Con Rể Giả Heo Ăn Hổ

Chương 11: Tòa nhà thiên long



Ngày hôm sau.

Hàn Đông cũng không ăn sáng ở nhà, trời tờ mờ sáng liền chạy bộ tiến về công ty.

Anh đi làm luôn là như vậy, hành trình ước chừng ba cây số để rèn luyện thân thể.

Sáng sớm, khí hậu dễ chịu, nhiệt độ khó chịu đều lui đi.

Nghênh đón tiếng chim chóc líu ríu vâng lên, trái tim Hàn Đông vui vẻ, những thứ ngổn ngang kia cũng thuận theo đó tản ra.

Tập đoàn Chấn Uy hiện nay chủ tịch vẫn là ba vợ Hạ Long Giang, bản thân ông là nhóm nhân viên bảo vệ đầu tiên ở Đông Dương, trong số ba công ty con, hiện nay tự mình kinh doanh hai công ty quy mô cũng không nhỏ, mỗi một công ty giá trị không dưới sáu trăm tỉ trên thị trường. Vận tải là nghiệp vụ sau này mới tiếp nhận, tách rời giao cho Hạ Mộng.

Địa điểm của tập đoàn là ở trong Khu công nghiệp Kim Thủy, tầng một và tầng hai của tòa nhà Thiên Long, với tổng diện tích làm việc khoảng hơn bốn nghìn mét vuông.

Công việc trong công ty của Hàn Đông là một nhân viên bảo vệ, một người gác cổng, mỗi ngày đều ngây ngốc đứng trước cửa, không làm gì cả. Bình thường quản lý một số chuyện vặt vãnh như dừng đỗ xe, và việc hỏi đường.

Đi vào tầng một, tất cả mọi người đều đã bắt đầu bận túi bụi làm việc.

Doanh nghiệp nhỏ khoảng một trăm tám mươi người, nhưng mỗi người đều chút ý làm tốt phần việc của mình, mọi thứ rất có trật tự.

Hàn Đông đi về hướng phòng thay đồ thay lại đồng phục an ninh, bắt đầu một ngày làm việc máy móc.

Là thật sự máy móc chỉ có một mình anh, ngoại trừ việc giữ cửa, lại còn giúp đỡ xe vận tải chuyển vài thứ.

Khoảng nửa giờ sau, chiếc xe BMW đỏ của Hạ Mộng xuất hiện trong tầm mắt, đồng thời cũng hấp dẫn ánh mắt của tất cả các nhân viên.

Khi cô đến, nhân viên cũng lên tinh thần, vô cùng nhiệt tình.

Lúc đi ngang qua Hàn Đông, ánh mắt Hạ Mộng cũng không liếc một cái, thật sự giống như hoàn toàn không quen biết anh.

Cô đi vào không lâu, đội trưởng đội bảo vệ Hoàng Quế Toàn đi đến, vỗ vỗ bả vai Hàn Đông: “Tiểu Hàn, tổng giám độc Hạ gọi cậu đến văn phòng một chuyến.”

Người này không phải nhân vật hiền lành gì, bình thường nâng cao giẫm thấp, bảo vệ bên dưới rất oán hận anh ta.

Hàn Đông quan hệ với anh ta không đến mức thân mật, nhưng cũng không đến mức đối địch.

Lại nói giờ phút này Hoàng Quế Toàn trong lòng tràn ngập sự nghi ngờ, Hạ Mộng đó là nhân vật thế nào? Nói là nữ thần của toàn bộ nam nữ công ty cũng không đủ, không biết tìm một nhân vật bảo vệ như Hàn Đông để làm gì.

Một khuôn mặt có chút cay nghiệt nặn ra vài phần ý cười: “Tiểu Hàn, cậu quen biết tổng giám đốc Hạ sao?”

Trong lòng Hàn Đông tự nhủ đó là bà xã của tôi, làm sao có thể không biết. Nhưng ngoài miệng lại phủ nhận: “Làm sao có thể.”

“Vậy tổng giám đốc Hạ tại sao lại chỉ mặt gọi tên tìm cậu?”

“Tôi cũng không rõ lắm.”

Hàn Đông mập mờ xã giao, quay người đi lên cầu thang hướng về phía khu làm việc trên tầng hai.

Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ.

Mặc dù Chấn Uy không lớn, nhưng Hạ Mộng quản lý sắp xếp công việc rất tiên tiến. Bộ phận nghiệp vụ, bộ phận pháp phụ, bộ phận tài vụ các loại đều phân biệt rõ ràng.

Khu làm việc của Hạ Mộng là ở nơi góc nhất, ước chừng khoảng một trăm mét vuông. Lúc này cô đang dặn dò thư ký Hoàng Lỵ một chút công việc.

Mặc bộ váy trắng công sở tiêu chuẩn, tóc vé lên gọn gàng, khi tiến vào trạng thái làm việc, toàn thân Hạ Mộng giống như có vầng hào quang, đôi môi mỏng khép mở, nói chuyện ngắn gọn, dứt khoát, hiệu quả.

Lúc này đang nói về việc ổn định vị trí của những người vừa mới được tuyển dụng khi công ty dự tính mở rộng.

Hoàng Lỵ ở bên cạnh ghi ghi chép chép gật đầu đồng ý, nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

Cô quay đầu nói câu mời vào, chỉ thấy Hàn Đông đẩy cửa từ bên ngoài đi vào.

Hoàng Lỵ vẫn luôn cảm thấy Hàn Đông vô cùng đẹp trai, thật thể thẳng tắp cân đối, hơi có vẻ ẩn mình. Ngoại hình không phải loại người đặc biệt nổi trội và xinh đẹp, nhưng lại vô cùng hấp dẫn. Một đôi mắt dường như che giấu rất nhiều điều không nói rõ được ở trong đó.

Nhất là chuyện xảy ra ở Lâm An khiến cô ta cảm thấy Hàn Đông là người vô cùng có trách nhiệm.

“Tiểu Lỵ, cô đi ra ngoài trước!”

Hạ Mộng nhìn Hàn Đông đến, cũng không ngẩng đầu phân phó một câu.

Hoàng Lỵ đồng ý, lúc đi ngang qua người Hàn Đông còn nghịch ngợm nháy nháy mắt, dùng khẩu hình miệng để nói nhỏ đến mức không thể nhận ra: “Anh Đông, tổng giám đốc Hạ tâm trạng không tốt…”

Hàn Đông không cho là đúng, tâm trạng Hạ Mộng dù có không tốt, hoặc nói là ở trước mặt anh tâm trạng cô chưa bao giờ tốt.

Hạ Mộng sắp xếp lại tài liệu trên bàn: “Ba đã nói từ lâu rằng để tôi giúp anh chuyển bộ phận, tôi đã nói chuyện qua với quản lý Đường của bộ phận pháp vụ, đợi lát nữa anh hãy trực tiếp qua báo cáo, hôm nay liền bắt đầu công việc.”

Hàn Đông sửng sốt một chút, từ nhân viên bảo vệ đến pháp vụ, giống như được thăng chức. Nhưng Hạ Mộng tốt như vậy sao? Đến bây giờ cô ấy không phải vẫn luôn một lòng một dạ muốn ly hôn với mình sao.

Nhưng đối với việc thay đổi công việc này anh cũng đã chuẩn bị tâm lý, cũng có chút chờ mong, cũng không cảm thấy quá đột ngột.

Cũng không hỏi nhiều, anh lập tức gật đầu nói được: “Còn chuyện gì khác không?”

Hạ Mộng nhìn thái độ trốn tránh của Hàn Đông với mình, có chút cười lạnh. Cô đã thấy quá nhiều đàn ông, biểu hiện này của anh khiến cô hiểu lầm thành việc anh đang có ý đồ khác, tranh thủ sự chú ý của cô.

“Đến bộ phận pháp vụ, tất cả phải nghe theo sự điều phối của quản lý Đường. Nếu không, tôi mặc kệ anh có phải người do ba tôi sắp xếp đến đây hay không, ở đây là để thuận tiện cho công việc quản lý, tôi có thể sa thải anh bất cứ lúc nào…”



Bộ phận pháp vụ, tất cả nhân viên chỉ có năm sáu người. Cách văn phòng của Hạ Mộng một quãng không xa, chiếm khoảng một phần sáu không gian trên tầng hai.

Theo những gì Hàn Đông biết, nội dung làm việc cơ bản của bộ phận này là soạn thảo hợp đồng và xử lý một vài công việc tranh chấp kinh tế đơn giản, quản lý là Đường Diễm Thu.

Người phụ nữ này không đơn giản, bình thường mặc dù tiếp xúc không nhiều, nhưng từ thái độ kiêng kỵ của người khác khi nhắc đến cô ta cũng nhận ra được một chút manh mối.

Trước đó đã từng là luật sư, điều hành một công ty kinh doanh, sau đó không biết Hạ Mộng đã dùng thủ đoạn gì liền đem người này đến Chấn Uy.

Có thể nói, nếu như Hạ Mộng là người đứng đầu công ty, vậy Đường Diễm Thu hoàn toàn xứng đáng là người đứng thứ hai.

Đến gần bộ phận pháp vụ, trong đầu Hàn Đông tự động hiện ra hình ảnh một người phụ nữ mặc một bộ váy công sở, làn da trắng nõn, khí chất mạnh mẽ.

Bây giờ đang là thời gian làm việc, toàn bộ bộ phận pháp vụ ngoại trừ tiếng bàn phím xao động, cũng không có tiếng động dư thừa nào khác. Quản lý văn phòng cũng ở trong khu vực này, cách khu làm việc chỉ một vách ngăn đơn giản, xuyên qua cửa kính, có thể nhìn thấy Đường Diễm Thu đang gọi điện thoại ở bên trong.

Toàn thân mặc một bộ váy màu đỏ, dáng người giống như lửa, kết hợp với khuông mặt lạnh lùng và mạnh mẽ của cô ta, khiến cho thị giác của người ta bị tương phản cực lớn, vô cùng chấn động.

Hàn Đông lờ mờ nghe thấy cô giống như đang xử lý một việc tranh chấp, dùng loại mệnh lệnh, giọng nói không thể nghi ngờ giống như đang dặn dò đối phương.

Anh ngập ngừng đẩy cửa tiến vào văn phòng, mùi thơm đặc biệt bay tới, rất nhạt, giống như mùi của đám cây cỏ ở cửa sổ bay tới, cũng giống như cô đang sử dụng nước hoa.

Đường Diễm Thu dường như không nhìn thấy Hàn Đông, trừng mắt tiếp tục cầm điện thoại nói chuyện.

Khoảng chừng hai ba phút, đặt điện thoại xuống lúc này cô ta mới thuận miệng hỏi: “Anh là Hàn Đông?”

Hàn Đông gật đầu: “Quản lý Đường, tổng giám đốc Hạ để tôi tới…”

Đường Diễm Thu không đợi anh nói xong, trực tiếp ngắt lời: “Tôi biết, tổng giám đốc Hạ nói là giúp tôi sắp xếp một người làm việc vặt.”

Cô ta và Hạ Mộng là bạn bè, là người thưởng thức lẫn nhau. Không hiểu tại sao Hạ Mộng lại muốn để cho Hàn Đông, một người thậm chí chưa tốt nghiệp trung học tham gia vào cách vấn đề pháp lý, đương nhiên, cô ta coi Hà Đông trở thành người có quan hệ.

Hơn nữa, trọng lúc nói chuyện với nhau, phán đoán giọng điệu của Hạ Mộng, có lẽ Hàn Đông có loại quan hệ thông thiên nào đó đến ngay cả Hạ Mộng cũng không tùy tiện đối phó được.

Hàn Đông thầm nghĩ không bình thường, anh và Đường Diễm Thu cũng chưa từng nói chuyện với nhau, căn bản không hiểu mình và cô ta mâu thuẫn với nhau từ đâu.

Anh chỉ đến đây báo danh mà thôi, Đường Diễm Thu lại biểu hiện phiền chán vô cùng…

Chuyển giao một chút công việc đơn giản, Hàn Đông hỏi: “Quản lý Đường, bây giờ tôi cần làm gì?”

Đường Diễm Thu nâng cánh tay trắng như tuyết lên nhìn đồng hồ: “Vây giờ anh đi đến cổng tòa nhà Quốc Thông, đi tìm tiểu Lưu, nghe cậu ta điều hành.” Nói xong, cô ta cầm bút ghi một dãy số: “Đến lúc đó gọi điện thoại cho cậu ta.”

Hàn Đông cầm dãy số vừa đưa qua, dứt khoát quay người rời đi.

Anh đã nhận ra công việc mình phải làm.

Bộ phận pháp vụ có hai loại nhân viên, một loại là ở văn phòng làm việc đúng giờ, một loại khác chính đi ra ngoài đòi nợ.

Loại thứ hai thuộc dạng cộng tác viên, nói cách khác căn bản không phải nhân viên chính thức của bộ phận pháp vụ, chẳng qua là do bộ phận pháp vụ tạm thời quản lý. Miễn cưỡng mà nói thì cũng coi như là tương đối tự do.

Dù sao đối với công việc đòi nợ, mỗi ngày ở ngoài đường đi dạo chờ người. Bạn có năng lực lấy được tiền thì ở bên ngoài chơi một ngày, người khác cũng chỉ khen ngợi năng lực làm việc của bạn.