Cử Đầu Vọng Minh Nguyệt

Chương 2



Ôn Tề Minh trầm mặc ngồi trong phòng, hắn đang suy nghĩ về một loạt chuyện vừa xảy ra.

Chuyện quan trọng thứ nhất, Ôn hôn quân trọng sinh.

Chuyện quan trọng thứ hai, Ôn hôn quân trọng sinh vào năm mười chín tuổi, khi mọi thứ vẫn còn đang tốt đẹp.

Chuyện quan trọng thứ ba, Ôn hôn quân khi nhìn thấy kẻ thù vạn kiếp của mình đã nghĩ ra hàng trăm nghìn cách để hắn sống không bằng chết.

Chuyện quan trọng thứ tư, Ôn hôn quân quyết định sẽ tận dụng kiếp này thay đổi tất cả biến cố, bảo vệ Ôn thị, bảo vệ Lưu thị và vô vàn mạng người khác khỏi tay Giang Ninh.

Ôn Tề Minh lấy tay bụm lấy mặt mình, cười khẽ: “Ha ha ha...”

“Ha ha ha ha ha ha ha!!”

Tích Quân: “?”

Thấy vẻ mặt như nhìn kẻ điên của Tích Quân, Ôn Tề Minh vội vã thay đổi lại biểu cảm của mình: “Khụ khụ, ta nói ta chuẩn bị hắt xì, huynh tin không?”

Tích Quân cúi đầu hành lễ: “Thái tử, huynh có thấy Giang tiểu thư ở đâu không?”

Nếu là kiếp trước, Ôn Tề Minh không biết Tích Quân tìm Giang Tô suốt là có ý gì, nhưng hắn bây giờ đã sống qua một đời, còn chuyện gì không rõ ràng được nữa.

“Ta không biết, rất có khả năng là đang ở cùng Giang Ninh đi.”

Tích Quân âm thầm thở dài, hắn đang có chuyện muốn thông báo với nàng trước.

“Có chuyện gì sao?” Ôn Tề Minh tinh mắt đọc vị Tích công tử.

Tích Quân cười khổ: “Cũng chẳng phải chuyện gì to tát, Giang tướng quân về rồi.”

”Sư phụ về rồi?” Trong giọng Ôn Tề Minh không giấu nổi vui mừng.

Cho dù hắn có hận nhi tử của ông ấy đến chết đi sống lại thì Ôn Tề Minh vẫn kính trọng Giang Triết Viễn. Cả đại lục có ai không biết tới Giang tướng quân của Thịnh Quốc? Giang thị phò trợ Ôn thị lên ngai vàng từ mấy trăm năm trước, hai bên đã sớm ràng buộc với nhau chặt chẽ. Tổ phụ của Ôn Tề Minh có Giang quân sư đắc lực, phụ vương của Ôn Tề Minh có Giang Triết Viễn tướng quân trông coi biên ải, hắn thì có thanh mai trúc mã Giang Ninh.

Cả Giang thị sống ở phủ Vĩnh An có đời nào là không trung quân ái quốc, một lòng vì Ôn thị và Thịnh Quốc? Vậy mà đến lượt Giang Ninh, hắn không những đẩy Vĩnh An phủ vào hiểm cảnh, cuối cùng còn tự hại chính mình.

Giang Ninh là tội đồ nhưng Giang Triết Viễn lại không làm gì cả. Chiến công ông đóng góp cho Thịnh Quốc không phải một hai câu có thể kể hết được. Ôn Tề Minh khoanh vùng và loại trừ dần, những mầm mống nguy hiểm đe doạ đến thế cục sau này ở Vĩnh An phủ thì chỉ có Giang Ninh và mẫu thân của hắn - Bạch Hồng Y.

Kiếp trước, mỗi lần hắn gặp Bạch phu nhân là một lần hắn tởn tới già. Bạch Hồng Y xuất thân cao quý, là nhị công chúa Tây Vực. Nếu năm xưa bà ấy không phải lòng Giang tướng quân, sống chết gả cho ông ấy thì có lẽ bây giờ Bạch phu nhân sẽ là Bạch Quý phi.

Song, đây lại là mối nghiệt duyên, hai người Giang - Bạch là một cặp oán ngẫu. Có lẽ, xuất phát từ tình cảm một phía và gượng ép, Giang Triết Viễn và Bạch Hồng Y luôn luôn khắc khẩu, cãi vã. May mắn thay, Giang tướng quân chỉ được nghỉ phép về Vĩnh An phủ trong chốc lát rồi lại nhanh chóng thúc ngựa ra biên ải trông coi, cho nên bầu không khí trong phủ cũng khá yên lành.

Ôn Tề Minh không rõ lý do vì sao Bạch phu nhân luôn nhìn mình không vừa mắt, chỉ cần hắn làm gì thì bà đều có thể bới ra lông gà vỏ tỏi để răn dạy hắn. Đúng, kiếp trước hắn sợ, kiếp này thì không. Hắn là thái tử Thịnh Quốc, là hoàng tử được sủng ái nhất, cho dù hắn có vô pháp vô thiên cũng chẳng ai làm gì được.

Ôn Tề Minh đứng dậy, chỉnh lại quần áo: “Rất lâu rồi ta mới thấy sư phụ, mau đi thôi, Tích huynh.”

“À ừ. Thái tử, huynh đừng có bày trò gì trước mặt Bạch phu nhân đấy nhé, họ lại cãi nhau thì mất vui.”

“Ta biết rồi.” Ôn Tề Minh lơ đãng trả lời thế, bước thẳng ra ngoài.

Ở bên này, Giang Ninh cũng nhận được tin phụ thân mình trở về, không giấu được phấn khích mà vọt dậy chạy ra cửa đón. Giang Tô cũng vội vã sải bước theo sau, mắt vẫn lo lắng cho đệ đệ: “Từ từ thôi kẻo ngã.”

Hai tỷ đệ vừa tới cũng là lúc Giang Triết Viễn vừa xuống ngựa. Giang Ninh hào hứng muốn nhào tới: “Cha!”

Có lẽ mấy tháng trôi qua chậm rãi đã khiến Giang Ninh quên mất một điều: Cha hắn không thích hắn.

Giang Triết Viễn khẽ nhíu mày, giáo huấn nhi tử: “Gọi loạn cái gì, đường đường là đích công tử phủ Vĩnh An, không biết phải xưng hô thế nào cho phải phép sao!”

Bước chân Giang Ninh khựng lại, hắn biết mình lại làm người kia thất vọng rồi. Giang Tô uất ức thay đệ đệ nhưng cũng chỉ biết cúi đầu: “Phụ thân.”

Giang Ninh cũng thức thời, hắn vòng tay thi lễ: “Phụ thân.”

Giang Triết Viễn thở dài, còn chưa kịp nói gì thì một giọng nữ đầy lửa giận cắt ngang: “Giang Triết Viễn! Ý ngươi là gì đây?”

Nữ nhân toàn thân cao quý, y phục mặc trên người đều là gấm vóc thượng hạng, mắt phượng mày ngài, sắc bén như dao. Sinh ra đã là công chúa Tây Vực, khi chất của Bạch phu nhân khó có thể lu mờ, chỉ cần xuất hiện thì nơi đó đều bị uy áp của nàng bao phủ, khiến người không rét mà run.

Giang đại tướng quân bỗng trở nên bực dọc: “Đừng sinh sự, hiếm khi ta mới trở về nhà.”

“Ta sinh sự?” Bạch Hồng Y cười lạnh, “Ngươi mở miệng nói thì phải suy xét trước sau, xem ai mới là người đi sinh sự! A Ninh đã gọi sai ngươi chỗ nào? Ngươi nói thử!”

Giang Triết Viễn chém đinh chặt sắt: “Thân phận của nó và đám trẻ ngoài đường giống nhau sao? Xưng hô không thể giống nhau. Không dạy từ bé thì sau này còn gọi loạn thành thế nào nữa.”

Bạch Hồng Y bị chọc giận đến đỉnh điểm: “Ngươi còn biết A Ninh còn nhỏ? Nó có phải nhi tử của ngươi nữa không vậy Giang Triết Viễn! Sao ta không thể thấy ngươi dung túng nó chỉ một lần! Một giọt máu đào còn hơn ao nước lã!”

Trận cãi vã của phu phụ Giang thị luôn kết thúc bằng cách Giang đại tướng quân yên lặng không muốn đôi co. Ông phất tay áo bỏ đi không thèm liếc nhìn Bạch phu nhân một cái, tất nhiên điều này càng khiến nàng bực mình. Tỳ nữ bên người Chân Châu, San Hô ra dấu giục Giang Tô mau đi dỗ lửa giận của mẫu thân mình kẻo lớn chuyện.

Giang Tô làm việc này đã thành quen, cũng rất thành thục. Bạch Hồng Y chẳng phải tức giận vô cớ nhưng nàng nhìn hài tử của mình, một nữ nhi, một nhi tử đều muốn cho qua chuyện này, bèn thôi.

Ôn Tề Minh đến sau, không rõ đầu đuôi, chỉ thấy bầu không khí quá căng thẳng, đành niềm nở dẫn rời đi hướng của câu chuyện: “Sư phụ, người đi đường có mệt hay không?”

Giang Triết Viễn cười hiền hoà: “Không mệt, cảm ơn thái tử đã quan tâm tới thân già này.”

“Người đừng nói vậy, sư phụ vẫn còn phong độ ngời ngời.”

“Ha ha ha ha... Chân Châu, San Hô, ngươi nói xem, chẳng phải quá buồn cười hay sao?” Bạch phu nhân khoanh tay trước ngực, nhướn mày khiêu khích phu quân của mình.

Giang Triết Viễn nhìn về hướng này, tỏ ý không hài lòng. Bạch phu nhân hiểu hết, nhưng nàng đang khó chịu, ông ta cũng đừng mong vui vẻ gì.

“Chưa trải qua bái sư, chưa dâng lễ, chưa nhận sư đồ, không có bất kỳ điều gì công nhận. Thái tử, mong ngươi chớ gọi loạn. Hai chữ “sư phụ” này quá nặng, phu quân của ta không gánh nổi.”

Lời này trào phúng ra, ai cũng hiểu. Mới nãy công tử chỉ lỡ miệng gọi một tiếng “cha” đã bị nói là suồng sã, nay thái tử mở miệng ra đã tôn lên thành sư phụ, cái này....

“Bạch Hồng Y, chớ ăn nói hồ đồ, thái tử và Giang Ninh có thể giống nhau sao?” Giang Triết Viễn gằn giọng.

Bạch Hồng Y cười lạnh lùng: “Phải a, thật sự không giống. Trong lòng ngươi, vị trí của A Ninh và thái tử vốn dĩ chẳng giống nhau.”