Công Chúa Quái Vật

Chương 5: Quan tư tế



Lâm Tư Duệ thở dài chẳng lẽ thân là công chúa mà lại phải chịu cảnh ăn nhờ ở đậu đến mức phải bán thân sao ? Tư Duệ hết nhìn Xuân Hoa lại nhìn cái đùi gà rơi trên mặt đất. Gà ơi gà, ta đúng là không có duyên ăn thịt ngươi mà, lần nào chuẩn bị ăn ngươi cũng gặp xui xẻo a.....

Tư Duệ cả đêm không chợp mắt vì hồi hộp và lo lắng , gà vừa mới gáy đã nghe tiếng người xôn xao, bàn tán. Tâm trạng của nàng càng lúc càng tệ hơn , nàng cùng Thu Nguyệt lén trốn ra ngoài để nghe ngóng nhưng vì bờ tường quá cao nên Lâm Tư Duệ chỉ đành để Thu Nguyệt trên vai rồi trèo lên một cây Tử Đằng nằm sát tường để hóng chuyện. Chỉ nghe thấy mọi người từ già đến trẻ ai nấy đều đang nói về chuyện hôn sự của nàng.

Bọn họ đang cảm thương cho số phận của Đại hoàng tử là một người văn võ song toàn đối tượng mơ ước của toàn bộ thiếu nữ trong thành vậy mà phải lấy một con quái vật về làm vợ.

Đám người trò chuyện càng lúc càng náo nhiệt mà chẳng hề hay biết nàng công chúa quái vật mà bọn họ bàn tán đang ở ngay trên đầu mình. Thu Nguyệt ở bên cạnh vô cùng tức giận, sao họ có thể nói công chúa như vậy chứ ? Nàng lo lắng len lén đưa mắt nhìn về phía công chúa, chỉ thấy công chúa đang trầm tư, khuôn mặt phảng phất một nỗi u sầu mất mát, hai hàng mi khẽ rung như đang cố kìm nén nước mắt trực trào ra, làm nàng không khỏi đau lòng. Đấy chỉ là hình ảnh công chúa trong mắt Thu Nguyệt thôi, thực ra nội tâm Tư Duệ đang sôi sùng sục, nàng nghĩ có nên nhảy xuống tẩn cho đám người kia một trận không , lại dám nói xấu "mình" ngay trước mặt mình thế này mà không ra tay dạy dỗ thì đúng là không phải tác phong của Lâm Tư Duệ mà.

Càng nghe đám người kia thao thao bất tuyệt nàng lại càng tức giận khôn nguôi, ý chí chiến đấu dâng cao khiến nàng đứng bật dậy mà quên mất bản thân mình đang ở trên ngọn cây. Cơ thể Tư Duệ chao đảo vì không có điểm tựa rồi ngã xuống. Chuyện xảy ra đột ngột làm Thu Nguyệt cũng chỉ kịp sợ hãi hét lên 1 tiếng

"CÔNG CHÚA....! "

Cơ thể Tư Duệ nhẽ bẫng có giảm giác như đang bị hút xuống mặt đất , cành cây cao như vậy ,tốc độ rơi lại rất nhanh, nếu chẳng may đụng trúng cục đá thì sẽ rất thảm. Thế nhưng đợi một lúc vẫn không cảm thấy cơn đau truyền đến nàng liền mở mắt ra. Cả khuôn mặt bỗng chốc đỏ ửng hoá ra nàng đang nằm gọn trong vòng tay của một anh chàng cực kỳ đẹp trai.

Hoa Tử Đằng tím dịu dàng rơi xuống trên ánh cam của bình minh. Thiếu nữ nhẹ nhàng e thẹn trốn trong lồng ngực thiếu niên anh tuấn. Mùi hương ngọt ngào của cánh hoa xen lẫn với mùi gỗ nhàn nhạt trên người chàng trai quả đúng là vũ khí chí mạng mà

[ Ôi trời ơi, đẹp trai quá, lãng mạn quá. Đây chắc chắn chính là chân mệnh thiên tử của ta rồi ]

Lâm Tư Duệ âm thầm vui sướng , đôi mắt chớp chớp nhìn chàng trai trước mặt, trong lòng không ngừng nở hoa. Chỉ thấy chàng trai khẽ nhếch môi , nhàn nhạt mở miệng

"Cứ tưởng là một cánh bướm xuân hoá ra chỉ là một con gấu, vừa xấu vừa nặng"

BÙM ! Một tiếng nổ thật lớn vang lên trong đầu.Giấc mộng tình yêu của nàng vừa chớm nở đã tan tành mây khói. Tư Duệ như bị chọc trúng chỗ đau nàng thẹn quá hoá giận :"CMN ! Ngươi nói ai xấu cơ ? Ngươi mới là đồ xấu xí , cả nhà ngươi đều xấu xí , đều là đồ đầu heo"

"Ha! Thật xin lỗi công chúa vì sự xấu xí của thần"

Chàng trai như ánh dương lại lạnh lùng cười trào phúng rồi quăng công chúa đang tức xì khói trên người xuống. Tư Duệ vừa xấu hổ vừa tức giận không biết phải làm sao nhưng vẫn lớn tiếng đáp trả một cách vụng về :"Ngươi .... ngươi....Nếu ngươi đã biết ta là ai tại sao còn dám vô lễ với ta như vậy hả ?"

Hắn ta cũng nhàn nhạt phe phẩy quạt trên tay rồi từ tốn đáp :"Chẳng có vị công chúa nào mà mặc đồ ngủ, mắt thâm quầng , mới sáng sớm đã trèo cây lại còn biết mắng người. Thật đúng là không biết phép tắc phải không thưa công chúa ?"

"Aaaaaaaaa... " Lâm Tư Duệ tức điên người, đúng là đẹp trai không quá 3 giây mà .Tên đàn ông thối tha này vậy mà dám chê nàng xấu xí . Chuyện không thể chấp nhận được là Lâm Tư Duệ nổi tiếng ngang ngược mà lại không thể cãi thắng một nam nhân. Ngay lúc nàng đang định mở miệng phản bác thì Xuân Hoa từ đâu vội vã chạy đến bịt miệng nàng.

"Quan tư tế , xin lỗi người , công chúa mới ngủ dậy nên đầu óc không được tỉnh táo, mong ngài bỏ qua cho "

Tư Duệ bị bịt miệng nhưng vẫn không ngừng ú ớ mắng người. Tên quan tư tế cũng chẳng bận tâm hắn lạnh lùng buông lời châm chọc :"Ta chỉ thay mặt đại hoàng tử đến xem công chúa trong lời đồn thôi, thật không ngờ nàng ta lại thú vị như vậy đấy"

Để tránh hai người xảy ra mâu thuẫn lớn hơn nên Xuân Hoa vội vã kéo Tư Duệ về khuê phòng với lí do thay y phục . Quan tư tế cứ đứng đó nhìn nàng bị kéo đi cho đến khi khuất bóng rồi chàng cúi người nhặt một bông Tử Đằng rụng trên mặt đất và quay người rời đi, chẳng ai để ý đến nụ cười phảng phất như có như không trên khuôn mặt chàng. Quan tư tế rời đi một lúc lâu đám cỏ khô dưới gốc cây bỗng động đậy thân hình nhỏ nhắn của Thu Nguyệt hiện ra, khuôn mặt nàng ngơ ngác, chuyện gì đã xảy ra

"Công chúa....người đâu rồi ???"