Cử Đầu Vọng Minh Nguyệt

Chương 40





Nghe Tích Quân liên tục chất vấn, Ôn Tề Minh chỉ thoáng nhíu mày, thái độ hoàn toàn để mặc bằng hữu muốn nói gì thì nói. Nhưng như vậy thì càng thêm dầu vào lửa: “Ngươi nói gì đi chứ, thái tử điện hạ!”

Ôn Tề Minh gỡ tay áo Tích Quân ra khỏi người mình: “Nếu huynh tới gặp ta vì chuyện này thì về đi. Ta không có gì để nói hết.”

“Huynh thay đổi rồi.” Tích Quân thả lỏng cổ tay, bất lực cùng thất vọng.

Nghe vậy, hắn lại nhớ đến lời của Hoa công công đời trước, khi điện Kính Thiên sắp bị ngọn lửa quần chúng nhân dân đốt trụi, ông lão đã ấm áp nói với hắn rằng thay đổi cũng là một sự tiến bộ.

“Tích Nhuận Hi, huynh trở về đi. Tự ta biết mình phải làm gì, nên làm thế nào cho đúng. Chuyện giữa ta và Lưu Nhiên, huynh không có tư cách phán xét. Và tất nhiên, chuyện giữa ta và Giang Ninh, huynh lại càng không có. Có nói gì cũng vô dụng, ý ta đã quyết. Hơn nữa, phần lớn nguyên nhân khiến huynh tới đây là vì Giang Tô, phải không?”

“Đừng có nghĩ ai cũng nhỏ mọn như điện hạ! Ta đã nói rồi, tuy không thể thân thiết được như hai người, nhưng ta và Giang Ninh vẫn là bằng hữu tốt của nhau! Hắn bị vu oan giá hoạ, sao có thể mắt điếc tai ngơ cho được?” Tích Quân xoay người đi, được nửa đường thì ngoảnh đầu lại, bồi thêm câu cuối: “Điện hạ, nếu huynh làm vậy, không thể cứu vãn được nữa đâu.”

Ôn Tề Minh lại cười cười: “Vậy thì có làm sao cơ chứ?”

Tích Quân nhíu mày, dứt khoát đi thẳng.

Đi được vài bước, Tích Quân đụng phải ánh mắt của Lưu Nhiên, vẫn là vẻ mềm yếu khiến người ta mủi lòng ấy. Hắn khinh thường nhìn lại, trào phúng một câu: “Lưu huynh, chúc mừng.”

Lưu Nhiên tái mặt, vội vã tiến lại gần: “Tích Quân, không phải thế đâu, Giang công tử xảy ra chuyện như vậy, ta cũng...”

“Huynh không cần giả vờ với ta, ta thừa hiểu. Trong số chúng ta, chỉ có điện hạ ngây thơ không biết đến tâm ý của huynh đối với ngài ấy, còn ta và Giang Ninh chẳng qua không nói ra thôi. Bây giờ, huynh được tứ hôn với điện hạ, với tư cách là bằng hữu, ta thực sự chúc phúc cho huynh. Nhưng Lưu Nhiên, huynh cũng phải biết, Giang Ninh hiện tại đang rơi vào hoàn cảnh nào. Sự vui vẻ của huynh, có phù hợp hay không?”

Giọng nói Lưu Nhiên thoáng run rẩy, y mím môi, cúi mặt xuống, yếu nhược phản bác: “Không phải như thế, ta làm sao có thể... ta chỉ là...”

“Bỏ đi, Lưu huynh, ta đi trước. Cáo từ.”

Tích Quân hậm hực đi rồi, Lưu Nhiên mới ngẩng đầu lên. Y liếc nhìn bóng lưng Tích Nhuận Hi, ánh mắt đột nhiên trầm xuống rét lạnh, sát ý kìm nén nãy giờ nổi lên như cuồng phong. Y nhếch mép cười.

“Tích Quân à Tích Quân, ngươi có thể làm gì đây? Ta chống mắt lên xem rốt cuộc ngươi có thể cứu Giang Ninh thoát khỏi nơi đó thế nào.”

......................

Hình Bộ Ty.

Suốt từng ấy ngày, Giang Ninh vẫn giữ nguyên trạng thái bị xích sắt trói chặt vào cọc gỗ như thế, uống nước thay cơm, thương tích do khảo hình vừa mới đỡ được vết này liền có vết khác đè chồng lên. Nhưng hắn không van xin hay kêu gào, đối diện với hàng loạt câu hỏi mà Cố Thâm Vân đưa ra, Giang Ninh chỉ nói: “Ta không phản lại mẫu quốc.”

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, Cố Thâm Vân cũng đâm ra chán nản, thậm chí có chút kính nể vị thiếu niên này. Giang Minh Nguyệt của phủ Vĩnh An, năm nay vừa mới mười bảy tuổi, mà ý chí bản lĩnh của hắn đã sớm vượt xa nhiều kẻ khác.

Người của Lý hoàng hậu tới, đưa ra chỉ thị với Cố Thâm Vân, ông nghi ngờ hỏi lại: “Nương nương thật sự nói như vậy?”

Tên thái giám cười: “Đại nhân, nô tài sao có thể làm giả ý chỉ của hoàng hậu. Đó là sự thật, nương nương mong đại nhân phải thực hiện nó cho bằng được.”

Cố Thâm Vân phất tay, thở dài nói: “Được thôi.”

Thấy thái giám vẫn chưa đi, ông thắc mắc: “Nương nương còn phân phó chuyện gì sao?”

“Đại nhân, nương nương dặn ta, phải đảm bảo Cố thượng thư thực hiện nó.”

“Ý ngươi là ngươi muốn đi theo ta vào trong chứng kiến?”

“Vâng, Cố đại nhân thông cảm cho, kẻ hèn này chỉ làm theo lệnh.”

Cố Thâm Vân không nói gì thêm nữa, giấu tất cả bất mãn vào trong lòng. Ông làm sao có thể không biết Lý hoàng hậu là người như thế nào. Kể từ khi nàng còn là Lý tiểu thư cho đến lúc trở thành Lý hoàng hậu, Cố Thâm Vân đã rõ chuyện nàng rất thông minh khéo léo, song mặt khác, lại quá hiểm độc khó lường.

Rất nhiều lần Lý Sa Tử sai người tới, muốn mua chuộc ông, nhưng đều bị ông thẳng thắn từ chối, sau đó người của Thiên Lang phủ cũng ít lui tới Hình Bộ Ty. Bây giờ, nàng ta lại đặc biệt cất công, cho người đến nhờ vả ông một chuyện chẳng ra đâu vào đâu thế này, Cố Thâm Vân chỉ thấy phản cảm.

Khoá phòng giam lạch cạch mở ra, Giang Ninh không hề phản ứng. Cố Thâm Vân đi vào, mở miệng bắt chuyện: “Giang công tử, còn sống hay đã chết thế?”

Lúc này Giang Ninh mới từ từ ngẩng đầu lên, khoé môi khẽ nhếch: “Đại nhân đem tin tốt tới cho ta sao?”

“Cũng có thể coi là tin tốt đi.” Cố Thâm Vân đến trước mặt Giang Ninh.

Hắn nhìn ra được nỗi khó xử trong mắt của vị đại nhân kia, cũng trở nên khá tò mò với tin tức mới mẻ này: “Vĩnh An được minh oan rồi sao?”

Cố Thâm Vân im lặng, lắc đầu. Tên thái giám đứng phía sau thấy ông ta chần chừ không muốn nói, đành cất tiếng nhắc nhở: “Cố đại nhân, nương nương có phân phó.”

“Lý hoàng hậu? Rốt cuộc là chuyện gì?” Giang Ninh nhíu mày, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo hơn.

“Tin vui của Thịnh Quốc mà thôi. Ta nghĩ trong những giờ phút cuối cùng được làm con dân Thiên Khải, Giang Minh Nguyệt ngươi có quyền được biết. Tuần tới sẽ có hôn sự diễn ra, cái này do đích thân thánh thượng ban chỉ.” Cố Thâm Vân khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.

“Hôn sự?”

“Ngươi không nghe nhầm đâu. Đó là đại hôn giữa thái tử điện hạ và Lưu nhị công tử phủ Tổng đốc Đông, Lưu Bích Nam.”

Đồng tử Giang Ninh co rút, hắn nghe thấy có tiếng gì đó đứt phụt trong thâm tâm, trái tim cũng dần tê dại, át đi tất cả cảm giác đau đớn mà đòn roi mang lại. Phòng giam rơi vào trầm mặc hồi lâu, không ai nói thêm bất kể điều gì. Giang Ninh không dám ngẩng đầu lên đối diện với Cố Thâm Vân, có lẽ vì sợ biểu cảm của mình lúc này quá thất thố.

Giọng Giang Ninh khàn khàn hỏi lại: “Là vị thái tử điện hạ kia cầu ban hôn sao?”

“Đúng vậy, thậm chí điện hạ còn gấp rút muốn cưới Lưu nhị công tử về vì sợ máu Vĩnh An sẽ làm bẩn hỷ phục của người.” Tên thái giám dõng dạc khẳng định, không phải nói dối, tựa như đó là sự thật mười mươi ai ai cũng biết.

Giang Ninh cuối cùng cũng bật cười, cười rất lâu, rất nhiều: “Đáng tiếc ta lại bị kẹt ở chỗ này, ngươi phải thay Vĩnh An Giang Minh Nguyệt nói với hai người họ: Tân hôn vui vẻ.”