Công Khai

Chương 13



Sáng hôm sau.

“Reng reng—”

Tiếng đồng hồ báo thức vang lên trong căn phòng ngủ yên tĩnh.

Ánh nắng chiếu xuyên qua tấm rèm hé mở như mạ vàng hàng mi cong cong của cô gái trên giường, lông mi Tần Mang run rẩy vài cái rồi mới khó khăn nhấc lên.

Cô vô thức phát ra một tiếng rên nhỏ.

Khắp cơ thể có những triệu chứng của việc tập yoga quá mức.

Xót, tê, sưng, đau.

Đủ loại cảm thụ hòa quyện vào nhau.

Cô chống cổ tay gầy gò không xương trên giường, ngồi dậy rất chậm rãi. Chiếc chăn gấm trên người trượt xuống, lộ ra từng tấc thân hình tuyệt mỹ chưa mặc quần áo.

Không chỉ chiếc váy ngủ đã biến mất mà Tần Mang còn phát hiện chiếc áo choàng hoa văn bằng voan mỏng màu kem cô mặc vào tối qua sau khi tắm xong được treo vất vưởng bên cạnh cột trụ cuối giường.

Rõ ràng người cởi nó ra không phải là Hạ Linh Tễ.

Chắc là lúc cô ngủ, thể chất bếp lò nhỏ lại bị kích thích ra nên tự cô tiện tay ném ra ngoài.

Cô uể oải nhìn đồng hồ trên tường.

Tám giờ rưỡi.

Nếu không nghĩ tới nhiệm vụ chụp hình hôm nay thì dựa vào lượng vận động cường độ cao tối qua, có thể cô sẽ ngủ thẳng đến giữa trưa.

Thật đáng giận.

Hạ Linh Tễ ngủ xong bỏ chạy.

Có thân phận vợ chồng hợp pháp, anh ngủ rất đúng tình hợp lý, hoàn toàn không cần chịu trách nhiệm.

Tần Mang càng nghĩ càng tức giận. Cô vươn tay lấy điện thoại gửi cho Hạ Linh Tễ một tin nhắn wechat—

Sư tử nhỏ woo meo: [ Trên giường bà Hạ, xuống giường cô Tần. Cuộc hôn nhân của anh thật sự không có giá trị gì.]

Ai ngờ vừa xuống tầng, bà quản gia được huấn luyện bài bàn bảo người làm bưng bữa sáng lên, nhẹ nhàng nói: “Bà chủ, chuyện chuyển nhà đi đã được ông chủ sắp xếp ổn thỏa rồi.”

“Ngài có cần chú ý điều gì không?”

Tần Mang nhìn bữa sáng chiếm tới nửa cái bàn.



Đại khái vì lo lắng đến khẩu vị của cô nên mặc dù có rất nhiều loại nhưng chúng chỉ được bày trên những chiếc đĩa nhỏ tinh xảo.

Cô chống cằm, lười biếng suy nghĩ vài giây: “Đưa nguyên phòng thay đồ đến."

Những thứ khác thì thật ra cũng không có gì.

Sau đó, cô nói mật khẩu căn hộ của mình ở trung tâm thành phố với quản gia.

Quản gia có vẻ nhẹ nhõm.

Trước khi Tần Mang ra ngoài, trong lòng bàn tay bà ấy cầm một chiếc thẻ đen đưa cho cô.

“Đây là tiền tiêu vặt của ngài, ngài muốn mua gì cũng được.”

Tần Mang cau mày, dùng đầu ngón tay trơn bóng kẹp tấm thẻ mỏng lên, không xác định hỏi: “Muốn mua cái gì thì mua cái đó?”

Chú nhỏ cũng không dám nói trước mặt cô như vậy.

Đôi môi đỏ mọng chậm rãi nhếch lên một nụ cười: “Đủ tiền không?"

Quản gia không suy nghĩ nhiều, trả lời chắc chắn:

“Đủ.”

“Nếu không đủ, ngài có thể ghi sổ.”

"Tôi sẽ cử người đến trả tiền."

Tần Mang: "!"

Xuýt

Còn có chuyện tốt như vậy!

Sớm biết thế cô đã dọn đến đây từ lâu rồi.

*

Chờ Tần Mang tới địa điểm quay quảng cáo đã gần trưa.

Tháng năm ở Thâm thành, nắng gắt như lửa đốt. Tần Mang vừa mở cửa xe, suýt chút nữa đã bị không khí oi bức bên ngoài đẩy trở về.

Ánh nắng thiêu đốt chiếu rọi, đôi mắt ngấn nước của cô gái lấp lánh. Vùng da cuối mắt vốn trắng nõn lập tức bị bao phủ bởi một vệt đỏ thẫm.

Cô mặc chiếc váy sơ tanh màu đỏ, giống như một viên hồng ngọc lấp lánh, làm tôn lên mái tóc đen và làn da tuyết trắng, xuất hiện trong ánh sáng xinh đẹp rực rỡ giống như cướp đi ánh sáng chói lóa của mặt trời, sử dụng cho chính mình.

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc phá vỡ bức tranh đẹp đẽ.



Mạnh Đình chạy tới cùng A Đồng:

“Nương nương, cuối cùng em đã đến rồi.”

“Nếu anh không dời chiếc ô sang, bổn cung sẽ băng hà.”

Tần Mang yếu đuối nói ra một câu.

A Đồng sợ hãi vội mở chiếc ô che nắng do tài xế chuyển đến, tất cả đều che trên người Tần Mang, lúc vô tình chạm vào da thịt của cô mới phát hiện Tần Mang không hề phóng đại. Làn da trắng như tuyết tỏa ra nhiệt độ có thể nướng chín một người. Một cái bếp nhỏ thực sự.

A Đồng: “Mau vào đi.”

Mãi đến khi vào chỗ chụp hình, điều hòa mở rất thấp, Tần Mang mới cảm thấy chính mình được sống lại.

Mạnh Đình vừa đi vừa nhìn lịch trình hôm nay, nhướng mi liếc cô: “Tối qua em làm gì thế, muộn như thế mới đến.”

Còn có dáng vẻ dở sống dở chết.

Nghĩ đến vừa rồi, người tài xế chuyên nghiệp rõ ràng được huấn luyện có trật tự, anh ta hơi đăm chiêu.

Bình thường, Tần Mang bảo vệ đời sống riêng tư rất tốt, mặc dù thường xuyên có xe sang đến đón nhưng anh ta chưa từng gặp những người thân khác của cô.

Ngay cả trợ lý sinh hoạt A Đồng cũng chỉ biết rằng căn hộ ở trung tâm thành phố nơi cô thường sống có giá trị không thấp.

Không đợi Tần Mang kịp trả lời, anh ta vô tình liếc thấy dấu vết hồng nhạt sau gáy cô.

Rõ ràng là—

Xuýt.

Mạnh Đình hít sâu một hơi, ra hiệu cho A Đồng nói: “Mau chắn cho cô ấy!"

Anh ta còn thiếu điều chắn phía trên, nhìn xung quanh, sợ chỗ nào đó xuất hiện phóng viên hoặc nhân viên công tác.

“Đệt, dấu hôn của em là chuyện gì?!”

“Không bị chụp được chứ?”

Tần Mang đang chỉnh lại mái tóc mà A Đồng vốn tùy ý cuộn lên, giơ cổ tay trắng nõn mảnh mai lên nhẹ nhàng hất một cái, trong mắt xuất hiện sự nghi ngờ: “Hả?”

A Đồng lấy ra vài sợi tóc rũ xuống, rốt cuộc che lại.

Cũng may mắn là khuôn mặt của Tần Mang miễn cưỡng chống đỡ được nên trông không lộn xộn mà lại có vẻ xinh đẹp tùy tính hơn một chút.

Cô ấy thở phào nhẹ nhõm: “Đợi lát nữa đến phòng trang điểm dùng kem che khuyết điểm che lại là được."