “Lão tổ Hứa gia, ngươi không phải là muốn tự mình ra tay đấy chứ.”

Ánh mắt Dương Linh Lung nhìn phía lão tổ Hứa gia co rụt lại, dừng thân hình muốn bay lên, cảnh giác nhìn chằm chằm lão tổ Hứa gia.

Lão tổ Hứa gia lạnh lùng hừ một tiếng, lớn tiếng quát: “Đệ tử Hứa gia nghe cho ta, lập tức quay về Trung Đô thành, bằng không dựa theo tội phản tộc xử lý.”

Trong mắt các đệ tử Hứa gia đều tràn ngập khuất nhục, nhìn lão tổ Hứa gia đứng ở không trung, lại ngoái sang nhìn đệ tử Dương gia cùng Chu gia đối diện, chứng kiến chỉ mấy giây đó thôi, trên đất toàn là cơ thể nát bấy, sắc mặt mỗi người đều hiện ra vẻ phức tạp. Có khuất nhục, có không cam lòng, cũng có uể oải, càng có dấu hiệu mất niềm tin, trong lúc nhất thời, nước mắt lặng im rơi xuống…

“Trở về thành.” Tộc trưởng Hứa Hạo Nhiên trầm giọng ra lệnh.

Đệ tử Hứa gia dần rút về thành, để các gia tộc phương bắc tùy ý cười nhạo ở phía sau. Một thế hệ thiếu niên Hứa gia, ý chí chiến đấu bất khuất, nhiệt huyết trên người đang dần lụi tắt…