CP Cực Kỳ Flop

Chương 8



Phương Tri Hành và Chung Tư Viễn sóng vai ngồi chung một chỗ, sách vở trên mặt bàn xếp chồng lên rất cao, có loại ảo giác được che giấu vây quanh.

Máy quay bắt đầu hoạt động, Chung Tư Viễn cầm bút chì viết viết vẽ vẽ trong sách, giọng nói trầm thấp ngồi giải đề trông rất ra dáng.



Một tay Phương Tri Hành chống cằm, đuôi mắt lặng lẽ nhếch lên, ánh mắt chuyển từ trang sách tới trên mặt Chung Tư Viễn, giống như cầm lòng không đậu mà bị hấp dẫn.

Cánh tay của bọn họ nhẹ nhàng cọ sát vào nhau, hai bên đều có thể cảm nhận được thân nhiệt của đối phương, mặt cũng cách nhau rất gần, hơi thở như hòa quyện vào nhau.



Phương Tri Hành say sưa nhìn, lông mi của Chung Tư Viễn rất dài, tạo thành một bóng mờ dưới mí mắt, đôi mắt của anh vừa sáng vừa sâu, lúc chăm chú nhìn ai đó trông rất thâm tình. Nhưng màu da của anh quá nhợt nhạt, khiến nhiệt độ ở đáy mắt giảm đi đến hai ba phần, pha trộn một ít lạnh lùng và xa cách, đặc biệt là đôi môi nhạt màu kia, kết hợp với nhau càng làm anh trông không dễ gần.

Tính cách của Chung Tư Viễn hoàn toàn phù hợp với ngoại hình của anh, thật sự là một người không dễ thân thiết.



Có lẽ hôm qua xem quá nhiều video, nên giờ Phương Tri Hành chợt cảm thấy Chung Tư Viễn nhìn ở góc độ này đã từng xuất hiện trong ký ức của mình, cậu suy nghĩ một lát, nhớ mang máng đó là đêm trước ngày thành lập nhóm, công ty muốn quay mấy đoạn video cuộc sống thường ngày để tuyên truyền. Lúc đó Chung Tư Viễn vẫn chưa ở ký túc xá, nơi hay tới nhất là phòng tập và phòng đàn, anh giai quay phim hết cách, nên đành phải quay cảnh anh tập đàn. Nhưng Chung Tư Viễn đàn nguyên một ngày, chẳng nói được câu nào, ngoài mặt ra thật sự chẳng có gì để xem. Công ty vắt hết óc tạo thành một đề tài cho anh, nhớ đến Phương Tri Hành cũng là người Trung Quốc giống như anh, hơn nữa lại dễ nói chuyện, nên kéo hai người lại với nhau, yêu cầu Chung Tư Viễn dạy Phương Tri Hành đàn một bài hát.

Thế là ngày đó, Phương Tri Hành mang theo nhiệm vụ tìm Chung Tư Viễn học đàn, cả quá trình chính là dùng mặt nóng dán vào cái mông lạnh của người ta toàn tự hỏi tự trả lời, anh giai quay phim nhìn mà cũng cảm thấy lúng túng theo.



Hai người cùng ngồi trên ghế chơi đàn, Phương Tri Hành chưa từng học piano, Chung Tư Viễn cũng chẳng phải là một giáo viên giỏi, chỉ biết tự đàn chứ không chịu trách nhiệm dạy người ta, nhưng mỗi khi đàn xong một câu đều sẽ dừng lại, anh không nói gì mà chỉ lạnh lùng nhìn Phương Tri Hành.

Phương Tri Hành đoán ý của anh rồi dần dần hiểu ra, ý Chung Tư Viễn là, anh đàn câu nào, thì cậu sẽ học theo câu đó.

Hai bọn họ cứ lúng ta lúng túng như vậy ở trong phòng đàn cả một ngày, từ ban ngày đến đêm tối, Phương Tri Hành đàn đến mức ngón tay ê ẩm, nhưng vẫn chưa biết đàn. Cuối cùng có lẽ Chung Tư Viễn không kiên nhẫn nổi nữa, học sinh quá ngốc không có năng khiếu, anh cũng không muốn dạy.

Anh giai quay phim sưu tầm tư liệu sống xong bèn rút lui trước.

Phòng đàn chỉ còn hai người bọn họ, Phương Tri Hành không biết mình nên đi hay nên ở lại, tâm tư hoảng hốt nhìn những ngón tay thon dài của Chung Tư Viễn nhàn nhã nhảy múa trên từng phím đàn đen trắng.



Giai điệu nhẹ nhàng tự nhiên khác với trước đó, làm Phương Tri Hành liên tưởng đến ngọn gió giữa lưng chừng núi.

Cậu nghe rất tập trung, đến mức Chung Tư Viễn dừng lại lúc nào cũng không biết.

Chung Tư Viễn đàn xong một bài thì quay sang đối diện với đôi mắt của Phương Tri Hành, đôi mắt kia cụp xuống đầy thư giãn, giống như vô ý ngã vào một giấc mộng dịu dàng nào đó, ngay cả dòng nước trong đó cũng tươi mát dập dềnh.

Gió đêm mùa xuân lướt nhẹ qua rèm cửa sổ, Phương Tri Hành tỉnh lại từ trong giấc mộng, mỉm cười ấm áp: “Hay quá, bài hát này tên gì vậy?”

Chung Tư Viễn quay mặt lại, thả lỏng ngón tay gõ gõ phím đàn, khoảnh khắc giai điệu vang lên, anh nhẹ giọng trả lời: “《Windy Hill》.”

Trong máy quay, Chung Tư Viễn mặc bộ đồng phục học sinh màu trắng xanh chợt quay đầu qua, chạm vào ánh mắt chưa kịp thu lại của Phương Tri Hành, anh hỏi: “Cậu không đọc sách mà nhìn tớ làm gì?”

Cơn gió khô hanh của ngày hè thổi tung rèm cửa sổ trong phòng học, bỗng chốc cậu cảm thấy hơi chột dạ, rồi ánh mắt chợt càng thêm trần trụi vô tư mà nhìn lại, giống như đang đùa mà nói: “Tớ phải nhìn cậu nhiều thật nhiều nữa, không chừng lần sau thi vật lý cũng có thể đạt được điểm tối đa đó.”



Chung Tư Viễn bị gió nóng thổi vào mặt, bàn tay luồn vào mái tóc xoăn gợn sóng, lún sâu vào trong những sợi tóc mềm mại, anh vừa nhẹ nhàng vừa bất đắc dĩ xoa nhẹ mái tóc Phương Tri Hành.

Quay phim cường độ cao mấy ngày liên tục, Phương Tri Hành dần dần thích ứng với cuộc sống của đoàn phim, nhưng ngoài việc quay phim, thì cậu và Chung Tư Viễn không bao giờ xuất hiện cùng một lúc với nhau.

Dường như chỉ cần rời khỏi máy quay, Chung Tư Viễn chắc chắn sẽ không xuất hiện trước mặt Phương Tri Hành.

Quay xong anh sẽ rời đi ngay, đợi ở phòng nghỉ hoặc về thẳng nhà, tuyệt đối không ở lại lâu trong đoàn phim.

Thỉnh thoảng Phương Tri Hành sẽ cảm thấy hơi mất mát, nhưng phần lớn thời gian đều nghĩ làm như vậy cũng rất tốt.

Sự kích động vào ngày diễn ra tiệc khai máy bị công tác bận rộn trong đoàn phim mài mòn, Chung Tư Viễn càng cho cậu thấy rõ một sự thật, bọn họ đóng phim chung với nhau là chuyện bất đắc dĩ, sau khi quay xong sẽ tách ra mỗi người một ngả.

Bọn họ không quá thân quen, quan hệ còn bế tắc hơn cả lúc vừa mới quen nhau.

Xa cách, lạ lẫm, bọn họ mang theo cảm giác này vào trong phim lại biến thành lúc gần lúc xa.

Sau một cảnh thân thiết, Trần Hoa chọt thẳng vào chỗ đau: “Cảm giác giữa hai cậu hơi không đúng, quá gượng gạo, đang xích mích gì với nhau à?”

Ông cũng hiểu trai thẳng đóng phim đồng tính khó tránh khỏi việc không tự nhiên, nhưng nghề diễn này mà sĩ diện thì sẽ thua.

Phương Tri Hành là người mới thì thôi đi, Chung Tư Viễn đã giành được ảnh đế rồi sao lại diễn gượng gạo như vậy?

“Bắt đầu từ hôm nay hai cậu dùng chung một phòng nghỉ, đừng lãng phí tài nguyên của đoàn phim.” Trần Hoa nể mặt nói: “Giờ đi đi, cho các cậu mười phút giao lưu tình cảm, trước tiên sẽ dời cảnh này lại, nếu vẫn diễn giống hôm nay thì khỏi quay.”

Phương Tri Hành và Chung Tư Viễn đi đến khu nghỉ ngơi dành cho diễn viên, chuyên viên trang điểm tới trang điểm lại cho Phương Tri Hành, dặm thêm phấn lên mặt cậu, môi cũng tô thật trắng, trông rất ốm yếu, lúc này bị mặt trời chiếu vào, trên trán đổ mồ hôi, trông lại càng yếu đuối.

Bầu không khí giữa Lâm Mạn Mạn và Quý Xuyến rất sôi nổi, hai người cười ha ha ngồi bên cạnh bà tám với nhau.

Phương Tri Hành và Chung Tư Viễn thì ngồi một bên khác, một người như đưa đám, một người thì lạnh nhạt, giống như một học sinh giỏi và một học sinh yếu bị giáo viên chủ nhiệm lấy lý do học phụ đạo để miễn cưỡng ghép thành bạn cùng bàn.

Ngồi im mấy phút, sau khi trang điểm xong, Chung Tư Viễn gõ bàn ở trước mặt Phương Tri Hành: “Diễn tập.”

Phương Tri Hành sửng sốt, lâu lắm rồi Chung Tư Viễn không chủ động nói chuyện với cậu.

Chung Tư Viễn đứng lên trước, đi được một mét rồi mới phát hiện Phương Tri Hành vẫn chưa đứng lên, bèn lạnh lùng nhìn cậu.

Phương Tri Hành chạy chậm theo, hai người đi tới dưới bóng cây, Chung Tư Viễn giẫm lên vỉa hè, nhẹ nhàng kéo ống quần đồng phục lên ngồi xổm xuống, cúi đầu nghịch điện thoại.

Không phải nói là muốn diễn tập à? Phương Tri Hành ngớ người, sao lại ngồi xổm ở đây nghịch điện thoại vậy hả?

“Này…” Cổ họng Phương Tri Hành rất khô: “Không diễn tập à?”

Chung Tư Viễn không nói gì, im lặng khoảng nửa phút, lúc Phương Tri hành sắp lúng túng đến mức da đầu tê dại, người kia mới không thèm ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu có còn nhớ bài hát mà năm đó tôi đàn ở phòng đàn không?”

Phương Tri Hành lập tức cứng đờ giống như bị điện giật, cậu bối rối nhìn Chung Tư Viễn.

Cậu không ngờ Chung Tư Viễn sẽ nhắc tới chuyện ngày trước, đoạn quá khứ thuộc về hai người bọn họ, cậu còn tưởng cả đời này Chung Tư Viễn không muốn nhớ lại nữa.

Chung Tư Viễn ngước lên, ánh mắt âm u nói: “Quên rồi à?”

Sao lại quên được chứ.

Cơn gió nhẹ, rèm cửa sổ màu trắng, những ngón tay nhảy múa trên phím đàn đen trắng của ngày đó, Phương Tri Hành nhớ nhung hơn bất kỳ ai.

Cậu nắm lấy ngón tay, tránh né ánh mắt của Chung Tư Viễn, giọng cậu bị câu hỏi đau lòng này ép đến mức khàn khàn nói năng không dứt khoát: “… Windy Hill.”

Mặt mày Chung Tư Viễn thoáng buông lỏng, anh chẳng thèm để ý mà ngồi bệt luôn xuống vỉa hè, đôi chân dài gập lại, điện thoại di động để trên đầu gối: “Lại đây.”

Phương Tri Hành ngừng thở, ngồi xổm xuống bên cạnh Chung Tư Viễn.

Tầm mắt của cậu hạ xuống, nhìn rõ một loạt phím đàn trên màn hình, là một cái app tập đàn nào đó trong điện thoại.

Chung Tư Viễn chẳng nói gì, ngón tay tùy ý ấn ấn mấy lần trên màn hình để thử âm, chỉ dùng hai ba ngón đã biểu diễn được một đoạn《Windy Hill》.

“Dạy cậu mấy đoạn,” Chung Tư Viễn đè giọng xuống rất trầm: “Học không?”

Phương Tri Hành không dám thở mạnh, trái tim cứ đập thình thịch, quên luôn việc diễn tập mà ra sức gật đầu.

Mắt Chung Tư Viễn quét qua đôi chân đang cong lại của Phương Tri Hành, anh nói: “Ngồi xuống.”

Phương Tri Hành cũng ngồi bệt xuống, hai chân gập lại cùng một chỗ, cánh tay vòng qua ôm lấy đầu gối, bày ra dáng vẻ yên tĩnh lắng nghe.

Mấy năm trước hai người ngồi trên ghế chơi đàn, Chung Tư Viễn đàn một câu, cậu học theo một câu, chẳng trao đổi với nhau câu nào, học đến lúc sắc trời tối đen cũng chẳng học được gì. Giờ còn đơn sơ hơn khi đó nhiều, vỉa hè rất bẩn, sau lưng là cỏ dại, phía trước là bóng cây, không có đàn piano đắt đỏ, chỉ có cái app dùng tạm trong điện thoại.

Chung Tư Viễn vẫn giống như năm đó, ngón tay ấn trên màn hình một đoạn, sau đó để điện thoại ra chính giữa.

Phương Tri Hành trông bầu vẽ gáo, mô phỏng theo dấu vết mà Chung Tư Viễn để lại.

“Sai rồi.”

Chung Tư Viễn nói, anh giảm tốc độ đàn lại lần nữa.

Phương Tri Hành chợt cảm thấy căng thẳng, ngày trước Chung Tư Viễn dạy cậu đánh đàn, không nói gì cũng không uốn nắn, làm cậu không biết mình đúng hay sai, nên đâm lao đành phải theo lao. Sao giờ lại…. Cậu vừa thất thần một cái, Chung Tư Viễn đàn cái gì cũng chẳng nhớ rõ.

Chung Tư Viễn quay mặt sang: “Cậu bị ngốc à?”

Đúng là năm đó Chung Tư Viễn chê cậu ngốc nên mới không chịu dạy!

Phương Tri Hành áy náy, cuộn tròn ngón tay lại, rốt cục cũng nhớ ra còn phải diễn thử: “Hay là tụi mình diễn thử đi…”

Chung Tư Viễn căng chặt khớp hàm, nghiến răng nắm lấy tay Phương Tri Hành: “Thử lại lần nữa.”

Trời rất nóng, lòng bàn tay của Chung Tư Viễn nóng như phỏng bao bọc lấy tay Phương Tri Hành, cầm lấy ngón tay cứng đờ vì ngạc nhiên của cậu, nói: “Thả lỏng.”

Như thế này rồi phải thả lỏng làm sao đây!

Ngón tay chạm vào màn hình, khác với sự xa lạ và mắc lỗi trước đó, Phương Tri Hành được dẫn dắt, dần dần trôi chảy đàn ra được một chương nhạc rất hay.

Tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, đã năm năm trôi qua, Phương Tri Hành một lần nữa được đôi tay này nắm lấy, trong sự chua xót lại cảm nhận được một loại thỏa mãn không dám hy vọng xa vời.

“Nhớ chưa?”

Sao mà nhớ được chứ…

Phương Tri Hành hơi muốn khóc, thật thà nói: “Chưa…”

Cậu nghĩ Chung Tư Viễn thật sự muốn đánh mình, nhưng không, Chung Tư Viễn kiểm soát bản thân rất tốt, anh thở dài, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng lộ ra chút bất đắc dĩ: “Ngốc chết đi được.”

Chung Tư Viễn dường như đã hết cách với Phương Tri Hành: “Một lần cuối cùng.”

Sau năm phút đàn xong một bài, Chung Tư Viễn rốt cục cũng thả tay cậu ra, lúc này Phương Tri Hành mới nhận ra lòng bàn tay cậu đã ướt đẫm mồ hôi.

Nhân viên hiện trường cầm loa gọi bọn họ qua, Chung Tư Viễn lấy lại điện thoại, phủi mông đứng lên: “Đi thôi.”

Anh bước đi dưới ánh mặt trời chói chang, sau lưng phủ một tầng vàng nhạt di chuyển theo.

Phương Tri Hành phản ứng lại, giữa bọn họ cần sử dụng cách gợi lại quá khứ để xoa dịu cái gọi là lúng túng và không thân thiết, bọn họ không cần phải trải qua quá trình quen thân từng bước một, vì bọn họ đã từng là người hiểu rõ đối phương nhất.

Buổi tối kết thúc công việc, Phương Tri Hành ngồi vào trong xe rồi mới có thời gian xem điện thoại.

Điện thoại kêu ting một tiếng, cậu bị kéo vào một group mới, có bốn thành viên, theo thứ tự là Trần Hoa, Lý Hải Bình, cậu… và một người tên Z.

Không cần nhìn cũng biết người này chính là Chung Tư Viễn.

(Chung Tư Viễn – zhong si yuan.)

Lý Hải Bình gửi tin nhắn: “Đoàn phim liên lạc với Nam Nhạn – tác giả của nguyên tác, đối phương đồng ý cuối tuần này sẽ gặp riêng hai nhân vật chính, giải đáp những thắc mắc về mặt nội dung và nhân vật cho các cậu, mấy ngày này Tư Viễn và Tiểu Phương tổng kết lại câu hỏi của từng người, Nam Nhạn rất khiêm tốn, mời cậu ấy xuất hiện không dễ dàng gì đâu, các cậu phải nắm lấy cơ hội.”

Tin tức này chắc chắn là một cơn mưa ngày hạn, Phương Tri Hành đọc mà mắt phát sáng luôn.

Bởi vì phần sau trạng thái tâm lý của Úc Nhiên do Phương Tri Hành đóng có sự thay đổi rất lớn, đủ loại đả kích làm cậu mắc chứng lo âu. Khoảng thời gian này Phương Tri Hành lên mạng tìm hiểu rất nhiều kiến thức liên quan đến chứng lo âu, còn mua rất nhiều sách tâm lý học về đọc, vốn định tới bệnh viện để tiếp xúc với những người mắc chứng lo âu, nhưng sau khi hỏi thăm cậu mới biết, xuất phát từ việc bảo vệ sự riêng tư, bác sĩ sẽ không tiết lộ thông tin của người bệnh.

Hết cách, Phương Tri Hành chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Nam Nhạn – tác giả của nguyên tác, dù sao cũng là sách do người ta viết, chắc chắn sẽ hiểu tâm trạng lúc đó của vai chính nhất. Cậu tìm weibo của tác giả Nam Nhạn, sau khi xem lướt qua trang chủ phát hiện bài post cuối cùng mà Nam Nhạn đăng là hơn nửa năm trước. Phương Tri Hành gửi tin nhắn riêng cho Nam Nhạn, bày tỏ thân phận và mục đích đến đây của mình, hy vọng có thể nhận được cách thức liên lạc riêng, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời.

Lần này thì tốt rồi, đoàn kịch ra mặt quả nhiên dễ hơn nhiều.

Phương Tri Hành vội vàng trồi lên trong group, gửi một lần mấy cái meme.

Trần Hoa trả lời cậu: “Tiểu Phương đừng đắc ý, thời thiếu niên quay được hơn một nửa rồi, cậu có thể bắt đầu giảm cân.”

Sau khi trưởng thành tâm trạng của Úc Nhiên hơi u ám, sau này còn bị bệnh, nên cực kỳ ốm yếu.

Nhận được tin nhắn, Phương Tri Hành từ vui chuyển thành buồn lại gửi thêm mấy cái meme.

Lý Hải Bình: “Sau khi xác định sẽ thông báo thời gian và địa điểm, công việc cụ thể hai người trao đổi riêng với nhau đi.”

Phương Tri Hành ngoan ngoãn trả lời: “Vâng ạ!”

Trần Hoa: “Chung Tư Viễn? Cậu rõ chưa???”

1 giây sau, Z: “OK.”

Phương Tri Hành nhìn chằm chằm màn hình, Lý Hải Bình bảo bọn họ trao đổi riêng với nhau, nhưng cậu vẫn chưa thêm bạn với Chung Tư Viễn!

Lúc vẫn chưa hủy hợp đồng dùng phần mềm SNS của Hàn Quốc, sau này về nước, số điện thoại không dùng được nữa, tự nhiên mà cắt đứt liên hệ với Chung Tư Viễn.

Thêm bạn chắc sẽ không bị từ chối đâu nhỉ…

Phương Tri Hành liếm môi, cực kỳ gan dạ gửi yêu cầu thêm bạn đi.

Sau đó giống như có tật giật mình mà nhét điện thoại vào túi.

Một lát sau, điện thoại rung lên.

Phương Tri Hành hết hồn mở ra kiểm tra: “Bạn đã thêm Z. làm bạn tốt, giờ hãy bắt đầu trò chuyện!”

Thêm thật rồi nè…

Phương Tri Hành nhìn trang chủ trống rỗng mà sửng sốt chắc phải đến năm giây đồng hồ, cậu ấn vào tư liệu xem avatar của Chung Tư Viễn, hình ngược sáng, từ hình dáng thì chắc là một…. chú mèo đang cuộn tròn?

Quả nhiên người lạnh lùng thích hợp nuôi sinh vật lạnh lùng.

Phương Tri Hành trở ra, muốn xem vòng bạn bè của Chung Tư Viễn, kết quả đập vào mắt lại là một dòng chữ ——

“Bạn của bạn chỉ hiển thị vòng bạn bè trong ba ngày gần nhất!”