Cực Phẩm Nam Nhân: Ảnh Đế Thỉnh Tự Trọng

Chương 12: Nằm mơ đi!



Mặc dù người bị mắng là Dịch Vi nhưng người đau lòng lại lac Lý Hoàng Bân, cậu ta cứ nhìn sang Vũ Dạ Uyển, xong lại quay sang an ủi tiên nữ tỷ tỷ của mình. Cô khi không lại bị vạ lây cũng không biết nên vui hay buồn, Tùng Phiến đứng phía xa nhìn thấy diễn viên của mình bị ức hiếp cũng không nhịn được mà cạnh khóe mấy câu. Thử hỏi xem một người có thâm niên như chị Tùng Phiến mà đã lên tiếng nói móc người ta thì phải đỉnh cỡ nào, đây cũng là lần đầu tiên Vũ Dạ Uyển nhìn thấy chị ấy như vậy, không nhịn được mà khen ngợi.

Tùng Phiến liếc xéo đám người của Dịch Vi một cái, bản thân đã không có năng lực mà còn mang cái mặt giả nhân giả nghĩa, đúng là nhìn chỉ thấy buồn nôn. Nhưng trong số họ vẫn có một nhân vật tên là Đỗ Duy không ai nhìn đến, bình thường cảnh diễn của cậu bạn này chú yếu là với Lý Hoàng Bân, tuy cậu ta diễn cũng được xem là tạm ổn nhưng không có nét riêng, nên Thần Trác Tân cũng không quá để ý.

Người mà Thẩm đạo chú ý chỉ có Vũ Dạ Uyển và Lý Hoàng Bân, đối với một người có dày dặn kinh nghiệm như Dạ Uyển thì ông ấy đâu còn gì để phải bàn chứ, nhưng Lý Hoàng Bân dù là diễn viên mới nhưng diễn xuất không tồi, trong đoàn phim này người diễn tệ hại nhất chắc chỉ có mỗi Dịch Vi. Ấy vậy mà trước kia chủ nhiệm Hà còn cật lực đề cử cô ta với ông, bảo rằng năng lực của Dịch Vi so với ảnh hậu Nhược Uyển cũng không kém là bao.

Nhưng vào việc rồi mới thấy đúng không kém là bao, vì nó kém xa tận mười cây số. Vậy mà Hà Kính Trung vẫn không từ bỏ hi vọng với Dịch Vi, chẳng biết là ông ấy ngốc thật hay giả vờ ngu ngốc nữa. Nếu không phải vì giao tình nhiều năm giữa Thẩm Trác Tân và Hà Kính Trung thì Thẩm đạo đã cho người thay thế vị trí nữ thứ của cô ta rồi, đừng nói là vai nữ thứ, đến cả quần chúng thôi ông cũng phải xem lại việc này.

Sau khi đoàn phim nghỉ ngơi mười phút thì bắt đầu quay tiếp, Tùng Phiến thật sự càng nhìn càng không thuận mắt cái cô Dịch Vi này, sống giả tạo như vậy mà vẫn có thể xuất hiện ở đây sao? Chị ấy cũng tò mò về lai lịch của cô cái tên Dịch Vi này, đợi kết thúc buổi quay hôm nay chị ấy phải điều tra cho rõ mới được.

Cảnh quay được tiếp tục ở đoạn Hạ Đình Long đi đường và va nhau với Họa Tâm, cô ấy ngã liền được bạn học Hạ Đình Long nắm lấy tay rồi ôm vào lòng. Hai mắt nhìn nhau vô cùng đắm đuối, nếu như đây không phải là quay phim thì Vũ Dạ Uyển thật sự rất buồn nôn, cái ánh mắt hồ ly quyến rũ kia của Dịch Vi nhìn Lý Hoàng Bân thật sự quá thô tục, cô không thể tiếp tục nhìn nữa, liền đi đến kéo Họa Tâm ra, nói:

- Tâm Tâm cậu không sao chứ?

- Tớ... Tớ không sao...

Cái sự thẹn thùng của Họa Tâm làm cho tâm trạng của Tạ Liên phức tạp hơn, cô đưa mắt nhìn Hạ Đình Long rồi nhìn sang Họa Tâm, bốn mắt của họ chạm nhau, tình ý triền miên càng làm cho tâm tư của Tạ Liên khó chịu. Không nói không rằng liền kéo tay của cô bạn thân rời đi, nhưng Họa Tâm vẫn còn lưu luyến nên vẫn quay đầu nhìn Hạ Đình Long một cái.

Tạ Liên kéo bạn của mình đến một góc của sân bóng rổ, bốn mắt của họ nhìn nhau, sâu trong thâm tâm của Họa Tâm lại có chút sợ hãi, ánh nhìn của cô nhìn cô ta vừa sắc lạnh, lại còn hàm chứa sự u uất.

- Tâm Tâm, cậu biết tớ thích Hạ Đình Long mà? Tại sao lúc nãy cậu còn nhìn cậu ấy say đắm như vậy? Họa Tâm, cậu... Cậu đừng nói là cậu cũng thích Đình Long nhé?

Họa Tâm bất giác cứng đờ, câu hỏi này của Tạ Liên thật đến mức đến cho Dịch Vi phải cứng họng, ánh mắt kiên định của Vũ Dạ Uyển càng làm cho Dịch Vi bối rối hơn. Mỗi khi cô ta nhìn vào cặp mắt kia của Vũ Dạ Uyển thì không tạ nào nhớ được mình muốn nói gì, lúc này Thẩm đạo đã nhíu mày đến mức hai bên chân mày sắp chạm vào nhau rồi.

Đột nhiên ở phía sau lưng của Dịch Vi có người nhắc kịch, cô ta tựa như đã nắm được phao cứu sinh, liền nói:

- Tớ không có, cậu đừng nghĩ lung tung. Vừa rồi tớ nhìn Hạ Đình Long là vì cậu ấy đã đỡ tớ thôi. Liên Liên, tớ thật sự không thích cậu ta một chút nào cả, tớ biết cậu thích Hạ Đình Long mà.

Tạ Liên nghe vậy cũng vui vẻ mỉm cười, cô cũng ngây ngốc cười khiến cho Họa Tâm an lòng. Hiện tại trong mắt của tất cả mọi người thì Tạ Liên là sinh viên "xuất sắc" đội sổ nhất, ai nấy cũng nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ tốt nghiệp được. Một người học dốt như cô thì làm gì có cửa lọt vào mắt xanh của học bá Hạ chứ, ngay cả Họa Tâm cũng là chỉ mới thân thiết năm nay mà thôi, nên chuyện Tạ Liên là học bá nhiều năm cô ta hoàn toàn không biết gì cả.

Tạ Liên nhìn Họa Tâm, xong rồi hai người họ cũng nói chuyện rất nhiều Hạ Đình Long, mà cô nàng tâm cơ như Họa Tâm còn nói sau này nếu có chuyện gì cần tâm sự hay cần giúp đỡ thì cứ đến tìm cô ta, ít nhất cô ta cũng từng theo đuổi nam thần khác, cũng từng có bạn trai nên kinh nghiệm của cô hoàn toàn không thiếu. Tạ Liên ngây thơ nghe theo như vậy cũng gật đầu lia lịa, xong còn không quên cảm ơn cô bạn của mình.

Nhưng khi tách nhau ra thì nét mặt Tạ Liên lại thay đổi một trăm tám mươi độ, khóe môi của Tạ Liên nhếch lên, ánh mắt của cô hướng về phía Dịch Vi, cười khẩy, nói:

- Cô nghĩ tôi ngốc sao? Ngu dốt! Một đứa ngu dốt như cô mà đòi dắt mũi tôi? Nằm mơ đi!

Vốn dĩ nhưng câu nói này là ở trong thoại, nhưng khi Dịch Vi nghe đến liền rùng mình, trợ lý của cô ta thấy vậy cũng lo lắng hỏi cô ta có bệnh không, nhưng Dịch Vi yếu ớt lắc đầu. Tất cả khoảnh khắc này đều được Đường Phục Sinh nhìn thấy, anh chỉ nhìn Dạ Uyển rồi cười nhẹ, cô gái của anh trưởng thành rồi. Đến cả lời nói cũng sắc sảo như vậy, ngay lúc anh đang thất thần thì Tiêu Du bước đến, vỗ vỗ vai của anh, nói:

- Tiếc nhỉ, nếu không thì người đóng cặp cùng cậu là Tiểu Dạ chứ không phải là Bạch Giai Giai. Thâm niên của Bạch Giai Giai tuy nhiều hơn Tiểu Dạ, nhưng cô ta diễn vẫn chưa bằng Tiểu Dạ... Cậu thông cảm nhé.

Đường Phục Sinh cười nhạt, đáp:

- Không sao.