Cự Long Thức Tỉnh

Chương 316: Ăn Bữa Cơm Thôi Mà, Sao Phải Bày Vẽ Thế Chứ



Ông ta sửng sốt hồi lâu rồi nói: “Thưa anh, anh đừng tự tìm phiền phức, những người có mặt hôm nay không tầm thường đâu”.

Giám đốc cũng đang nói thật, khách khứa hôm nay đều đến từ các gia tộc võ đạo nổi danh của Tây Bắc, chẳng những bản lĩnh lợi hại mà còn sở hữu khối tài sản kếch xù, người bình thường đúng là không thể động vào.

Giám đốc hết cách nên mới nói như vậy, nếu đối phương biết điều thì chắc sẽ hiểu ý mà rời đi.

Nhưng Lưu Minh Huy lại là quân ngang ngược kiêu ngạo, nghe giám đốc nói vậy thì lập tức sầm mặt nói: “Đkm ông dám dọa tôi à?”

“To gan thật đấy, ông không biết chúng tôi là ai đúng không?”

“Đệt mợ, một quán ăn mà cũng dám làm càn vậy hả”.

Hai tên khác ở phía sau Lưu Minh Huy cũng gào lên.

Giám đốc nghe vậy thì chỉ âm thầm lắc đầu, đụng phải thứ ngoan cố rồi.

Mấy công tử nhà giàu này thoạt nhìn là người có tiền, nhưng bất kỳ vị khách nào trong Túy Giang Hồ hôm nay cũng đều có thể khiến bọn họ cun cút rời đi. Nếu dám ngang ngược thì sẽ phải chết ngay.

Ngay tại lúc này, Lục Hi bước đến, giám đốc thấy thế thì vội vã nói: “Thật ngại quá, hôm nay Túy Giang Hồ không tiếp khách”.

Lục Hi trầm giọng đáp: “Tôi họ Lục, đến gặp Lâm Tiêu”.

Lục Hi vừa nói xong thì giám đốc sợ hết hồn, biết đây chính là vị khách của Lâm Tiêu, bèn mặc kệ đám Lưu Minh Huy đang lải nhải mà bước lên đón: “Cậu Lục, mời cậu vào”.

Giám đốc cung kính khom người, làm tư thế mời.

Lưu Minh Huy nhìn thấy vậy thì càng phẫn nộ hơn.

Một cái tên khố rách áo ôm cũng được vào thì sao hắn ta lại không?

“Vì sao tên này được vào mà thằng này thì không? Hôm nay các người không đưa ra câu trả lời thỏa đáng thì thằng này sẽ phá cả cái Túy Giang Hồ này luôn”.

Lưu Minh Huy nói xong thì đi tới chặn ở cửa Túy Giang Hồ, phẫn nộ nói.

Mà một tên khác nhìn thấy cũng lập tức đứng bên cạnh Lưu Minh Huy, chặn cửa nói: “Đúng vậy, hôm nay không có câu trả lời thỏa đáng thì không xong với bọn này đâu”.

Lục Hi nhíu mày không nói, giám đốc thì đã gấp lắm rồi. Ông ta biết sự đáng sợ của Lục Hi, đến Lâm Tiêu còn phải cung kính với Lục Hi thì khỏi phải nói thân phận của Lục Hi cao quý cỡ nào. Nếu khiến Lục Hi không vui thì e là Túy Giang Hồ sẽ xúi quẩy chết mất.

“Nếu các người còn gây sự ở đây nữa thì tôi không khách sáo đâu”, giám đốc phẫn nộ nói.

Ông ta cũng là võ giả ngoại gia, đối phó với ta tên ăn chơi trác táng này cũng không khó khăn gì.

Lưu Minh Huy nghe vậy thì cũng lồng lộn lên. Hắn ta gào thét: “Đệt mợ, dám dọa thằng này à, có tin thằng này gọi một cuộc điện thoại thì chân ông sẽ gẫy luôn không?”

Giám đốc nghe vậy thì biết là đám này cứng đầu, chuẩn bị ra tay ném ba cái thằng ngu này ra để đỡ làm hỏng tâm trạng ăn cơm của cậu Lục.

Nhưng lúc ấy, chỉ nghe thấy những tiếng bước chân dồn dập. Lâm Tiêu cùng hơn trăm đồng đạo giang hồ đi ra chào đón.

Giám đốc thấy vậy thì vội vàng nhường đường.

Khi thấy đám Lưu Minh Huy đang đứng ở cửa, Lâm Tiêu nhăn mày lại.

Bên cạnh ông ta lập tức có người tiến lên "bê" đám Lưu Minh Huy ra.

Sau đó, Lâm Tiêu cùng đám người phía sau nhất tề khom eo chắp tay nói: “Lâm Tiêu cùng đồng đạo Tây Bắc chào mừng cậu Lục tới thăm”.

Đám người Lưu Minh Huy bị xách ra một bên như gà, vốn đang tức giận định bùng phát thì thấy cảnh tượng như vậy cho nên đều sửng sốt không thôi.

Lâm Tiêu và những người này đều tràn đầy tinh thần, vô cùng khí khái. Hơn một trăm người cùng hô lên, vô tình tràn ra chân khí khiến cho đám Lưu Minh Huy gần như thủng màng nhĩ.

Hơn nữa, những người này đều phát ra một không khí mạnh mẽ, Lưu Minh Huy đang phừng phừng lửa giận thì lập tức ngậm miệng lại, không dám nói gì thêm.

Đám người này trông ai cũng cực kỳ khó chơi, càng không nói đến có tận hơn trăm người ở đây, có thể nói là thanh thế kinh người.

Mà Lục Hi thì khoát tay: “Ăn bữa cơm thôi mà, sao phải bày vẽ thế chứ”.

Lâm Tiêu nghe thế thì vội đáp: “Cậu khiến cho đồng đạo Tây Bắc nổi danh khắp Túc Cam, đây là việc chúng tôi nên làm mà thôi”.

Lục Hi lắc đầu cười: “Thôi, vào ăn đã”.

Nói xong, Lục Hi liền nhấc chân đi vào Túy Giang Hồ. Đám Lâm Tiêu tự động nhường đường, chờ Lục Hi đi qua thì mới vội vàng theo sau, vây quanh anh như ngôi sao thế giới, đi đến Ngũ Phụng lâu.

Mà đám Lưu Minh Huy thì há hốc mồm vì kinh ngạc.

Một tên vô dụng mà lại có thể phô trương như thế làm bọn họ hoàn toàn không ngờ tới.

Còn sáu cô gái kia cũng trợn tròn mắt, bộ dáng không thể tin.

Sau đó, giám đốc lạnh lùng hỏi: “Các vị có còn định đi vào nữa không?”

Lưu Minh Huy run rẩy, vội vàng nói: “Xin lỗi, chúng tôi đi chỗ khác đây”.

Nói xong, hắn ta cũng mặc kệ thể diện mà quay người đi.

Đám người này ai cũng hung hãn vô cùng, hắn ta không thể chọc vào.

Nhìn dáng vẻ rời đi trong sợ hãi của Lưu Minh Huy, giám đốc hừ một tiếng, trong lòng tràn ngập khinh thường về đám con nhà giàu chỉ biết ăn chơi nhảy múa, không có kiến thức này.

Mà ở Ngũ Phụng lâu, đám đồng đạo Tây Bắc cùng giơ cao bát rượu, mời Lục Hi.

Lục Hi mỉm cười uống cạn.

Đám người cũng uống cạn.

Chu Kiến Bân ở bên cạnh đưa mắt ra hiệu, rượu Giang Hồ Túy độc quyền của ông ta cứ lên liên tục.



Mà cùng lúc đó, có một tin tức lộ ra gần như làm cả thế giới bùng nổ.

Mười tỷ tiền Hoa Hạ để giết một tông sư.

Giải thưởng cao như thế đúng là rất hiếm thấy trong giới.

Nhưng so với thân phận của người này thì 10 tỷ cũng đáng.

Hơn nữa, trong bốn tổ chức sát thủ đẳng cấp thế giới gồm Ám Ảnh, Thiên Sát, La Sinh Môn và Hoa Bỉ Ngạn, trừ Hoa Bỉ Ngạn sau khi biết mục tiêu là tông sư Hoa Hạ thì không chấp nhận ra, cả ba tổ chức còn lại đều nhận nhiệm vụ này.