Công Chúa Quái Vật

Chương 15: Vận mệnh của ta là do ta quyết định



Tới giờ hành động, Tư Duệ mặc một bộ y phục cực kỳ lộng lẫy. Tối qua nàng cùng Thu Nguyệt và Hạo Hiên đã thức trắng đêm để chuẩn bị. Bộ y phục lấy màu vàng làm chủ đạo, váy liền thân bên trong màu trắng, đổ vàng dần dần từ nửa thân đến tận gót chân. Đuôi váy xòe ra, lả lướt thướt tha như một bông hoa đang nở rộ, phần ngực áo được cố định bằng lụa dát hợp kim ánh vàng. Áo khoác ngoài với tay áo dài được làm từ lụa Kim Sa, cổ đeo ngọc trai, đầu cài trâm ngọc. Toàn thân nàng như tỏa ra ánh hào quang.

Thu Nguyệt ngồi trên vai nàng, Hạo Hiên một thân y phục đen đi bên cạnh nàng. Hắn đội mạng che mặt chỉ lộ ra đôi mắt sắc bén, thanh đoản đao lớn đeo trên lưng cùng khí thế của hắn thật sự giống một cao nhân. Bọn họ cứ thế chọn con đường chính lớn nhất tiến thẳng tới pháp trường, vừa bước gần tới cổng thành họ đã nhanh chóng bị phát hiện. Quân lính lũ lượt bao vây lấy họ nhưng không dám manh động vì sợ Hạo Hiên ở phía sau, dân trong thành cũng bắt đầu lũ lượt ra xem trò hay

“Kia không phải là công chúa quái vật trong truyền thuyết à ?!”

“Đúng rồi, nhưng nàng ta không biết đã có lệnh truy nã rồi hay sao lại dám ló mặt ra đường còn ăn mặc lộng lẫy như vậy nữa chứ ?!”

“Chẳng lẽ sợ hãi đến phát điên rồi"

Mặc kệ tiếng xì xào bàn tán bên tai ba người họ vẫn ngang nhiên bước vào cổng lớn. Quân lính kích động hét lên bảo nàng mau nhanh đưa tay chịu trói, vốn tưởng sẽ xảy ra một trận đại chiến nào ngờ Lâm Tư Duệ lại đồng ý theo chúng về. Đám lính ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng định thần lại, bọn chúng định lao đến bắt giữ Tư Duệ thì bị Hạo Hiên dùng đao cản lại. Hắn ngăn không cho kẻ nào động tay động chân với nàng, lúc này Tư Duệ mới lên tiếng

”Ta sẽ đến pháp trường nơi Đại hoàng tử và Xuân Hoa đang ở đó. Các ngươi hãy dẫn đường cho ta”

Bọn lính thấy tiến cũng không được đành nhượng bộ. Tên cầm đầu đi trước dẫn đường để đồng bọn bao vây phía sau nhằm chặn đường tẩu thoát của Tư Duệ. Dọc đường đi đám người vây xem cũng càng lúc càng đông, họ không ngừng bàn tán về nàng giống như đang nói về một tên tội phạm đầy dơ bẩn giết người không gớm tay nhưng Tư Duệ cũng không quan tâm lắm. Chỉ có Thu Nguyệt vẫn thỉnh thoảng lo lắng mà ngó xem sắc mặt của Tư Duệ thế nào. Thấy nàng vẫn an tĩnh như không Tiểu Nguyệt mới nhẹ nhàng thở ra

Đến đây Tư Duệ mới biết hóa ra pháp trường trông như thế này. Nó uy vũ hiên ngang khiến người khác phải run sợ. Đại hoàng tử hắn đang ngồi chễm chệ ở vị trí trung tâm còn Xuân Hoa thì khổ sở bị đám lính lôi kéo ra giữa sân đợi giờ hành hình. Vừa nhìn thấy Tư Duệ, Đại hoàng tử khẽ nhếch môi cười

“Đến rồi sao, Tư Duệ công chúa ?!”

“Phải, ta đã đến rồi, ngươi mau thả Xuân Hoa ra muội ấy vô tội !”

Lâm Tư Duệ tức giận gào lên, Đại hoàng tử nhếch môi cười, hắn khẽ phất tay, đám lính liền cởi xích, Xuân Hoa nhanh chóng lao về phía Tư Duệ trách móc :“Sao người lại đến đây hả ?! Ta không sao đây chỉ là cái bẫy thôi người mau chạy đi !”

Bác Minh Triết đứng dậy từ từ tiến lại :”Ngươi tưởng đây là đâu hả ? Muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao ?!”

Hắn vừa dứt câu đám binh sĩ hoàng gia không biết từ đâu ùa tới vây kín bọn họ. Bác Minh Triết nhẹ nhàng phe phẩy quạt trên tay, hắn nghe nói Lâm Tư Duệ có cao thủ giúp đỡ nên đã vội vàng xin viện trợ, thật không ngờ chỉ là một thằng oắt con hỉ mũi còn chưa sạch. Rồi hắn lạnh lùng ra lệnh cho đám lính xông lên.

Hạo Hiên rút đoản đao trên lưng một kiếm chém trọng thương tất cả những kẻ vừa tiến lên khiến đám lính phía sau có chút e dè. Cả người hắn đang sôi máu định lao vào quyết chiến với Bác Minh Triết thì bị Tư Duệ cản lại, hắn liếc nhìn Bác Minh Triết rồi bực dọc hét lớn :"Dám khinh thường ai chứ ?! Ông đây chính là Hạo Hiên !"

Dân chúng bắt đầu nhao nhao, hóa ra Hạo Hiên chính là thiếu niên kiệt xuất trong lời đồn. Nghe nói một mình hắn có thể chém chết cùng lúc hai con quái vật. Thế nhưng Bác Minh Triết lại hừ mũi khinh thường, cho dù là thiên tài kiếm đạo thì cũng là đồng phạm của Lâm Tư Duệ nên e là cũng đành phải xin mạng của hắn ở đây thôi.

Tư Duệ chỉ cười lạnh :”Bác Minh Triết a Bác Minh Triết, cái pháp trường của ngươi nơi công lý được thực thi nay lại chẳng khác nào rạp xiếc khi chỉ thấy một đám quần chúng nhao nhao xem người khác bị xử tội dù không biết người đó phạm tội gì. Ngươi đúng là kẻ sát nhân đội lốt thanh liêm.”

“Miệng lưỡi cũng khá đấy. Nhưng rất tiếc ta không có ý định tha cho kẻ nào cả" Bác Minh Triết lạnh nhạt nói

Lâm Tư Duệ tức giận hét lớn, rốt cuộc nàng đã phạm tội gì, sao hắn cứ phải đuổi cùng giết tận nàng như vậy. Thế nhưng câu trả lời của Bác Minh Triết lại là bởi vì nàng đáng bị như vậy, nàng chính là một con quái vật. Lời nói lạnh lùng của hắn khiến cho Tư Duệ rơi vào trầm mặc, dân chúng phía dưới cũng bắt đầu xì xào. Họ cho rằng Bác Minh Triết nói rất đúng và đều muốn hắn giết nàng để giệt trừ hậu họa.

Những lời vô nhân đạo ấy khiến Lâm Tư Duệ uất hận mà rơi nước mắt. Nàng cắn chặt môi, hai bàn tay không tự chủ mà siết lại, móng tay đâm vào da thịt đau đớn nhưng cũng chẳng thể làm dịu đi cơn tức giận của nàng. Cuối cùng nàng thở hắt ra một hơi đưa tay quẹt đi những giọt nước mắt. Tức giận mà hét vô mặt đám người đang thao thao bất tuyệt đó

“IM HẾT ĐI !!! VẬN MỆNH CỦA TA LÀ DO TA QUYẾT ĐỊNH !!!“