Công Chúa Nhỏ Trong Tay Ma Thần Tàn Bạo

Chương 29: Không cần mối giao hảo



Bây giờ, hắn đã hạ quyết tâm, sẽ hoàn toàn thay đổi không để thứ tình cảm huynh muội kia tồn tại trong tâm trí nàng.

Ma thần ôm Y Ngạn ngủ một giấc đến khi bước qua giờ Mão không lâu, trời cũng hé sáng, hắn phải chuẩn bị lên Thượng Tam Đài giải quyết chuyện riêng, sợ Y Ngạn tỉnh dậy sẽ chạy trốn, hắn dùng thần lực cho nàng ngủ mê mang thêm 5 canh giờ nữa, sau đó mới rời đi.

Thượng Tam Đài.

Vầng mây ngũ sắc bao phủ, chớp lên thứ ánh sáng như cầu vồng, bên dưới phủ đầy linh khí của trời đất.

Tiếng gầm rú vang lớn từ xa, cỗ xe giao long xuất hiện mập mờ, còn mang theo những tia sét đầy nộ khí, đánh vào vầng mây. Mỗi một bước chân của giao long đạp qua đều để lại những tia sét nhỏ, cỗ xe ấy từ trên trời cao đáp thẳng xuống chính điện Thượng Tam Đài.

Ma thần đến rồi, lần này hắn đến, khác hoàn toàn với trước đây, không chúng yêu đi theo hô hào, chỉ có một mình hắn. Sau chiếc mành che, hắn chỉ phất tay nhẹ, mành che được kéo ra, hắn ngồi chễm chệ bên trong, hai tay để hờ trên gối, nghiêng đầu, hướng hàng mi dài lên trên để đôi mắt lạnh nhìn ra trước.

Hắn, vẫn xiêm y trong màu đen huyền bí, hai vai còn được điểm long phượng hoàng, màu vàng bắt mắt, cả kim quan cài tóc cũng theo hình dáng giao long, thoạt nhìn cứ như một bậc đế vương.

Thiên đế và nhân đế, cùng người của hai giới, sắc mặt ai nấy cũng khó chịu, lần này hắn đến luận chuyện, không hô hào nhưng cách hắn khinh thường kẻ khác, khiến không ít người khó chịu.

Tinh Vương Minh đứng dậy, hiên ngang rời khỏi cỗ xe, đứng trước hai giới luôn ngẩn cao mặt.

Biểu hiện ngông cuồng của hắn không giảm bớt, song cực kì nguy hiểm, ai ai cũng điều phải kiêng dè, dù có khó chịu đến mấy cũng chẳng dám nói ra.

" Ma thần, ngài đến rồi ! " thiên đế và nhân đế, giữ phép tắc chào hỏi.

Ma thần cúi người hờ hững, chắp tay gật đầu, đáp lại.

" Thiên đế ! Nhân đế !

Để các vị chờ lâu ! "

Lời nói có chút kiêu căng, một tí nể mặt cũng không có, hắn chào xong, liền đưa mắt lãnh khốc lướt sơ một lượt, quan sát tất cả người có mặt ở Thượng Tam Đài.

Lần này, họ đến để tranh cãi việc chỉ hôn của ba giới, những ánh mắt bực bội không ngừng lăm le vào hắn, nhất là người của hồ tộc.

Liễu Linh, thánh nữ đang đứng sau thiên đế, đôi mắt liếc xéo với hắn, như người đang giận dỗi nhưng vẫn cố giữ sự đoan trang, thoát tục của thánh nữ trước mặt kẻ khác.

Còn, Hữu Bạch, ở sau nhân đế, nhìn ma thần bằng đôi mắt cay độc, nét lãng tử hoàn toàn biến mắt, thay vào đó là sắc mặt đỏ rực như người đang nóng giận, chẳng có chút tôn trọng nào của y dành cho hắn nữa.

Thoạt nhìn, cứ như hai giới kia sắp khiêu chiến với ma thần, hơn là tề tựu để giải quyết rắc rối của mối hôn sự.

Thiên đế là người có tiếng nói nhất, để giữ hòa khí giữa ba bên, ông mở lời đầu tiên, vào thẳng vấn đề.

" Ma thần, ta đã có nghe chuyện của ngài và thánh nữ, còn có chuyện của thái tử nhân giới nữa...

Chuyện ngài lấy Tinh Y Ngạn...

Rốt cuộc chuyện này là sao chứ ? " ông từ tốn, luôn giữ kính ngữ.

Tinh Vương Minh sớm biết thiên đế sẽ hỏi như vậy, cho nên hắn đã sắp xếp hết những lời lẽ để đối đáp lại, hắn vẫn giữ y lời đã nói với Liễu Linh và Hữu Bạch hôm qua.

" Thiến đế ! Khi cả ba cỗ xe hoa đi qua vầng mây, tia sét đánh xuống, lúc đó ta thật sự không biết tân nương đã được đổi...đến khi quay về hành lễ..ta mới phát hiện người ta lấy lại là Tinh Y Ngạn...

Hôn sự lần này...có lẽ do trời đất sắp đặt cả...

Đây...là chuyện...ngoài ý muốn... "

Hắn nói chậm rãi, còn thở dài, nhưng gương mặt lại sắc lạnh trơ trơ chẳng có chút lo âu, hắn quay người nhìn cả hai giới kia, tiếp tục kể tiếp.



" Thiên đế ! Nhân đế ! Xin các ngài hãy nghe cho rõ...

Ban đầu ta thật sự có chút kinh ngạc...chuyện này xảy ra có vẻ không hợp lý

Nhưng !

Khi ta suy nghĩ kĩ, biết đây là sự sắp xếp của ông trời dành cho ta...

Tinh Y Ngạn không phải muội muội ruột của ta...ta vẫn có thể lấy nàng ấy ! "

" Đây...là thiên ý ! Là duyên nợ !

Sao ta có thể cãi lại không lập nàng làm ma hậu chứ ? " hắn quay ngoắt mặt sang thiên đế, cứ như câu hỏi này hắn dành cho ông.

Gương mặt hắn trơ trẽn theo lời nói, chỉ nghe nhiêu đó thôi, ai ai cũng thấy không đúng, từ trước đến giờ có rất nhiều mối hôn xảy ra, hể đi qua vầng mây ngũ sắc, đều được tia sét cầu phúc đánh vào, nhưng đâu có mối nào xuất hiện chuyện quái lạ như hắn nói.

Trời đất chọn tân nương ! Có ngu đến mấy người khác cũng nhận ra đây là hắn đang nói dối một cách trắng trợn.

Thử hỏi, lời lẽ vô lý như vậy, ai có thể tin được ? Hữu Bạch đứng nghe chẳng tài nào kiềm chế, bức xúc phản bác ngay.

" Ngươi nói dối ! Là ngươi giở trò đổi tân nương !

Làm gì có chuyện trời đất hoán đổi tân nương chứ ? " Hữu Bạch to tiếng, chỉ trích thẳng vào mặt hắn.

Ngay lập tức, ma thần lườm đôi mắt nhỏ sắc lẹm vào người y, luồng khí tuất mang đầy tà niệm bủa thẳng tới, làm nhân đế ở cạnh lo sợ, phải bước ra chắn trước người Hữu Bạch.

" Hữu Bạch, không được vô lễ ! " nhân đế nhắc nhở, đá mắt ra hiệu cho Hữu Bạch, nhượng bộ trước ma thần.

" Ma thần, hài nhi của ta có phần ăn nói thiếu lễ độ...cũng do Hữu Bạch chưa hiểu chuyện, mong ngài bỏ qua cho ! " nhân đế cúi đầu, thay Hữu Bạch nhận lỗi.

Thấy ông có thành ý, Tinh Vương Minh cũng nể mặt bỏ qua, tiếp tục quay lại vấn đề, hắn nhắm ngay vào câu nói xấc xược lúc nãy của Hữu Bạch làm lá chắn.

" Thái tử Hữu Bạch vừa nãy có nói ta giở trò !

Không phải ta nhỏ nhen muốn gây hấn với thái tử...

Nhưng mà y đổ tội cho ta giở trò...có bằng chứng không ? " hắn nói rất lễ độ, không hề nhắm tới Hữu Bạch, mà chỉ muốn cả hai giới phải chịu thua trước lời lẽ của hắn.

Thiên đế hiểu ý hắn, cũng biết là do hắn giở trò, nhưng không bằng không chứng, không thể chỉ trích tội trạng của hắn.

Huống chi, hắn là một ma thần, đức cao vọng trọng, bắt ép hắn nhận tội vô cớ sẽ dễ chọc cho hắn điên lên, lúc đó sẽ dẫn đến nhiều rắc rối, không chỉ mình thiên đế nắm bắt được hậu quả khó lường mà cả nhân đế cũng hiểu.

Họ không thể xử ép hắn vào lúc này, thiên đế đành dùng lí lẽ khác đối chất, muốn đòi lại công bằng cho hai giới.

" Ma thần, như lời ngài nói...

Nếu thật sự là do trời đất sắp xếp...vậy thì ta không quan tâm vấn đề đó nữa...nhưng mà...

Sao ngài có thể lấy tiểu muội của mình chứ ?

Dù Tinh Y Ngạn không phải tiểu muội ruột nhưng cũng do một tay ngài nuôi nấng mà... ? "

" Đúng là Tinh Y Ngạn do ta nuôi lớn, được ta coi là muội muội...



Nhưng đó là chuyện trước kia...

Còn giờ... "

Hắn nói đến đó, ngừng hơi, quay sang thiên đế, nhìn ông bằng cặp mắt đằng đằng sát khí, rồi lại trượt cặp mắt ấy sang Hữu Bạch, thản nhiên mà nói.

" Từ khi Tinh Y Ngạn được tia sét cầu phúc chọn làm ma hậu của ta...thân phận muội muội đã không còn... "

" Nàng ấy...giờ - là - ma - hậu - của - ta ! " hắn nhấn mạnh từng câu từng chữ, ánh mắt hung tàn dọa kẻ khác phải cúi lùi.

Miệng lưỡi của hắn quá linh hoạt, chuyện gì cũng có thể lật lọng, khiến người khác không thể mở miệng đối chất lại ngay.

Trong khi hai giới còn bận suy nghĩ, hắn lại tiếp tục dùng lí lẽ của mình đàn áp.

" Ta nghĩ chắc các vị ở đây đều biết...

Vị trí ma hậu của ta, trước giờ luôn bỏ trống vì ta không muốn lấy một chính thê không duyên phận với ta...

Điều này...các vị hiểu rõ mà...đâu phải lần đầu các vị đề nghị ta lập ma hậu... " hắn cố ý liếc mắt vào thiên đế và nhân đế.

Quả thật, hơn 15 vạn năm qua không chỉ các đời nhân đế từng đề nghị ma thần lập ma hậu để giữ giao hữu, mà còn có thiến đế, người đề nghị đều này nhiều nhất, nhưng hắn luôn từ chối hết lần này đến lần khác, và cả hai điều biết lí do, không thể phản bác.

Ma thần rất tinh mắt, biết tất cả đều đuối lí, hắn lại thuận thế nói tiếp.

" Thiên đế, nhân đế...nếu không phải vì các vị luôn nhiệt tình...liệu ta có đồng ý mối hôn sự này ? "

" Các vị nên nhớ !

Ma thần ta đồng ý lấy thánh nữ là vì hòa bình, cũng đồng ý gả Tinh Y Ngạn cũng vì hòa bình...vốn không hề có chút nguyện ý nào...

Chuyện xảy lần này đều nằm ngoài dự đoán của chúng ta cả...

Nếu ông trời chọn chính thê cho ta là Tinh Y Ngạn, ta cũng không nên cãi thiên ý... "

" Bây giờ, dù liên hôn giữa chúng ta không thành...hòa bình giữa ba giới vẫn được thiết lập như cũ !

Chẳng nên làm to chuyện...

Nếu các người vẫn muốn ta từ bỏ ma hậu của ta... "

Nói đến đây, hắn lại ngừng lần nữa, một bên mày rậm bỗng nhướng lên, sát khí tỏa ra cuồn cuộn, như sắp xảy ra giao chiến, làm cả hai giới kia tự dưng bất an trong lòng.

Hắn nhìn ra vẻ lo sợ của từng người, môi mỏng nhếch lên đầy vẻ khinh bạc, hếch mặt mà nói.

" Ma thần ta giữa hòa bình lâu như vậy rồi...nếu các người vì chuyện này ép ta từ bỏ Tinh Y Ngạn...

Vậy thì ta cũng không cần mối giao hảo này nữa... "

" Ma thần... "

Thiên đế chấn động, kéo theo câu nói là cả hai giới đều hoảng hồn, hắn nói như vậy khác nào đang hăm dọa trắng trợn. Họ còn tiếp tục ngăn hắn lấy Tinh Y Ngạn, hắn sẽ hủy bỏ tình hữu nghị giữa ba giới, lúc đó yêu ma dưới trướng hắn sẽ lại hoành hành, gây họa khắp nơi.

Suốt 15 vạn năm qua đều là do hắn cố gắng giữ hòa bình trong tam giới, ngăn cho yêu ma không hoành hành.

Không ai không biết tầm quan trọng của hắn trong tam giới, cộng thêm ma thần còn là kẻ có sức mạnh thượng cổ, nếu hắn thật sự cho yêu ma tung hoành, chẳng ai có thể ngăn nổi hắn.