Cự Long Thức Tỉnh

Chương 482



Chương 482

Ở trong cảnh giới của mình anh đã có thể cảm nhận được một số nguy hiểm tiềm ẩn đang diễn ra xung quanh, vì vậy trong khi anh đang cảnh giác thì thần thức cũng tràn ra.

Một lát sau, tình hình của những quân nhân ẩn nấp trong thung lũng cách đó vài dặm đều đã nằm trong đầu của anh.

Lục Hi nhíu mày châm một điếu thuốc, đi tới trước mặt Hạ Nguyên Phi cùng Thạch Kế Đông chậm rãi nói: “Không thể đi tiếp, phía trước có mai phục”.

“Nhóc con, đừng nói bừa, chúng ta sắp tới nơi rồi, hơn nữa nơi này hoang sơn dã lĩnh, làm gì có ai mai phục chứ?”, Hạ Nguyên Phi bất mãn nói.

Cùng lúc đó, Hạ Huyên Huyên đang đổ mồ hôi nhễ nhại cũng tỏ ra khinh thường nói.

“Ây dà, một kẻ hèn nhát giờ đã trở thành một nhà tiên tri rồi sao? Chẳng phải có người nào đó vừa gặp nguy hiểm thì liền trốn trước hay sao? Còn ở đây muốn dọa ai?”

Nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Hạ Huyên Huyên thì Lục Hi lại cảm thấy đau đầu, không biết cô gái này sao lại có thành kiến lớn như vậy với anh, chẳng lẽ là vì anh chống đối ông nội của cô ta sao?

Lắc lắc đầu, Lục Hi không để ý tới cô ta nữa, chỉ nói tiếp: “Phía trước không xa có ít nhất 30 quân nhân được trang bị vũ trang hạng nặng. Nếu không có biện pháp thì chắc chắn sẽ có thương vong”.

“Nói hưu nói vượn”.

Hạ Nguyên Phi tức giận nói.

“Tuổi còn trẻ mà chỉ biết ăn nói bừa bãi, người ở đây còn hiếm thấy, ở đâu ra quân nhân vũ trang hạng nặng, đúng là nực cười”.

Lục Hi thở dài nói: “Có thể đã có người nhanh chân tới trước rồi phát hiện ra di tích thì chuyện này cũng là bình thường”.

Hạ Nguyên Phi khinh thường liếc Lục Hi, vẻ mặt kiêu ngạo nói.

“Di tích này là công trình mà tôi đã dày công nghiên cứu trong nhiều năm, không thể có người khác biết về nó. Đừng có ở đây làm trò cười nữa”.

Lục Hi cau mày thật sâu, cân nhắc lợi hại trong việc này.

Đám quân nhân phía trước được huấn luyện chặt chẽ cũng được trang bị đầy đủ. Trong cảm giác của anh thì rõ ràng đó chính là một phân đội chiến đấu hạng nhất.

Ở nơi hoang sơn dã lĩnh lại xuất hiện một phân đội chiến đấu, ngoài lý do vì di tích này mà đến thì Lục Hi thật sự không thể nghĩ ra được còn lý do gì khác để giải thích cho chuyện này.

Nhưng đám người Hạ Nguyên Phi hiển nhiên là không tin lời anh nói, nếu như tiếp tục tiến lên và xảy ra giao tranh thì phe mình chắc chắn sẽ chịu thiệt hại bởi vì nhân lực và vũ khí không đủ.

Mặc dù bên cạnh có Thịnh Quốc An nhưng Lục Hi cũng cảm giác được có một người khác trong thung lũng có khí tức cực kỳ mạnh mẽ, không thua kém một chút nào, thậm chí còn mạnh hơn, gần như đã tiến vào cảnh giới bán bộ tông sư rồi.

Cho nên trong tình hình này Thịnh Quốc An hoàn toàn không phải là nhân tố đáng để cân nhắc, người kia hoàn toàn có thể chiến thắng được ông ta.

Bản thân anh thì tất nhiên là không sao, cho dù đối phương có bao nhiêu người thì Lục Hi cũng tự tin có thể một mình quét sạch toàn bộ.

Nhưng vấn đề là bên cạnh anh còn có một đám người già cùng phụ nữ. Một lát sau nếu như phải chiến đấu thì anh còn phải bảo vệ cho những người này, khó tránh khỏi tình huống bị vướng tay vướng chân, không cẩn thận còn có thể để cho những người này gặp phải thương vong, anh nghĩ sao cũng không nhẫn tâm.

Hơn nữa, mấu chốt của vấn đề này chính là những người này hoàn toàn không hề tin anh, đến lúc đó nếu như bọn họ không nghe sự sắp xếp của anh thì mọi việc lại càng trở nên khó xử lý hơn.