Cực Độ Mê Luyến

Chương 42: Tôi xin lỗi, tôi sẽ bù đắp, tôi sai rồi



+

Editor: lemonade

=======

Khang Vạn Lý càng sụp đổ hơn ban nãy nữa, biểu cảm trên mặt đã nâng cấp lên một trình độ phong phú mới. Cậu không muốn nói chuyện nữa, nghiêng mặt đi, ngực cứ phập phồng lên xuống, ngoan cố không chịu yếu thế. 

Nhưng thân thể lại rất thành thật, thỉnh thoảng cứ khịt khịt mũi. 

Hoa Minh nên miêu tả như thế nào đây?

Dù gì đi nữa thì cũng đáng yêu đến mức đầu óc của hắn sắp nổ tung rồi. 

Hoa Minh cần phải hoà hoãn lại cái đầu như keo dán của hắn, kiềm chế cảm xúc nói: "Anh ghét tôi đến vậy à?"

Đúng đấy! Ghét nhất luôn! Khang Vạn Lý đã ghét hắn sắp chết rồi! Bắt đầu từ khi khai giảng, ngày nào cũng ghét!

Không, không chỉ từ sau khi khai giảng mà thật ra vào kỳ nghỉ hè đã bắt đầu ghét rồi. Không Vạn Lý không hề nhịn, cậu mang theo một cảm xúc tức giận mãnh liệt, khóc nức nở: "Đều tại cậu, đều tại cậu, cả một kỳ nghỉ tôi hề chưa yên ổn một chút nào, tối nào cũng mơ thấy ác mộng!"

Hoa Minh nghĩ nghĩ, tràn đầy đồng cảm nói: "Ừm." Hắn cũng thế, sau khi gặp được Khang Vạn Lý thì cả một kỳ nghỉ cũng chưa từng ổn, mỗi ngày đều suy nghĩ về cậu. 

Khang Vạn Lý bị đầu sỏ gây tội dùng loại giọng điệu cho có lệ đáp, chỉ cảm thấy bản thân như bị trêu đùa, càng thêm tức giận: "Khai giảng còn phải gặp cậu, đã thế còn không biết xấu hổ mà ngồi cùng bàn, mỗi ngày đều làm phiền tôi. Ngày nghỉ còn dụ dỗ tôi ra ngoài, kết quả là lại lấy váy ra làm nhục tôi..... Cậu vẫn còn là người sao, tôi không cần váy, tôi ghét váy!"

Hoa Minh không ngừng gật đầu, đúng, đều là do hắn làm nhưng mà những thứ đó không phải trọng điểm đối với hắn. Trọng điểm chính là rõ ràng hắn còn chưa nhận ra Khang Vạn Lý nhưng cậu mỗi ngày đều nghĩ đến hắn. 

Đấy chính là vận mệnh đã sắp đặt rồi!

Hoa Minh đang đắm chìm trong khúc ca vận mệnh, chợt nói:" Anh không thích váy sao? Tại sao thế, chẳng phải anh thích mặc đồ nữ à?"

Khang Vạn Lý cứng: "Cậu mới thích mặc đồ nữ, cả nhà cậu đều thích mặc đồ nữ!"

Khang Vạn Lý không muốn phí thời gian đứng giải thích với biế.n thái làm gì, cậu phát tiết hết toàn bộ lửa giận: "Cậu còn gạt tôi, ngoài mặt thì làm bộ không có hứng thú với tôi nhưng thật ra sau lưng lại lấy tranh của tôi.... Cậu, cậu đúng là ghê tởm!"

Thời gian phát hiện ra nhau của Hoa Minh và Khang Vạn Lý có hơi khác biệt, cho nên chuyện này không thể phủ nhận, hắn cực kì nhàn nhã nói: "Đúng đúng đúng, tôi xin lỗi, tôi sẽ bù đắp, tôi sai rồi."

Khang Vạn Lý rốt cuộc cũng khó xử, các loại cảm xúc trong ánh mắt đảo nhanh, cuối cùng là tức đến khóc ròng: "Ai cần cậu xin lỗi chứ."

Hoa Minh nói: "Anh muốn cái gì? Anh muốn gì tôi cũng sẽ thoả mãn anh hết."

Khang Vạn Lý trừng mắt nói: "Cậu đừng có nói chuyện với tôi."

Hoa Minh lập tức từ chối: "Không được."

Khang Vạn Lý câm nín: "Vậy cậu còn nói cái rắm gì nữa!"

Hoa Minh nói: "Cái này thì không được."

Khang Vạn Lý thấy được sự nghiêm túc trong ánh mắt của Hoa Minh, tựa như thật sự tràn ngập chân thành và hứa hẹn, Khang Vạn Lý thử nói: "Có thật là tôi nói gì cậu cũng đồng ý không?"

Hoa Minh nói: "Tất nhiên rồi." Chỉ cần là Khang Vạn Lý muốn thì bây giờ cái gì hắn cũng có thể cho cậu.

Khang Vạn Lý nói: "Vậy thì từ nay về sau cậu đừng quấy rầy tôi nữa, tôi nguyện ý lùi về sau một bước, cho cậu mặt mũi. Vụ đánh nhau cũng tính như thế, sau này tôi sẽ không đánh cậu nữa và cũng sẽ không phản ứng với cậu luôn. Hai ta cứ bơ nhau mà sống, ai cũng không được can thiệp ai...."

Không chờ Khang Vạn Lý nói hết câu, Hoa Minh đã nói: "Không được."

Khang Vạn Lý: "......"

Hoa Minh bổ sung: "Những yêu cầu bắt tôi không tiếp xúc với anh thì không được, tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi anh đâu, anh cũng đừng nghĩ đến việc trốn thoát khỏi tôi. Anh trốn không thoát được đâu, anh chuyển trường thì tôi cũng sẽ chuyển trường theo anh, anh chuyển chỗ ngồi thì tôi cũng chuyển theo."

"Bây giờ tôi đã tỉnh ngộ rồi, khi trước đã quá lãng phí thời gian rồi, tốn nhiều thời gian như thế thì từ nay về sau tôi sẽ cố gắng bù đắp trở lại."

"Đúng rồi, không phải anh đang ở tiểu khu HK sao? Tôi không phải hộ gia đình ở đấy nên không vào được, tối nay về tôi sẽ đi hỏi xem trong tiểu khu ấy có người bán nhà hay không, tôi sẽ mau chóng dọn vào đấy."

Khang Vạn Lý: "....."

....

....

Khang Vạn Lý trầm mặc, nước mắt giàn giụa, trong ánh mắt cứ loe loé, một câu cũng không cất lên lời.

Nói cách khác, cậu nói nửa ngày như vậy, tất cả đều như nước đổ đầu vịt, tên bi.ến thái này sống chết cũng không chịu buông tha cho cậu.

Trận hẹn đánh này, cậu không những dí b.iến thái chạy trối chết, mà còn đánh cho hắn trầm trọng thêm nữa! Tên biế.n thái này đã hoàn toàn tỉnh ngộ, quyết định tóm lấy cậu để mặc sức gây hoạ???

..... Cậu không chỉ xui nữa rồi, mà cậu là xui tận mạng!!

Khang Vạn Lý bi thương, hoàn toàn không thể kiềm chế nổi nữa, nước mắt rơi lã chã, cậu không phải là một đứa hay khóc nhưng bây giờ đã bị b.iến thái dồn ép đến mức nóng lên rồi.

Hoa Minh thích nhìn biểu cảm khi bị bắt nạt đến khóc của cậu nhưng không thích dáng vẻ khóc như thế này của Khang Vạn Lý, giữa hai mày của hắn nhảy lên một cái, nói:"Đừng khóc."

Khang Vạn Lý không để ý đến hắn, Hoa Minh lại nói: "Khang Vạn Lý, đừng khóc như thế."

Khang Vạn Lý cáu kỉnh nói: "Cậu đừng có đụng vào tôi, cách xa tôi ra một chút đi!"

Hoa Minh nói: "Không đụng vào cậu thì cậu sẽ không khóc nữa ư?"

Khang Vạn Lý nói: "Đúng vậy, cậu buông tôi ra đi!"

Hai người tay trong tay cảm giác quá thẹn quá dày vò rồi, Khang Vạn Lý sớm không chịu nổi nhưng cậu biết đây là trừng phạt của chủ nhiệm lớp, không thể phản kháng được nên dù khó chịu nhưng cậu không chủ động buông tay. 

Khi nói câu này ra cậu cũng chẳng mong đợi gì nhiều, chỉ đơn giản là trút giận mà thôi. Không ngờ đến vừa dứt câu thì trên tay cậu không còn gì nữa, Hoa Minh thật sự đã buông tay cậu ra.

Khang Vạn Lý cả kinh, hoảng hốt nhìn sang, tay Hoa Minh đã đút vào túi quần đồng phục, quay lưng lại với cậu. 

Hoa Minh và Khang Vạn Lý vẫn luôn nhỏ giọng nói chuyện, Hứa Phinh biết nhưng không ngăn lại, ý của cô là muốn cho hai tên nhóc đánh nhau này nói chuyện đàng hoàng. 

Nhưng mà thoáng nhìn thấy Hoa Minh và Khang Vạn Lý đã buông tay ra, cô lập tức phát hiện, nhíu mày, mở miệng nói:" Hoa Minh, Khang Vạn Lý, hai em có chuyện gì đấy?"

Cả lớp nghe thế đều nhìn sang, nhìn đến bàn tay mà Hoa Minh và Khang Vạn Lý đã tách ra, bọn học sinh không biết tình huống ra sao, bắt đầu ồn ào.

Nói gì nữa đây! Quả nhiên là đối đầu với nhau! Biết ngay là nắm tay kiểu này sẽ không được gì hết mà!

Có đánh nhau nữa không ta?

Hứa Phinh đi ra cửa, nói: "Hai em đang làm gì đó? Ai cho hai đứa buông tay ra?"

Khang Vạn Lý dừng một chút, không biết nên nói gì, Hoa Minh nhàn nhạt nói: "Không ai cả, em không muốn nắm thôi."

Lời nói vân đạm phong khinh, nhưng lại tràn ngập khí thế quyền uy khiêu chiến với giáo viên, Từ Phượng ở trong lớp liền cười, hướng về phía Dương Phục, nói: "Thấy chưa, anh Minh của tao ngầu quá!"

Hứa Phinh thu hồi vẻ dịu dàng thường ngày, nghiêm túc nói: "Đây không phải là vấn đề em có muốn hay không, đây là hình phạt của giáo viên chủ nhiệm lớp đưa cho em, em phải nhận."

Hứa Phinh chưa từng dùng thái độ như thế, ai cũng có thể nhìn ra được nếu tiếp tục kiên trì thì vị giáo viên chủ nhiệm lớp trẻ tuổi này sẽ phát hoả, không nắm tay tất nhiên sẽ nghênh đón một hình phạt lớn hơn nữa. 

Khang Vạn Lý không khỏi nhìn về phía Hoa Minh, tâm tình phức tạp, Hoa Minh vẫn luôn đưa lưng về phía cậu nên cậu không thể nhìn ra biểu cảm, chỉ có thể nghe được giọng nói lãnh đạm. 

Hoa Minh nói: "Nghĩ như thế nào cũng được, nhưng em không nắm."

Hứa Phinh trầm mặc, học sinh trong lớp cũng nhận ra được không khí bắt đầu chuyển biến, âm thanh ồn ào một chút liền hạ xuống. 

Qua hai giây, Hứa Phinh nói: "Khang Vạn Lý về lớp đi, Hoa Minh thì đứng ở đây chờ một lát, cô đi gọi điện thoại cho ba mẹ em để họ đưa em về."

Gọi phụ huynh là sự uy hiếp đáng sợ nhất mà bất cứ học sinh nào cũng phải chán ghét.

Học sinh lớp 12-8 bày ra đủ loại cảm khái, Từ Phượng và Dương Phục tức khắc ngẩn ra, tựa như trong nháy mắt, Dương Phục ngày nào cũng vững như núi Thái Sơn trực tiếp đứng bật lên.

Dương Phục nói: "Cô ơi chờ một chút, chuyện này không nghiêm trọng đến như vậy, không đến mức phải gọi phụ huynh đâu ạ, Tiểu Hoa cậu ấy không có ý gì khác..... Tiểu Hoa! Hoa Minh!"

Rất nhiều người không biết tình trạng gia đình của Hoa Minh, Dương Phục thì lại biết rất rõ. Quan hệ giữa Hoa Minh và ba không tốt, nếu thật sự bị gọi về thì kết quả có thể sẽ còn nghiêm trọng hơn những học sinh khác rất nhiều. 

Nhưng mà Hoa Minh bị gọi phụ huynh vẫn đứng thẳng tắp ở cửa, không trả lời cũng không nói năn tiếng nào, chỉ dùng một biểu cảm lạnh lùng để thể hiện thái độ của mình.

Hứa Phinh cũng không quay đầu lại mà đi về phía văn phòng, lúc này Khang Vạn Lý mới phản ứng được trở lại.

Hoa Minh bị gọi phụ huynh thật sao?

Bởi vì.... bởi vì cậu kêu Hoa Minh buông tay ra ư?

Tim Khang Vạn Lý lập tức nảy lên, không rõ tư vị gì, cậu không biết nói cái gì nữa. Hoa Minh đẩy cậu một cái thật mạnh vào lớp, Khang Vạn Lý dừng lại, nghèn nghẹn trở về chỗ ngồi.

Cậu không cần phải áy náy, chuyện này có liên quan gì đến cậu chứ!

Là Hoa Minh tự buông tay cơ mà, cậu không có ép hắn!

Nội tâm Khang Vạn Lý mặc niệm vài giây, cưỡng chế đầu mình tập trung vào sách giáo khoa. Thời gian như thế trôi qua vài phút, Hứa Phinh dẫn Hoa Minh đến văn phòng. Lại hơn nửa giờ sau, ở tiết thứ ba, một người đàn ông trung niên mang giày da khí chất phi phàm dẫn Hoa Minh rời khỏi trường học.

Người đàn ông trung niên xuất hiện ở trong trường khiến mọi người xôn xao, không ít học sinh tranh nhau vây xem, bàn luận sôi nổi: "Đờ mờ đờ mờ, người thật kìa! Đúng thật là Hoa tổng bằng xương bằng thịt! Trời ơi siêu cấp đại lão!"

"Tôi còn tưởng rằng chỉ có thể thấy trên tạp chí hay là TV thôi cơ chứ..."

"Lúc này mới thật sự cảm thấy Hoa Minh và chúng ta vốn dĩ chẳng phải là người cùng một vũ trụ, nhìn xem ba của người ta thế nào kia kìa."

Khang Vạn Lý không đi ra ngoài xem, cậu ngồi bất động ở chỗ ngồi, nghe những người khác bàn tán về hình ảnh Hoa Minh bị ba cưỡng ép dẫn đi. 

Vương Khả Tâm nói: "Có phải quan hệ của Hoa Minh và ba không tốt không nhỉ? Nhìn mặt Hoa tổng lạnh như băng, trên TV chẳng phải nhìn rất bình dị gần gũi hay sao?"

Chiêm Anh Tài nói: "Không biết nữa, cũng đừng đoán mò thì hơn. Dù sao thì cũng là con trai mắc lỗi bị gọi phụ huynh mà, sắc mặt không thể nào khấm khá hơn được đâu."

Từ Phượng đi ngang qua bên cạnh còn trừng mắt nhìn cậu: "Chậc, đều tại cậu hết."

Khang Vạn Lý phiền chết đi được, sao lại trách cậu thế chứ! Cậu không có mà!

Trong lòng tuy phủ nhận cực độ nhưng tâm tình Khang Vạn Lý vẫn chịu ảnh hưởng rất nhiều, nhìn Hoa Minh bị phạt vốn hẳn cậu phải vui vẻ lắm, tình huống thực tế lại là cực kì phiền lòng.

Cậu cứ khó chịu trong người đến khi tan học, Khang Vạn Lý bị Hứa Phinh gọi lên văn phòng nói chuyện riêng.

Hứa Phinh hỏi cậu: "Khang Vạn Lý, em đã biết sai chưa?"

Khang Vạn Lý cắn răng: "Cô ơi, em có lý do riêng ạ, động thủ là do cậu ta bắt nạt em trước."

Hứa Phinh lắc đầu, nhíu mày nói:" Cho nên em vẫn thấy mình không có sai à?"

Khang Vạn Lý không nói nên lời, Hứa Phinh nhìn chằm chằm cậu, không nói gì rất lâu, cuối cùng dùng tay che mắt, cực kì mệt mỏi nói: "Em đi đi, về nhà ngẫm nghĩ lại một chút."

Trước khi rời khỏi văn phòng, Khang Vạn Lý quay đầu lại nhìn thoáng qua thấy Hứa Phinh vùi đầu lên bàn, biểu cảm rất là khổ sở. 

Tim Khang Vạn Lý như bị nện một cục đá lên, đè đến mức thở không nổi.

Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra, cũng không biết nên nói thế nào, bất luận cậu có nói cái gì thì hình như cũng đều sẽ không được cô giáo tha thứ. 

Nhưng cậu thật sự không biết rốt cuộc mình sai ở đâu. Mãi cho đến hiện tại, tuy rằng cậu đã trải qua lo lắng cùng với được miễn phạt, cậu vẫn không thấy mình đã làm sai chuyện gì cả.

Rõ ràng là cậu có lí do mà....

Tại sao thế?

Một đường rầu rĩ không vui về đến nhà, Khang Vạn Lý tới cửa nhà mới chợt nhớ ra trước khi đi đánh nhau còn lén Tiểu Phong chạy đi. Tưởng tượng ra cảnh Tiểu Phong sẽ tức giận, Khang Vạn Lý vừa sợ hãi lại vừa chột dạ.

Trở về phòng ngủ của mình, Khang Thiên Phong đang ở trên giường của mình đọc sách, nhìn chằm chằm cậu một trận, như đã xác nhận được trên người cậu không có vết thương nào, Tiểu Phong mới trầm mặc một hồi rồi lên tiếng: "Anh có gì muốn nói với em hay không?"

====== 

Tác giả có lời muốn nói: 

Khang Khang đến giải thích một vài vấn đề nhá:

1. Tại sao không ai phát hiện ra thành tích của Khang Vạn Lý?

Trả lời: Cốt truyện sau này đại khái là sẽ trọn vẹn một chút, phần còn lại xem như là cần tình tiết đi, đúng đấy, cần tình tiết thôi. Đơn giản và khắc nghiệt như thế đấy. 

2. Tại sao lại chậm nhiệt blabla?

Trả lời: Không có chậm đâu mò, mọi người chú ý tuyến thời gian trong truyện nhé, từ hôm khai giảng đến bây giờ thật ra mới chỉ có tám, chín ngày mà thôi. 

3. Tại sao Vạn Lý cứ không nói chuyện đàng hoàng thế?

Trả lời: Mọi người đều chú ý đến tương tác ha, Vạn Lý đều rất tốt với những người khác ( trừ b.iến thái và bè lũ bi.ến thái). Nếu vẫn không thể chấp nhận được thì hãy tham khảo thiết lập nhân vật của Khang Vạn Lý trên văn án nha: chú mèo con nóng nảy, nóng nảy chính là trọng điểm. 

Không cần kiến nghị Khang Khang sửa thiết lập nhân vật đâu, nếu sửa thiết lập nhân vật thì tại sao lại muốn viết ra bộ truyện này chứ?

Khang Khang muốn viết ra một câu chuyện yêu đương giữa hai người như thế, có chút thiếu sót cũng tốt mà, trên thế giới làm gì có người nào hoàn hảo đâu nè. Không bằng mọi người hãy cùng nhìn theo quá trình trưởng thành cùng Khang Vạn Lý đi, cùng Khang Khang nuôi dưỡng cậu nhóc ấy đi nho!

Vạn Lý là một đứa nhóc tốt bụng, thật sự luôn ấy.