Cử Đầu Vọng Minh Nguyệt

Chương 35





Ôn Tề Minh từ tay bọn chúng cướp lại Giang Ninh đã bất tỉnh dưới tác dụng của thuốc mê, hắn chẳng còn e dè mỗi lần vung kiếm lên, trực tiếp giết, không kêu nổi một tiếng cuối. Hắn nhìn Lưu Mục Chính đang co giật phía xa, nhíu mày, chỉ đơn giản mà nhíu mày, nhưng ý vị thâm sâu. Y như Ôn Tề Minh dự đoán, có người dẫn Thống Lĩnh Quân tới khi đám kia rút lui hoàn toàn.

“Thái tử điện hạ, chuyện gì xảy ra thế này?”

“Mau cứu Lưu Tổng đốc.”

Người kia hốt hoảng chạy đến bên người lão cáo già ấy, gấp gáp hô y sư. Ôn Tề Minh không nói không rằng, xốc ngang người Giang Ninh bế lên đem đi. Có người hỏi hắn: “Điện hạ, người đây là muốn làm gì?”

Hắn nói: “Hồi Thiên Khải.”

Tin Giang đích công tử phủ Vĩnh An đã thả Nhung Vương đi, sau đó còn ra tay hạ độc Lưu Tổng đốc, sắp xếp người thuộc đội ám vệ mật gì gì đó của Giang thị vào ám sát thái tử đã truyền đi khắp kinh thành. Tất nhiên, Giang Triết Viễn là người hay tin dữ ấy đầu tiên trong phủ, ông run rẩy, không tin nổi vào tai mình.

Ông há miệng, định nói gì đó, nhưng Bạch phu nhân đã cắt ngang: “Giang Triết Viễn, nếu ông định nói nó là tên cẩu vẫy đuôi không biết nhục, bán đứng mẫu quốc thì đừng tự gọi mình là phụ thân của nó nữa!”

“Ta không có ý định đó, Bạch Hồng Y, ngươi chê tình hình bây giờ vẫn chưa đủ loạn sao?”

“Giang Triết Viễn, ta chỉ hỏi ngươi duy nhất một vấn đề, thành thật trả lời. Ngươi có tin A Ninh hay không?”

Giang Triết Viễn tưởng mình có thể ngay tắp lự trả lời câu hỏi vô nghĩa ấy, nhưng lời đến họng lại nuốt ngược trở vào, ông im lặng. Bạch Hồng Y nhìn thấy do dự trong ánh mắt người kia, nàng hoàn toàn hết hy vọng.

“Ngươi không phải người mà ta đã từng biết, ngươi không phải Giang Vô ta đã từng dành cả trái tim mình tôn kính và ngưỡng mộ, thiếu niên biết phân biệt phải trái, đúng sai đã biến đi đâu mất rồi?”

Ông ấy không có trả lời, dùng sự trầm mặc đáp lại Bạch Hồng Y. Nàng cười lạnh một cái, phất tay áo rời đi.

Hương thơm cát cánh ngắt đoạn chuyện xưa, đổi một người thoáng xuất hiện trong mộng. Mỗi lần phất tay, phiền muộn cùng thất vọng lại đọng thêm một ít, lấp đầy đi hố sâu suy tư cả nửa đời nàng. Bạch Hồng Y đã từng nghĩ người có thể dễ dàng nói hết duyên cạn nợ, rằng có thể quên hết thảy đi ái hận tình si, điều đó không khó để thực hiện.

Nhưng giờ đến nàng rồi, khi nàng và Giang Triết Viễn đường ai nấy đi, thì chỉ có nàng là người đếm kỹ từng bước đã qua, trong mộng, chàng vẫn là chàng năm xưa.

Sớm biết chỉ là một thoáng kinh hồng, hà tất phải tự buộc mình tình thâm một phía? Giang Triết Viễn ra biên ải, nhà trống hiu quạnh, nước mắt lạnh khô. Nói mãi chuyện nhân duyên vô thường, tình yêu chính là gió thoảng mây bay, sống trên hồng trần sao tránh khỏi vài lần tương tư tới héo mòn.

Sớm biết chỉ là một giấc mộng hão huyền, sớm biết tâm mình cũng đã trơ lỳ trong nước, sớm biết đông đi xuân đến, hoa lại nở khắp núi đồi thì Bạch Hồng Y nàng sẽ ngừng cố chấp và buông tha cho chính bản thân mình. Ai mà chẳng có một lần thương tâm? Đau rồi thì sẽ không đau lại được nữa.

Bạch Hồng Y ngộ ra, có lẽ là quá xúc động, nữ nhân Tây Vực mạnh mẽ ấy đã khóc, hai hàng lệ lăn dài trên gò má.

Ngày nào đó, sẽ có người nào đó, trọn kiếp tình.

Giang Triết Viễn nhìn bóng lưng Bạch Hồng Y rời đi, mối quan hệ tương kính như tân của bọn họ, vào giờ phút này, sụp đổ.

Mục Dụ tới Vĩnh An gặp Giang đại tướng quân trong âm thầm, lão nói Lý hoàng hậu có chuyện muốn nói với ông. Vì đối phương là Lý Sa Tử nên Giang Triết Viễn sẽ không bao giờ từ chối, hơn nữa, trong tình huống cấp bách như vậy, lẽ nào Lý sa Tử muốn cứu Vĩnh An?

Ôm hy vọng như thế đến phủ gặp nàng, đổi lại một câu: “Giang Vô, ngươi nhẫn tâm sao?”

“Nương nương nói vậy là có ý gì?”

“Ta nói ngươi nhẫn tâm để Giang Ninh chết sao?”

Giang Triết Viễn lắc đầu, chua chát: “Dù gì hắn cũng là nhi tử của ta, hắn là người Giang thị Vĩnh An.”

“Ta có một giải pháp có thể cứu sống hắn...” Lý Sa Tử làm ra vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi, chần chữ mãi.

Giang Triết Viễn nhận ra nàng khó xử, lên tiếng: “Nương nương cứ nói, ta lắng nghe.”

Một chút ôn nhu cùng quan tâm cuối cùng, Giang đại tướng quân vẫn là dành cho Lý Sa Tử.

“Nếu bây giờ ngươi nhận hết tội lỗi về mình, viết lời khai rõ ràng, hoàn toàn gạt Vĩnh An sang một bên thì chỉ có ngươi và đội ám vệ chết, Giang Ninh và thân nhân của ngươi sẽ còn sống. Hiểu ý ta chứ, ta đang nói ngươi thay Giang Ninh nhận tội.”

“Giang Minh Nguyệt thật sự gây ra tất cả sao?” Giang Triết Viễn nhìn Lý Sa Tử, không rõ vì sao hỏi vậy.

Lý hoàng hậu thở dài xua tay: “Cũng là thôi đi, sao ta có thể nói ngươi nhận tội thay được. Chuyện hắn gây ra thì hắn phải chịu, ta chỉ tiếc tuổi trẻ như vậy mà đã lầm đường lạc lối, tiếc cho A Minh mất một cái bằng hữu. Cũng một phần vì ta nghĩ nhiều năm trôi qua, ngươi đã sinh cảm tình dành cho hắn, xem ra, ngươi hận Bạch Hồng Y hơn ta tưởng tượng.”

“Xét xử thế nào?” Giang Triết Viễn hỏi.

“Chém đầu thị chúng.”

“...”

Lý hoàng hậu đỡ Giang Triết Viễn đứng lên, ngậm ngùi nói: “Ta không muốn Vĩnh An rơi vào con đường như thế, ta cũng tin Giang Minh Nguyệt chỉ nhất thời lầm đường lạc lối, chỉ cần có người kéo hắn lại là hảo. Nhưng ta không biết kiếm đâu ra người tình nguyện... A Minh rất trân trọng Giang Minh Nguyệt, ta không muốn nó phải khổ sở sau cái chết của hắn. Ngộ nhỡ vì chuyện này mà A Minh dần xa cách ta với bệ hạ thì phải làm sao bây giờ?”

Nhìn màn nước mờ trong mắt người thương, Giang Triết Viễn mềm lòng. Nàng ấy nói đúng, chuyện lần này Giang Ninh gây ra bắt buộc phải có người trả giá. Lẽ đương nhiên là hắn trả, nhưng nếu Giang Ninh chết rồi, Vĩnh An sẽ không còn Giang thị tộc nhân nữa. Từ đường không ai lo hương hoả, gia phả không được nối tiếp.

“Người tin hắn sẽ quay đầu sao?”

“Đả kích đủ lớn, cho dù là kẻ ác, ắt quy chính.”

“Giang Vô, vì Thịnh Quốc, cũng là vì Vĩnh An, coi như ta xin ngươi có được hay không? Nói trắng ra, A Minh thật sự yêu Giang Minh Nguyệt, ta không muốn nó rơi vào thảm cảnh cầu mà không được. Ta hứa với ngươi, sau này ta sẽ trông trừng nhi tử ngươi thật tốt, sẽ không để hắn lại làm điều gì sai trái nữa. Giang Vô, hồi mưa máu gió tanh này, phải kết thúc thôi.”

“Lý Sa Tử, nàng đang cầu xin ta chết sao?”

Tay Lý hoàng hậu cứng lại, nàng gượng cười: “Không phải chết, là giải thoát trói buộc. Ngươi luyến tiếc Bạch Hồng Y sao? Đời này của chúng ta thật biết trêu đùa, Giang Vô, ta chỉ có thể hẹn chàng kiếp sau.”

“Thật sự nàng sẽ đợi ta, chấp thuận ta sao?”

“Ừm, chàng đành đi trước, an bài cho A Minh ổn thoả, ta sẽ theo sau. Giang Vô, chàng phải hảo hảo chờ ta a.”

Chẳng gì bằng lời hứa hẹn thâm tình của người mình yêu cả quãng đời, Giang Triết Viễn cũng mệt mỏi, nhiều lúc muốn chết quách trên sa trường cho xong chuyện, nhưng lại nghĩ đến chấp niệm với Lý hoàng hậu, ông lại vung kiếm tìm đường sống. Nay, nàng ấy nói sẽ cùng ông thiên nhai, hẹn tái kiến kiếp sau, còn gì luyến tiếc?

Giang Triết Viễn nhận tội không vì Giang Ninh, cũng chẳng phải vì Vĩnh An phủ, hết thảy vì một câu nói: “Chàng phải hảo hảo chờ ta a.”

Song, Giang đại tướng quân nào có hay biết, sau tất cả, chỉ có Bạch Hồng Y mới là người móc tim móc phổi ra mà đối đãi với ông.