Cự Long Thức Tỉnh

Chương 446



Chương 446

Ngay sau đó, Lục Hi nói: “Chuyện này không gấp, chờ sau khi tôi hỏi thăm được thầy tốt rồi quyết định”.

Mọi người gật đầu, dù sao chuyện này cũng không gấp luôn, với điều kiện tự nhiên của A Đóa, cộng thêm sự nâng đỡ của bọn họ thì thành danh chỉ là chuyện sớm muộn.

Lúc này, mọi người đều rối rít hô hào A Đóa lại hát tiếp một bài, ai nấy đều muốn nghe giọng hát tự nhiên ấy.

Nhưng A Đóa lại ngượng ngùng lắc đầu, tỏ ý cô sẽ không hát bài khác, mọi người không khỏi thất vọng.

Hoắc Tư Duệ không cam lòng, cô lại chọn ca khúc vừa nãy muốn A Đóa hát thêm lần nữa. Nhưng A Đóa lại hồi hộp, nói thế nào cũng không lên sân khấu.

Bây giờ mọi người mới thấy hình như hơi gấp rồi, A Đóa vẫn là một cô gái nhỏ, đừng nên dọa sợ cô ấy, vì vậy liền tạm thời buông tha.

Đúng lúc này, điện thoại của Lục Hi vang lên, anh lấy ra xem, là Vân Thắng Quốc gọi tới.

Lục Hi lẩm bẩm: “Không phải là mai hả? Sao gấp thế”.

Nói xong, Lục Hi liền nhận điện thoại.

Điện thoại được kết nối, bên trong truyền đến giọng nói lo lắng của Vân Thắng Quốc.

“Không xong rồi cậu Lục, đầu rồng bị trộm rồi”.

Lục Hi nhất thời kinh hãi, đầu rồng ở chỗ Vân Thắng Quốc có thể nói được bảo vệ nghiêm ngặt, làm sao bị trộm được? Hơn nữa ngày mai lễ chào mừng bắt đầu rồi, danh nhân toàn quốc đều hội tụ, đây không phải sẽ làm trò cười cho thiên hạ sao?

Lục Hi cau mày, anh nói vào trong điện thoại: “Bây giờ ông ở đâu, tôi lập tức tới ngay”.

“Tôi ở bảo tàng lịch sử tỉnh, đầu rồng đặt ở đó”, Vân Thắng Quốc vội vàng nói.

“Biết rồi, tới ngay”. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lục Hi cúp điện thoại, anh nhìn về phía mọi người và nói: “Xảy ra chuyện rồi, mấy người về trước đi, Vân Khả Thiên cùng tôi đi bảo tàng lịch sử tỉnh, mọi người thu xếp ổn thỏa cho A Đóa đi”.

Nhìn thấy Lục Hi mặt đầy nghiêm túc, mọi người biết chuyện không nhỏ nên rối rít gật đầu.

Ngay sau đó, Lục Hi và Vân Khả Thiên rời đi trước.

Phù Đồ tiễn họ ra tận cửa Đỉnh Thiên, chờ sau khi Lục Hi ngồi lên xe rời đi, hắn ta khom người thật sâu, đưa mắt nhìn theo anh đi mất.

Hai người Lục Hi và Vân Khả Thiên phi nhanh đến bảo tàng lịch sử tỉnh. Lúc này cửa bảo tàng canh phòng nghiêm ngặt, lính đặc chủng và cảnh sát vũ trang đứng thành mấy đội đang canh gác.

Hai người Lục Hi và Vân Khả Thiên tiến lên nói rõ thân phận, dưới sự hướng dẫn của một đội trưởng, họ nhanh chóng đi vào bên trong.

Không bao lâu, hai người đến một phòng triển lãm trong viện bảo tàng.

Phòng triển lãm này không lớn, chưa đến một trăm mét vuông, chỉ có một bục triển lãm ở chính giữa. Lúc này tủ kính trên bục triển lãm trống trơn, Vân Thắng Quốc cùng mấy người lo lắng đi qua đi lại ở bên trong.

“Mẹ nó chứ mày là thằng nào, dám đá cửa phòng ông à?”

Ngô Tấn Nguyên vừa nhìn thấy không quen, hắn liền mắng chửi.

Cô nàng quyến rũ này hắn còn chưa kịp hưởng thụ đã bị người ta quấy rầy, vì vậy hắn rất tức giận.

Cổ Ngọc Đạt thấy vậy liền vội vàng nói: “Thưa anh, anh đi nhầm phòng VIP rồi”.

Là quản lý ở đây, ông ta cũng không muốn có khách nảy sinh xung đột, có thể giảng hòa được thì đương nhiên ông ta muốn giảng hòa.