Cự Long Thức Tỉnh

Chương 459



Chương 459

Phải biết rằng, Vân Thắng Quốc đã cho một trung đội vũ lực tới bảo vệ đầu rồng. Mười mấy tiểu đội không ngừng tuần tra xung quanh bảo tàng, trong phòng trưng bày số 1 lại còn có chuyên gia trông coi, người thường còn không tới gần phòng trưng bày số 1 được chứ đừng nói là đánh cắp.

Mà lúc này, thần thức của Lục Hi đang lần mò trong từng gốc cây ngọn cỏ của viện bảo tàng. Không bao lâu sau, Lục Hi đã nở nụ cười rồi thu hồi thần thức.

Mà lúc này, Trương Thiệu Phong lại hét lớn một tiếng: “Thạch Kế Đông, ông nên thành thật khai báo đi, đừng có chôn vùi thanh danh một đời mình, nếu không sẽ khó mà giữ được tự trọng”.

Trương Thiệu Phong vừa dứt lời, gương mặt Vân Thắng Quốc lộ ra chút không đành lòng, nhưng vẫn cố nén nói chuyện, dù gì thì chuyện này cũng vô cùng trọng đại.

Mà Thạch Kế Đông nghe vậy thì đột ngột đứng lên rồi chậm rãi nói: “Anh nói vậy là có ý gì?”

“Còn ý gì nữa? Ông rắp tâm trộm đầu rồng, lại còn phải nói nữa à?”, Trương Thiệu Phong lạnh lùng nói.

Nghe vậy, Thạch Kế Đông phẫn nộ đỏ bừng mặt, chỉ tay vào Trương Thiệu Phong nhưng lại tức đến mức không nói thành lời.

Ông ta không dám tin người này sẽ nghi ngờ bản thân mình, ông ta thật sự không thể chấp nhận được.

Mà Trương Thiệu Phong thì lạnh lùng nhìn chằm chằm Thạch Kế Đông, dường như đã nhận định chuyện này chắc chắn là Thạch Kế Đông làm ra.

Đúng lúc này, Lục Hi lên tiếng: “Đủ rồi, tôi đã bảo là chuyện này không liên quan đến viện trưởng Thạch mà”.

Trương Thiệu Phong quay đầu lại, nhìn Lục Hi với ánh mắt xoáy sâu: “Camera giám sát đã ghi lại rõ ràng như thế, Thạch Kế Đông đang nói dối như vậy mà cậu còn bảo vệ ông a. Cậu có ý gì đây?”

Lục Hi hừ một tiếng, đáp: “Trên đời này còn nhiều chuyện ông chưa biết lắm, cứ tự cho mình là đúng”.

“Cậu nói gì?”

Lục Hi khinh bỉ như vậy khiến Trương Thiệu Phong giận dữ vô cùng.

Ông ta chính là chuyên gia trinh thám cấp cao của tỉnh Tây Bắc, một thanh niên vô danh tiểu tốt như Lục Minh mà cũng dám nói ông ta tự cho mình là đúng. Ông ta lúc này đã không chịu nổi nữa, nếu không nể mặt Vân Thắng Quốc ở đây thì ông ta đã làm ầm lên rồi.

Lục Hi lại hừ lạnh, mặc kệ ông ta, rồi nói với Vân Thắng Quốc.

“Bí thư Vân, tôi đã tìm được đầu rồng rồi, nó đang ở ngay trong viện bảo tàng này thôi. Hơn nữa tôi có thể đảm bảo viện trưởng Thạch không hề liên quan đến chuyện này, ông yên tâm đi”.

Lục Hi biết bản thân Vân Thắng Quốc cũng không hy vọng chuyện này xảy ra. Một, Thạch Kế Đông là do đích thân ông ta mời về, nếu Thạch Kế Đông là chủ mưu thì thể diện của Vân Thắng Quốc ông ta sẽ mất hết. Hai nữa, Thạch Kế Đông là học giả, giáo sư lịch sử nổi danh khắp Tây Kinh, danh vọng trong giới văn hóa cực kỳ cao. Nếu ông ta xảy ra chuyện thì cũng là một đợt gièm pha lớn, ảnh hưởng đến cả chính phủ.

“Thật sao?”

Lục Hi vừa nói xong thì Vân Thắng Quốc lập tức trở nên vui vẻ. Ông ta biết Lục Hi có siêu năng lực, cho nên Vân Thắng Quốc cực kỳ tin tưởng anh.

Lục Hi gật đầu.

Vân Thắng Quốc lập tức nói: “Đầu rồng ở đâu, bây giờ chúng ta lập tức đi tìm”.

Chuyện này vô cùng quan trọng đối với ông ta, cho nên ông ta cực kỳ nóng lòng.

Nhưng đúng lúc này, Trương Thiệu Phong lại xen vào: “Bí thư Vân, sao có thể, chuyện này còn chưa có chút manh mối nào mà cậu ta đã dám nói là tìm được đầu rồng rồi, không lẽ cậu ta biết bói toán?”