Công Chúa Nhỏ Trong Tay Ma Thần Tàn Bạo

Chương 46: Kích động cơn giận



Toàn bộ suy nghĩ, ánh nhìn của Tinh Vương Minh đều tập trung vào đôi mắt đỏ như máu kia, càng lúc nó càng đỏ rực rỡ.

" Ngạn Nhi, qua đây ! " giọng nói của hắn khàn đặc, đứng bật dậy, đưa bàn tay qua phía Y Ngạn.

Trên thân hắn, chỉ có bộ đồ ngủ màu đen bóng, cả tóc cũng đã xõa, nhìn gương mặt hắn như một lãng tử, song đôi mắt hắn nhìn chẳng có chút nào thiện cảm.

" Không ! Đừng có mơ dụ được ta ! "

Y Ngạn đang ghét hắn, nhất quyết không nghe, một mình bị nhốt trong phòng, hắn và nàng đều ăn mặc mỏng manh, gọi nàng qua đó ai có thể đoán được hắn muốn làm gì.

" Tinh Vương Minh, đừng có hòng !

Ngươi mà đến đây ta đánh ngươi... " nàng lớn gan, hăm dọa kẻ là ma thần.

Đôi mắt đỏ tự dưng ánh lên thứ ánh sánh đỏ, khiến nam nhân kia chứng kiến, rục rịch bước chân, Y Ngạn lại không nhận ra sự khác thường. Thấy hắn thật sự muốn bước tới, liền quát tháo không ngừng.

" Tinh Vương Minh, ngươi không được qua đây !

Ta không nhịn nữa đâu ! " nàng thủ thế.

Tinh Vương Minh lúc này một lòng điều nhắm vào đôi mắt của Y Ngạn, muốn nàng đánh hắn, bước chân bất chấp tiến đến.

Cứ ngỡ, Y Ngạn sẽ thật sự dùng thần lực để tấn công, nào ngờ nàng thấy hắn đến gần, tay nàng lại cứng đờ, càng lúc càng lùi bước ra chỗ bức bình phong ngăn cách.

" Ngươi không được lại gần ta ! " Y Ngạn run lên, tiếng nói không còn cộc cằn.

" Ngạn Nhi, qua đây với ta !

Đừng để ta nhắc lại ! " hắn dậm chân tại chỗ, khoanh hai tay trước ngực, đôi mắt nhỏ lạnh toát ra sát khí rợn người.

Chính cái sát khí đó làm cô nương trước mặt sợ đến xanh rờn, không còn ý nghĩ đánh ma thần, dè dặt nép sang một bên.

Tinh Vương Minh dần mất kiên nhẫn, chỉ một cái chớp mắt, hắn đứng ngay trước mắt Y Ngạn, làm nàng hoảng hồn.

" Á !!! " cô nương chẳng kịp phản ứng, bị nam nhân kia cưỡng chế vác nàng trên vai.

" Buông ta ra, Tinh Vương Minh ! " Y Ngạn vùng vẫy hai chân, hai tay cuộn tròn, đấm vào tấm lưng rộng.

Sải chân dài miên man quay lại chiếc giường rộng, Tinh Vương Minh thô bạo vứt Y Ngạn lên giường.

* Bịch *

Tấm lưng còn đang đau nhói đập thẳng xuống, Y Ngạn " ưm " lên thứ tiếng đau đớn, hai mắt nhắm chặt, há miệng hít thở. Khi nàng mở mắt ra cũng là lúc hắn đã đè trên người nàng.

" Đừng... " Y Ngạn hoảng sợ, xoay đâu cũng bị khóa trong phạm vi vòng tay của hắn.

Màu đỏ sau khi nhắm lại đã quay về màu đen thuần túy, bấy giờ nét mặt của nàng lộ rõ sự kinh sợ, làn môi run run kéo theo tiếng kêu * cành cạch * của hàm răng đều va chạm nhau.

Tinh Vương Minh trông thấy màu mắt đỏ mất đi có chút phức tạp, đầu óc nghĩ đến, có khi nào Y Ngạn tức giận lên mới đánh thức được sức mạnh tiềm ẩn ở bên trong ?

Ánh nhìn của hắn đăm chiêu, nghĩ đến biểu cảm vừa rồi, và lần nàng ở trong thùng nước, sự sợ hãi của Y Ngạn chuyển thành tức giận, lên tới giới hạn chịu đựng liền đánh thức thần lực bên trong.



Môi mỏng của ma thần bất giác cong lên, cuối cùng hắn cũng ngộ ra tất cả, và cũng tìm được cách giúp Y Ngạn mạnh lên.

Không phải sợ hãi, không phải phẫn uất, mà là tức giận mới là mấu chốt, giống với hắn khi nộ khí trong người tăng cao sức mạnh cũng sẽ tăng theo. Cho nên, chỉ cần làm nàng thật sự giận lên sẽ thành công làm thần lực bộc phát ra.

" Ngạn Nhi ! " hắn nặn ra nụ cười cổ quái.

Y Ngạn ở bên dưới ngớ người trước biểu cảm ấy, đôi mắt của hắn không còn sát khí, nhưng nhìn vẫn rất sợ, như hắn đang có ý định gì đó, linh cảm không ngừng mách bảo Y Ngạn điều xấu, làm nàng run lên bần bật.

Bàn tay của hắn đưa lên, chạm ngay vào hốc mắt của Y Ngạn, nét mặt mừng rỡ của hắn, cô nương nằm bên dưới lại nhìn ra hắn muốn giở trò, lập tức gạt tay hắn, sợ hãi khoanh hai tay trước ngực, làm hành động phòng bị.

" Tinh...Vương Minh...ta...ta đang bị thương đấy... " tiếng nàng nhút nhát.

Có thể thấy, người nàng đang vừa run vừa co ro, khi nãy nàng hùng hổ bao nhiêu thì giờ lại như thỏ con, nhát gan bấy nhiêu. Mắt nàng không dám nhìn thẳng hắn, đôi tay giữ trước ngực không ngừng chống đẩy cơ ngực của hắn.

" Tinh Vương Minh...đừng...ta đau lắm... " tiếng nàng rưng rức, hốc mắt lại ầng ậng lệ.

Nam nhân kia biết nàng sợ, không muốn dọa nàng phải khóc, hắn đưa tay quẹt đi nước mắt sắp tràn ra một cách dịu dàng, còn áp tay lên má nàng, đặt xuống nụ hôn trên trán nhỏ, thỏ thẻ.

" Ngạn Nhi ngoan ! Yên tâm đi, ta không làm gì nàng đâu !

Nằm ở đây, ta lấy thức ăn cho nàng ! "

Dứt lời, hắn rời khỏi người Y Ngạn, bước xuống giường, lấy ngay thức ăn đặt sẵn trên bàn, là Tố Như mang tới lúc Y Ngạn còn ngủ, để đó chờ nàng dậy sẽ có đồ lót dạ, hắn đem chúng tới cho cô nương đang đói.

Y Ngạn cả ngày nay chưa ăn gì, vừa nhìn thấy thức ăn liền không nhịn được mà nuốt xuống một ngụm nước bọt.

" Ngạn Nhi, ăn chút gì đi rồi ngủ...trời đã tối lắm rồi ! " tiếng hắn trầm khàn.

Hiện giờ cũng đã gần nửa đêm, Y Ngạn vừa mệt vừa đói không đủ sức chống chọi liền ăn ngay, ăn một cách ngon lành không phòng bị, ăn đến lúc no nê, rồi thở phào một hơi thỏa mãn.

" No chưa ? " Tinh Vương Minh đưa tay quẹt nhẹ lên khóe miệng còn lưu vụng thức ăn.

Công chúa nhỏ gật đầu lia lịa, xoa xoa bụng mình, khi này nàng hoàn toàn không để ý, ánh mắt của kẻ kia dần mất nhân tính, luôn lén nhìn vào ngực nàng sau lớp áo mỏng manh.

Hắn chủ động dọn dẹp, rồi quay lại leo lên giường, nằm một bên vỗ tay * bộp bộp * xuống nệm.

" Được rồi, Ngạn Nhi mau ngủ thôi ! " hắn gọi nàng, đôi mắt chẳng rời được thứ hấp dẫn kia.

Y Ngạn cảm thấy không an toàn, lập tức nép người vào một góc, dè chừng hắn không thôi, nàng biết hắn đang nhìn ngực nàng. Bởi, nó chẳng có gì che đậy ngoài lớp áo mỏng manh, nàng không kịp mặc áo yếm, để lộ nụ hoa be bé đang ngẩn đầu, vô tình khiêu khích nam nhân kia.

Tinh Vương Minh biết nàng dè chừng, và hắn cũng không có ý thôi nhìn ngực nàng, mắt dáng chặt, đập tay xuống nệm lần nữa.

" Ngạn Nhi, nằm xuống đi ! " giọng hắn dần mất nhẫn nại.

Cô nương trước mặt giở thói ương bướng, kịch liệt lắc đầu không nghe.

" Không, ta nằm ở đây ! " Y Ngạn kéo ngay cái chăn, ngã người nằm ngược hướng với hắn, nhắm mắt, ôm lấy người mình không ngừng run sợ.

Nam nhân kia gai mắt, khó chịu, lập tức chuyển hướng nằm chung với Y Ngạn, còn tự tiện ôm lấy nàng, cái chân to gác lên người nàng, ôm nàng cứ như ôm một cái gối.



" Tinh Vương Minh làm gì vậy hả ? Buông ra ! " Y Ngạn quát tháo, cố đẩy cơ thể to lớn kia ra.

Hắn không buông, đẩy đầu nàng phải úp mặt vào phần ngực rắn rỏi của hắn, sau đó đê hèn hơn mức bình thường mà nói.

" Ngạn Nhi, thích thân hình của ta à ?

Khuya rồi mà còn công kích ta...nàng không định để ta ôm nàng ngủ sao ? "

" Hạ lưu ! Ai thích thân hình của ngươi chứ ? " Y Ngạn nổi đóa, dùng móng tay cào vào ngực hắn.

Vòm ngực săn chắc của hắn cứng như đá vậy, hắn chỉ cần gồng lên, khối cơ cuồn cuộn săn chắc lại, khiến móng của Y Ngạn chẳng đâm rách được. Nàng tức tối, không thèm cào nữa, xoay lưng mặc hắn ôm.

Đang nằm im, bàn tay ngỗ nghịch của hắn thò lên, luồng qua lớp áo mỏng manh, bóp trọn đôi gò bồng đào.

" Á ! Đồ háo sắc ! " Y Ngạn giật mình, vừa đánh vừa kéo tay hắn ra.

Tinh Vương Minh mặt dày vô sỉ, bóp mạnh tay hơn, hắn hôn vào gáy cổ nhỏ, dọa nạt nàng.

" Nằm im !

Nàng phải cho ta ôm nó ngủ chứ ?

Không nghe là ta thịt nàng đấy ! "

Bộ ngực no đủ bị hắn vần vò, hết bên này tới bên khác, Y Ngạn bị dọa không dám phản kháng, nằm trong lòng hắn run rẩy đan xen căm hận, khó tránh khỏi tay nàng có những động tác muốn kéo tay hắn ra.

Trong căn phòng rộng lớn, có than sưởi ấm, cô nương trong vòng tay lớn lại cảm thấy lạnh lạ thường, lạnh do kẻ đang ôm nàng tạo nên.

Toàn thân nàng cứ run không dứt, trải qua 1 canh giờ nàng liên tục tìm cách kéo bàn tay to lớn ra khỏi ngực mình, làm cho nam nhân kia khó chịu. Không chỉ việc kéo tay của nàng, mà còn có hành động rục rịch cặp mông căng tròn của nàng vào đùi hắn, như dụ hoặc, làm dục vọng của hắn dâng lên, không nhịn nổi, cường thế đè lên người nàng.

" Tinh Y Ngạn, ta bảo nàng ngủ mà sao cứ không nghe vậy ? "

Hắn gắt gỏng, hai tay mềm yếu bị giữ chặt dưới nệm, trước ánh nến mờ nhạt, đồi núi trập trùng của Y Ngạn đập ngay vào tầm mắt hắn, nhìn được cả nụ hoa của nàng.

" Đừng mà...ta ngủ...ta ngủ mà... " Y Ngạn sợ hãi, vùng vẫy trong vô lực.

Thần lực của nàng lại bị kiềm hãm, nàng biết thức ăn vừa rồi lại bỏ cỏ u hồn, nước mắt sợ hãi trào ngược ra chân tóc, yếu ớt xin tha.

" Tinh Vương Minh...ta ngủ mà...đừng làm...ta sợ... "

" Muộn rồi ! "

Tiếng hắn dứt khoát, vì nàng quá đẹp trong mắt hắn, lại còn khiêu khích hắn từ nãy đến giờ, khiến hắn khó lòng kiềm chế dục vọng, đêm đó lại cưỡng đoạt nàng đến cạn kiệt sức lực.

Vài ngày qua đi, đêm nào hắn cũng không buông tha cho Y Ngạn, mỗi đêm đều 2 3 hiệp, rút cạn sức lực của một cô nương yếu ớt. Cứ hễ đêm xuống, Y Ngạn lại phải tìm cách tránh hắn, nhưng hoàn toàn đều vô dụng.

Cùng thời gian đó, vết thương của Y Ngạn hoàn toàn khỏi hẳn, Tinh Vương Minh lại đích thân dạy nàng luyện tập thần lực, không đánh đập nàng, không chửi mắng, dùng cách hăm dọa nàng để kích động nàng giận lên.

Mỗi lần Y Ngạn không làm theo được yêu cầu, hắn sẽ sàm sỡ nàng giữa thanh thiên bạch nhật, làm cho Y Ngạn nhiều lần chống đối, kích động được cơn giận trong người nàng.

Thế nhưng, cơn giận trong nàng không đủ lớn, chỉ duy trì một lúc liền biến mất, Y Ngạn không hề cảm nhận được sức mạnh bên trong cơ thể mình, chỉ có hắn, ma thần nhận biết rất rõ.