Con Rể Chiến Thần

Chương 2193: Dương Hạo Quân kết thúc bế quan rồi



Tà Thần Hỏa Vân cảm giác mình sắp bị năng lượng đáng sợ này làm cho hòa tan rồi.

Ông ta căn bản không thể chịu nổi!

Nếu không phòng bị gì hết, ông ta rất nhanh sẽ bị tan biến. Tà Thần Hỏa Vân dưới sự kích thích của loại năng lượng này, ông ta đã cũng khôi phục rồi.

Ông ta vội vàng dùng hết khả năng của mình để chống lại những năng lượng đáng sợ phát ra từ trên. người Dương Hạo Quân.

Chuyện gì vậy? Đây là đang xảy ra chuyện gì vậy?

Hai năm nay, Dương Hạo Quân bế quan hơi thở càng ngày càng yếu đi, đến cuối cùng hoàn toàn không có hơi thở.

Giống như nhà sư đã viên tịch. * Viên tịch: chết (nói người tu hành theo Đạo Phật).

Tà Thần Hỏa Vân gọi thế nào cũng không tỉnh lại, ông ta cho rằng Dương Hạo Quân chết rồi. Nhưng lúc này trên người anh ta sao lại bộc phát ra năng lượng mạnh mẽ như vậy? Không thể tưởng tượng nổi! Lẽ nào có hi vọng rồi? Anh ta sắp kết thúc bể quan rồi? Tà Thần Hỏa Vân chưa kịp suy nghĩ, thì luồng năng lượng đáng sợ oanh kích ông ta. Trực tiếp khiến cho cổ họng ông ta trở nên ngòn ngọt, toàn là máu đông. Chỉ là hơi thở lan tỏa ra ngoài thôi đó, mà đã là nguồn biến động năng lượng đáng sợ như vậy rồi.

Nói không khoa trương tý nào, Dương Hạo Quân giống như mặt trời vậy.

Hơi thở tỏa ra từ trên người anh, hóa thành năng lượng đáng sợ đang thiêu đốt và hòa tan Tà Thần Hỏa Vân.

"A!!!"

Tà Thần Hỏa Vân cảm giác da thịt trên người mình đang nứt ra, nội tạng như muốn nổ tung, linh hồn cũng bị rút ra.

Ông ấy cảm thấy đau đớn tột cùng.

Tà Thần Hỏa Vân thực ra cũng coi như bế quan hai năm. Mạnh hơn nhiều so với trước đây.

Hiện tại ông ta dùng hết khả năng thực chiến của bản thân để ngăn chặn nguồn năng lực bạo động này.

“Phụt!” Mặc dù ông ta đã ra sức chống lại, nhưng máu từ trong miệng tràn ra, càng ngày càng nhiều.

"A!!!"

Cơn đau cũng ngày càng mãnh liệt, linh hồn như sắp bị xé nát.

Tà Thần Hỏa Vân sử dụng phòng ngự mạnh nhất của cả đời ông để ngăn cản biển động năng lượng này.

Thế nhưng tiếng gào thét của ông ta càng lúc càng lớn, máu tươi cũng càng ngày càng nhiều, trên người đầy những vết thương.

Tà Thần Hỏa Vân cả đời này chưa từng bị đe dọa đến tính mạng như vậy. Nhưng đây chỉ là biến động năng lượng trên người Dương Hạo Quân thôi đó. Nếu như là năng lượng thực sự của anh ta thoát ra, vậy phải mạnh đến mức nào? Không biết nữa. Tóm lại Tà Thần Hỏa Vân chắc chắn sẽ vỡ vụn trong nháy mắt, hóa thành hư vô...

Ngay cả một chút cặn cũng không còn.

Một sự khủng khiếp không thể tưởng tượng được! Tà Thần Hỏa Vân toàn thân run rẩy, ông sợ hãi, thật sự sợ hãi.

Dương Hạo Quân cả người càng ngày càng nóng bỏng, giống như mặt trời sắp đè lên người Tà Thần Hỏa Vân vậy.

Tà Thần Hỏa Vân không biết rằng hiện tại bên ngoài nhà tù Hắc Ám đã xảy ra sự thay đổi triệt để.

Giữa không trung từng tia chớp màu đỏ lóe lên, phát ra thanh âm đáng sợ.

Giống như đất trời đang phẫn nộ.

"A!!!"

Tà Thần Hỏa Vân phát ra tiếng kêu thảm thiết một cách cuồng loạn. Cơ thể của ông sắp nổ tung! Ông sắp chết rồi. Thực ra ông vẫn luôn muốn chết, cuối cùng lại buông tha cho chính mình.

Nhưng bây giờ cảm nhận được biến động năng lượng trên người Dương Hạo Quân, ông lại cảm thấy có hy vọng.

Ông không muốn chết!

Ông muốn sống!

Nhưng năng lượng cực nóng trước mắt sẽ xé nát ông ra từng mảnh.

"A!!!"

Tại thời khắc thân thể Tà Thần Hỏa Vân nổ tung, đột nhiên tất cả năng lượng thu về, toàn bộ thu vào trong cơ thể Dương Hạo Quân.

Trong nháy mắt áp lực trên người Tà Thần Hỏa Vân biến mất. Trong khoảnh khắc sống chết, Tà Thần Hỏa Vân được cứu rồi.

“Phù! Phù!”.

Ông thở hổn hển.

Ông cũng coi như chết qua một lần rồi.

Lúc này ông nhìn thấy Dương Hạo Quân đang bế quan đột nhiên mở mắt ra, trong mắt anh tựa như có tia chớp lóe qua, tựa như những vì sao đang đảo lộn, và vũ trụ vỡ vụn.

Đó là ánh mắt như thế nào!

Cái nhìn này dường như nhìn thấu linh hồn của ông!

Mạnh!

Nó quá mạnh!

Mạnh mẽ đến mức không thể tin được!

Trải nghiệm như vậy trước nay chưa từng có! Biến đổi rồi!

Ông cảm nhận được Dương Hạo Quân đã biến đổi rồi.

Trên người có một hơi thở thanh khiết, tựa như cùng vạn vật trên thế gian dung hòa thành một vậy.

Đó là một cảm giác rất, rất, rất tuyệt vời.

Cảm giác này chỉ từng cảm nhận được trên người sư phụ của Dương Hạo Quân...

“Tiên sinh ngài bế quan kết thúc rồi sao?” Tà Thần Hỏa Vân kích động hỏi.

"Ừ?"

Cuối cùng cũng có phản ứng rồi.