CP Cực Kỳ Flop

Chương 34



Thật ra Phương Tri Hành đã mệt lắm rồi.

Buổi quay chiều nay cảm xúc quá kích động tiêu hao thể lực rất nhiều, khi ấy còn hơi mất sức. Bữa tối gian nan ăn qua quýt cho xong, lúc tắm rửa hai mắt còn không mở ra nổi.

Sau khi cậu vào phòng bèn nằm vật ra ghế sô pha, lẩm bẩm nói: “Em quá khổ rồi, có phòng mà không thể ở.”

Chung Tư Viễn hỏi: “Sao vậy?”

“Trợ lý trong phim,” Phương Tri Hành nói, “Làm rơi túi, không vào được phòng, đang ở trong phòng em chờ người về mở cửa giúp cô ấy.”

“Liễu Như Vân?”

“Đúng á.”

Chung Tư Viễn nhạy cảm nhíu mày: “Sao cô ấy lại tìm em?”

“Em biết đâu, chắc là nhìn em dễ nói chuyện đi.” Phương Tri Hành cảm thấy có lý, “Không tìm em chẳng lẽ đi tìm anh à, người ta nhìn thấy anh là sợ á.”

Chung Tư Viễn không phản bác, nhưng cảm thấy rất kỳ lạ, Đồng Vũ San cũng ở tầng này, cùng nhóm diễn viên nữ thì không tìm, đêm hôm khuya khoắt vào phòng diễn viên nam, rất khó để nghĩ rằng không có mục đích khác.

Anh nhìn Phương Tri Hành đang mơ mơ màng màng, bật cười bất lực, người này thật sự chẳng nhạy bén chút nào, may mà cong.

“Buồn ngủ rồi?”

“Ừm.” Phương Tri Hành lấy mu bàn tay che mắt lại, quay mặt vào phía trong sô pha hơi co người lại, “Buồn ngủ chết mất, em ở chỗ anh ngủ một lát, tí nữa cô ấy có tìm em thì anh gọi em dậy nhé.”

Vừa nói vừa ủn mông lên, lộ ra hình dáng chiếc điện thoại đang nằm trong túi quần: “Mật khẩu là sinh nhật anh.”

Lông mi Chung Tư Viễn run run, rút điện thoại di động ra.

Phương Tri Hành rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, Chung Tư Viễn tắt đèn trên trần đi, nhẹ nhàng dịch bàn tay đang đè lên mí mắt của Phương Tri Hành ra.

Anh lặng lẽ ngồi bên cạnh ngắm nhìn gương mặt say ngủ của Phương Tri Hành, đây cũng không phải lần đầu, trong nửa năm bên nhau vẫn thường xuyên lăn lộn trên cùng một chiếc giường, sáng sớm tỉnh lại có khi Phương Tri Hành đã được anh ôm vào trong lòng rồi.

Người này ban ngày thì tràn đầy năng lượng, nói mãi không hết chuyện, nhưng lúc ngủ lại ngoan vô cùng.

Khiến người ta rất muốn ôm cậu, vỗ về cậu, bảo vệ cậu.

Khoảng một tiếng sau, điện thoại của Phương Tri Hành rung lên.

Chung Tư Viễn mở ra liếc mắt nhìn, là Liễu Như Vân gửi tin nhắn đến: “Thầy Phương, tôi đi rồi, cảm ơn anh [trái tim]”

Chung Tư Viễn cảm thấy cái icon trái tim đỏ này có chút chót mắt.

Anh khóa màn hình lại, xoa xoa mặt Phương Tri Hành: “Khanh Khanh, quay về ngủ nhé?”



Phương Tri Hành đang say giấc, chỉ cảm thấy có lòng bàn tay ấm áp đang áp vào mặt mình rất thoải mái, bèn dụi dụi vào.

“Khanh Khanh…”

Phương Tri Hành hoàn toàn chẳng nghe thấy gì.

Chung Tư Viễn không nỡ gọi, Khanh Khanh của anh đã mệt lắm rồi.

Anh cúi người xuống, ôm lấy vai và chân của Phương Tri Hành, gầy hơn nhiều so với lần đầu anh ôm cậu.

Đi đến bên giường đặt xuống, cũng may lúc Phương Tri Hành qua phòng anh đang mặc đồ ngủ, nên cũng không cần thay quần áo giúp nữa.

Anh đắp kín chăn cho Phương Tri Hành, đầu giường không có chút ánh sáng nào, Chung Tư Viễn ở trong bóng tối ấy phác họa lại đường nét khuôn mặt của Phương Tri Hành.

Sau đó anh kiềm chế, dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán Phương Tri Hành, nhẹ giọng vỗ về: “Ngủ ngon Khanh Khanh.”

Trời thu ánh nắng ban mai mang theo chút cảm giác lành lạnh, cạy tung cửa sổ lặng lẽ cuốn theo từng cơn gió thu, mành cửa nhẹ nhàng lay động, lùa vào căn phòng yên tĩnh.

Phương Tri Hành từ trong giấc mơ tỉnh lại, cả người ấm áp, cậu cuộn người trên chiếc giường như một đứa trẻ, trong ngực đang ôm thứ gì đó.

Lông mi run run, cậu chậm rãi mở mắt ra.

Mới tỉnh dậy ánh mắt còn nhập nhèm, đôi mắt như bao phủ bởi một tầng sương, đập vào mắt Phương Tri Hành là một sườn mặt tuấn tú, cậu không khỏi bàng hoàng cứ nghĩ mình vẫn đang còn mơ.

Cậu cúi đầu liếc nhìn cánh tay mình đang ôm lấy, cơ bắp săn chắc, có vẻ vô cùng mạnh mẽ.

Dù sao Phương Tri Hành cũng đang rất mông lung, nghĩ muốn thử cảm giác một chút.

Thế là, cậu bấm một cái không tính là nhẹ.

“Xít……”

Chung Tư Viễn trực tiếp bị cậu bấm tỉnh, hàng mày cau chặt, nhưng không nhúc nhích, cũng không mở mắt ra, giọng nói buổi sáng trầm thấp mà gợi cảm: “Làm gì đó?”

Đàn ông vào buổi sáng thường rất lúng túng, Phương Tri Hành nghe xong câu này thì da đầu tê rần. Nhưng còn chưa tê được bảo lâu, rất nhanh cậu đã cảm thấy kinh hãi.

“Anh…”

Phương Tri Hành ngay lập tức tỉnh táo lại, đẩy cánh tay của Chung Tư Viễn ra như bị điện giật, hoảng sợ cuốn chăn lăn nửa vòng: “Sao anh lại ở trên giường của em!”

Nửa người Chung Tư Viễn bị lộ ra ngoài, tiếp xúc thân mật với gió thu.

Mới sáng sớm vừa bị bấm vừa bị đông lạnh, không biết mình đã tạo nghiệt gì.

Chung Tư Viễn kéo lại một góc chăn, kéo luôn cả người đang cuốn chăn kia vào giữa giường: “Đây là phòng của tôi.”

Phương Tri Hành ngóc cổ lên đưa mắt nhìn xung quanh, cấu tạo của phòng này tương đồng với phòng cậu, nhưng bởi vì là hai phòng cạnh nhau nên vị trí đồ đạc sẽ ngược lại.

Đệt! Đúng là phòng của Chung Tư Viễn rồi!

“Tối qua em không quay về phòng sao?” Phương Tri Hành kinh ngạc hỏi, “Không phải đã bảo anh gọi em dậy à!”

Chung Tư Viễn lạnh lùng hỏi ngược lại: “Tôi gọi thì em sẽ tỉnh?”

Phương Tri Hành há miệng, nghẹn họng, cái nết ngủ của mình như thế nào không cần ai nói cũng biết.

Cậu lúng túng còn ra vẻ rất oan ức: “Sao anh lại ngủ cùng với em chứ…”

Cuối cùng Chung Tư Viễn cũng chịu mở mắt, anh nghiêng đầu qua nhìn Phương Tri Hành, vô cùng cạn lời: “Thế tôi ngủ ở đâu?”

“…..”

Đúng thật, đây vốn dĩ là phòng của Chung Tư Viễn, lại chỉ có một cái giường, cũng không thể bắt người ta ra sô pha nằm.

Có lẽ là do bị đánh thức nên Chung Tư Viễn không buông tha cho cậu: “Cũng không phải là chưa từng ngủ với nhau.”

Em trai nhỏ của Phương Tri Hành bị dọa đến ngóc đầu dậy, cậu vừa giận vừa xấu hổ không chịu nổi rút gối dưới đầu ra quăng tới chỗ Chung Tư Viễn: “Có biết xấu hổ không vậy!”

Sau đó bản thân lại càng không biết xấu hổ hơn: “Cmn em bị anh nói cứng lên rồi!”



Chung Tư Viễn: “…..”

Ban đầu Chung Tư Viễn khá bình tĩnh, nhưng giờ cũng không tránh khỏi hơi bối rối, anh lấy điện thoại ra xem thời gian, còn rất sớm, nhưng không thể ngủ lại được nữa.

“Em ngủ nữa không?”

Ngủ cái rắm á, Phương Tri Hành ôm chăn lắc đầu.

Chung Tư Viễn ngồi dậy, do dự nhìn lướt qua nửa người dưới của Phương Tri Hành: “Vậy tôi đi rửa mặt trước, em… tự chờ thêm một lúc nữa đi vậy.”

Phương Tri Hành túm nốt chiếc gối còn lại ném qua.

Chuyến bay về là một giờ chiều, Phương Tri hành không cần vội, vừa nghịch điện thoại vừa hạ hỏa, chớp mắt nửa tiếng đã trôi qua.

Chung Tư Viễn từ nhà tắm đi ra, có hơi kinh ngạc nhìn Phương Tri Hành: “Còn chưa bình thường lại?”

Phương Tri Hành đang xem video CP của hai người bọn họ, mấy cái này ngày trước tìm muốn chết cũng không thấy một cái, thế mà giờ tràn lan khắp nơi, cậu vừa xem thì quên luôn thời gian.

Có điều lời này của Chung Tư Viễn nghe sao như đang kháy khịa vậy?

Phương Tri Hành có hơi không phục: “Anh nói chuyện chú ý một chút đi.”

Chung Tư Viễn cười khẽ một tiếng, không phản bác gì, mở tủ quần áo chuẩn bị thay đồ: “Đi rửa mặt đi, còn phải thu dọn đồ đạc nữa.”

Bấy giờ Phương Tri Hành mới bò dậy, lúc bước chân xuống giường thì đầu gối khuỵu xuống, cậu hơi nhăn mày lại.

Chung Tư Viễn nói: “Nhiệt độ ở Hải Thành thấp hơn Trùng Khánh, em mặc nhiều một chút.”

Phương Tri Hành đồng ý, ngồi ở bên giường xoa xoa đầu gối.

Chung Tư Viễn mặc một chiếc áo có mũ, thay một chiếc quần thể thao thoải mái, quay đầu lại hỏi: “Bữa sáng muốn ăn gì? Tôi nấu cho em.”

Phương Tri Hành nghiêng đầu, vẻ mặt không tin lắm hỏi: “Anh có biết nấu không thế…”

Chung Tư Viễn nói: “Có thể.”

Phương Tri Hành sợ người này làm ra thứ gì đó không thể ăn được, suy nghĩ một lát rồi nói: “Hôm qua còn dư hai trái cà chua, làm mì trứng cà chua đi!”

“Được.”

Phương Tri Hành không chỉ ở lì cả ngày bên đây, ngay cả dụng cụ nấu ăn của cậu cũng theo sang cùng luôn.

Chung Tư Viễn định đi lấy mì sợi, nhưng thấy Phương Tri Hành vẫn không nhúc nhích, bèn vòng tới trước mặt cậu: “Ngồi hơn nửa ngày rồi, sao còn chưa đứng lên?”

Bàn tay đặt trên đầu gối của Phương Tri Hành siết chặt lại, vẻ mặt như đang đấu tranh.

Cậu muốn theo đuổi Chung Tư Viễn là thật, muốn cầu xin sự tha thứ của anh cũng là thật, thật lòng yêu anh, càng thật sự muốn ở bên anh ấy cả đời.

Chung Tư Viễn chậm rãi ngồi xổm xuống: “Sao vậy?”

Phương Tri Hành hít một ngụm khí, bàn tay dần buông lỏng trên đầu gối, như thể đang trịnh trọng rũ bỏ lớp bụi dày.

Cậu nói thật với Chung Tư Viễn: “Chân đau.”

Sau khi khí trời chuyển lạnh chân cậu thường xuyên bị đau, nhất là buổi sáng mới ngủ dậy, bình thường đều phải dậy sớm rồi trì hoãn một lúc, là bệnh cũ nên có uống thuốc cũng không có tác dụng gì, chỉ đơn giản là bỏ qua nó chờ một lúc sẽ tốt hơn.

Chung Tư Viễn cảm giác như tim mình bị người ta bóp một cái, anh chưa bao giờ đề cập đến chuyện này, thậm chí còn không nhìn đến, chỉ nhân lúc quay phim xoa nhẹ một chút.

Thế nhưng chạm nhẹ vào cũng khiến anh đau.

Chung Tư Viễn cụp mắt, vẫn đang trưng cầu ý kiến của đối phương: “Cho tôi nhìn một chút được không?”

Phương Tri Hành hoàn toàn buông lỏng, giọng điệu của Chung Tư Viễn rất dịu dàng, là đang thật lòng thương lượng với cậu, người này sẽ không bao giờ ép buộc cậu, cho dù bản thân mình bị tổn thương như vậy nhưng vẫn không hề để ý.

“Anh Viễn,” rốt cuộc Phương Tri Hành cũng bước thêm một bước, “Anh xoa cho em đi.”

Ngón tay của Chung Tư Viễn hơi lạnh, lúc vén ống quần lên sượt qua da mang theo chút run rấy. Cuối cùng anh cũng đường hoàng tiếp xúc với vết sẹo này, quan sát ở khoảng cách gần, không còn bị ngăn cách.

Có lẽ do phẫu thuật lâu rồi vết sẹo đã nhạt màu, nhưng da dẻ Phương Tri Hành rất trắng nên vẫn nhìn rất rõ.



Chung Tư Viễn dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào, giọng nói căng thẳng: “Đau không?”

Phương Tri Hành biết anh đang hỏi không phải là bây giờ, mà là rất lâu rất lâu của trước kia, cậu nhỏ giọng đáp: “Ừ.”

Chung Tư Viễn không hỏi thêm nữa, anh đã nói sẽ chờ Phương Tri Hành chủ động nói ra, thì nhất định không nuốt lời. Anh biết Phương Tri Hành vẫn chưa sẵn sàng, thậm chí kể cả hôm nay, nếu Phương Tri Hành không nói ra, anh cũng sẽ không đưa ra yêu cầu.

Nhưng Phương Tri Hành đang cố gắng thử mở lòng với anh, bằng mọi giá anh phải nắm được nó, không chỉ như vậy, anh còn muốn nâng niu trong lòng bàn tay.

Chung Tư Viễn xoa hai tay với nhau, đến khi lòng bàn tay nóng lên mới dám áp toàn bộ lên. Anh xoa nhẹ, cảm nhận được những vết lồi lõm không đều trên da, trong lòng cảm thấy đau xót.

“Như này được không?”

Phương Tri Hành từ từ thả lỏng: “Dùng thêm một chút lực nữa là được.”

Chung Tư Viễn tăng thêm sức, lại hỏi: “Là hôm nay mới đau, hay đau lâu rồi?”

Phương Tri Hành mím môi, một lát sau mới buông ra: “Mỗi khi trời trở lạnh sẽ đau.”

Khi đến Trùng Khánh thời tiết đã chuyển lạnh, nói cách khác Phương Tri Hành đã bị đau ít nhất nửa tháng rồi.

Chung Tư Viễn không hỏi cậu tại sao lại không nói ra sớm hơn, ai cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình, ví như không phải ngày quay hôm đó, Phương Tri Hành cũng sẽ không biết dây thanh quản của anh có vấn đề.

Bọn họ vẫn chưa tiết lộ bí mật của bản thân, không hẹn mà cùng cho đối phương một khoảng lặng thích hợp.

“Thuốc mỡ lần trước đưa cho em dùng tốt không?”

Phương Tri Hành hơi gật đầu: “Rất tốt.” Nói xong mới chợt phản ứng lại, trợn to hai mắt, “Thuốc mỡ kia là anh…”

Chung Tư Viễn không thừa nhận cũng không phủ nhận: “Dùng tốt là được rồi.”

Viền mắt Phương Tri Hành nóng lên, những việc nhỏ nhặt phát sinh trong lúc không để ý này chứng minh, sự hy sinh không cần báo đáp của Chung Tư Viễn cho cậu là vô giá cỡ nào.

Cậu đè bàn tay trên đầu gối lại, lần đến nắm lấy cổ tay, kéo người trước mặt lại gần, sau đó nghiêng người ôm lấy Chung Tư Viễn.

“Anh Viễn…” Cậu lẩm bẩm bên tai Chung Tư Viễn, “Sao vận may của em lại tốt như thế nhỉ.”

Tay Chung Tư Viễn không có chỗ đặt vịn lên eo Phương Tri Hành, anh xoa nhẹ như an ủi, nhưng cảm thấy vẫn chưa đủ lại cố gằng siết chặt hơn: “Vận may của tôi cũng rất tốt.”

“Anh thì có gì mà tốt, em so với anh còn kém xa, cái gì em cũng chưa từng làm cho anh.”

Làm sao lại không có, sự bảo vệ năm ấy không cần ai biết, chăm sóc ân cần tỉ mỉ, chân thành bầu bạn, những thứ này Chung Tư Viễn đều từng coi là bảo bối mà nâng niu như sao trời.

Anh luôn cảm thấy Phương Tri Hành như dòng nước xâm chiếm cuộc sống của anh, lặng yên không tiếng động tưới đều mỗi một nơi khô cạn, không thể mất đi, sẽ như đòi mạng.

“Cái gì em cũng không cần làm,” Chung Tư Viễn nhắm mắt lại, đè chặt Phương Tri Hành trong lồng ngực, “Yêu tôi là được rồi.”