Cử Đầu Vọng Minh Nguyệt

Chương 17



“Ngươi cứ bình tĩnh nghe ta nói hết đã.” Ôn Tề Minh cười khổ, mặc kệ cho Giang Ninh muốn làm gì mình thì làm, “Ta đã nói là bệ hạ nhất thời hồ đồ nên mới không suy xét đến việc Vĩnh An phủ bị oan, bây giờ ngài ấy đã thu hồi Thống Lĩnh Quân và truyền dụ ngươi tới điện Kính Thiên, tra lại từ đầu.”

Giang Ninh buông lỏng cổ tay đang túm chặt lấy y phục Ôn Tề Minh, xoay người liền muốn đi.

“Đợi ta đi cùng luôn.”

“Ngươi nghĩ bây giờ là chuyện đùa à?” Giang Ninh cục cằn vặc lại.

“Không, nhưng ngươi cứ định thân không giáp sắt lao vào hang cọp thế à? Phải chuẩn bị trước chứ.”

“Chuẩn bị cái gì?”

Nửa giờ sau, điện Kính Thiên.

Mục công công đối với triều thần hô lớn: “Bệ hạ giá đáo!”

Ôn đế chầm chậm bước vào, phất tay áo ngồi xuống long vị. Văn võ bá quan bên dưới vòng tay về phía trước, khom người hành lễ: “Ngô hoàng vạn tuế! Vạn vạn tuế!”

“Chúng khanh bình thân.”

“Tạ bệ hạ!”

Ôn đế chống cằm, vẻ mệt mỏi phiền lòng hiện rõ trên khuôn mặt đứng tuổi, “Bắt đầu đi.”

Ngự sử đại phu, Bách Chấn, tiên phong bước ra, bắt đầu nghị sự: “Bệ hạ, mong người minh xét lại vụ án phủ Vĩnh An.”

Theo sau đó là hàng loạt người quỳ xuống, lặp lại lời của Bạch Chấn: “Mong bệ hạ minh xét!”

Tuy nhiên, có những người vẫn đứng thẳng lưng, nhăn mũi khinh thường. Đại diện cho bên ngược lại, Tổng đốc Đông Lưu Mục Chính hét lớn: “Phủ Vĩnh An chắc chắn có tội! Bệ hạ, nếu không diệt trừ hậu hoạ ngay lúc này thì sẽ để lại tai hại!”

“Vĩnh An phủ là nơi như thế nào, nói phản bội là phản bội sao?”

“Bạch Chấn, ông ăn của Vĩnh An bao nhiêu, sao cứ phải cố chấp bảo vệ nó thế? Chương Hàm đã chết, Nhung Quốc khởi binh, Giang Minh Nguyệt thì mất tích, vậy còn chưa đủ tang chứng vật chứng?”

“Ngậm máu phun người! Chắc chắn bên trong còn có ẩn tình!”

“Đúng là bên trong có ẩn tình.” Ôn Tề Minh từ ngoài của điện nói vọng vào.

Tiểu thái giám lúc này mới kịp thông báo: “Thái tử điện hạ tới!”

Quần thần bắt đầu bàn tán sôi nổi lên, bọn họ đã nghe thuộc hạ phong phanh báo cáo, mới nãy ở phủ Vĩnh An, Ôn Tề Minh sống chết không lùi bước, cản lại Thống Lĩnh Quân.

“Lưu Tổng đốc hẳn là chưa hay tin kĩ càng. Chương Hàm quả thực đã chết, còn chết vô cùng thảm, mặc dù ta đã phong toả tin tức, những người có mặt trên hiện trường cũng bị ta rào nhốt, thật không ngờ tin tức vẫn truyền nhanh đến bất ngờ. Ngẫm lại thì... khi tên thích khách còn sót lại trước khi trút hơi thở cuối cùng đã bắn tín hiệu lên bầu trời. Ta cứ tưởng đó là pháo cầu cứu, nhưng thực chất lại là thông báo cho kế hoạch đã thành công.”

Lưu Mục Chính không hề sợ hãi trước tên nhóc Ôn Tề Minh, ông ta đanh thép phản bác lại: “Vậy là thái tử điện hạ cũng công nhận mọi chuyện đã có kế hoạch cả rồi?”

Ôn Tề Minh gật đầu, “Chỉ là ta lại là biến số của kế hoạch ấy. Là ta giấu diếm, trà trộn vào đội hộ tống, từ đầu tới cuối đều là ta kè kè bên cạnh Chương Hàm. Tam hoàng tử Nhung Quốc chết không phải do bị ám sát hay bị Giang Minh Nguyệt cố tình giết, là y tự sát.”

Điện Kính Thiên náo nhiệt hẳn lên.

“Có gì chứng minh?”

“Tuy bất kính với người đã chết, nhưng ta đã giao cho bên Hình Bộ kiểm tra. Kết quả đã có, nếu bệ hạ không tin, có thể triệu kiến Cố Thẩm Vân.”

Ôn đế gật đầu, Mục Dụ thay lời truyền lệnh: “Triệu Cố Thượng thư!”

Một khắc sau, Cố Thẩm Vân đã có mặt. Vì lâu năm làm việc ở Hình Bộ Ty nên cả người hắn phủ một tầng u ám, lạnh lẽo dày đặc.

“Cố Thâm Vân tham kiến bệ hạ.”

“Bình thân. Minh nhi nói đã giao Chương Hàm cho bên ngươi xử lý, đã tra được tới đâu rồi?”

“Bẩm bệ hạ, người này quả thực chết vì tự sát. Trên người không có bất cứ vết thương nào khác, y đã dùng trâm cài đầu đâm vào cuống họng mình, vết đâm nghiêng, không quá sâu, chứng tỏ y đã do dự. Vết máu trên bàn tay Chương Hàm trùng khớp với vết máu trên trâm, lòng bàn tay không có máu, nhưng do siết chặt trâm nên bị đá gắn bên trên làm rách một chút. Nhưng cũng không ngoại trừ khả năng y bị ép phải tự sát.”

Ôn Tề Minh tiếp lời: “Hắn ngồi xe ngựa riêng, phòng riêng, thậm chí còn chưa từng tiếp xúc quá Giang Minh Nguyệt, tất cả đều là ta hết.”

Lưu Mục Chính cười khẩy: “Điện hạ nói thế cũng quá lộ liễu rồi đấy, sao thái tử có thể tự dưng đi quấn lấy một kẻ xa lạ như Chương Hàm cơ chứ. Hơn nữa, qua lời thái tử ta có thể thấy Giang Minh Nguyệt tắc trách tới cỡ nào.”

“Lưu Tổng đốc, ông đừng nói như thể đi guốc trong bụng ta như thế chứ. Vì sao ta cứ kè kè bên cạnh Chương Hàm ấy hả? Vì hắn ưa nhìn. Vì sao ta tranh mọi công việc của Giang Minh Nguyệt ấy hả? Vì hắn bị thương nặng.”

“Thương nặng?” Ôn đế có chút bất ngờ.

“Vâng, Giang Minh Nguyệt đã bị thương nặng trước đó. Bệ hạ đã hạ chỉ cử hắn đi hộ tống con tin Nhung Quốc, hắn sao có thể cãi lệnh. Hơn nữa... hắn muốn Giang đại tướng quân tự hào về chính mình.”

Lời này nói ra, chỉ có kinh ngạc thoáng chốc đối với người khác, còn riêng Giang Triết Viễn lại như sấm đánh bên tai. Người người đều biết Giang Minh Nguyệt luôn cố gắng để được công nhận, chỉ có Giang đại tướng quân vẫn mờ mịt không hay.