Con Nhà Giàu

Chương 181



CHƯƠNG 181: CÓ PHẢI BỌN HỌ KHÔNG

“Mẹ kiếp?”

“Cái gì?”

Thấy Trần Lạc Thần cầm hai chiếc hộp định rời đi, mấy người Lý Thi Hàm và Trần Lâm đang đứng bên cạnh đều thẫn thờ.

Đúng vậy, lúc nãy hai chiếc vòng ngọc này đã dọa Lý Thi Hàm sợ chết khiếp.

Giờ không dễ gì cô mới giải quyết xong, vừa mới thở phào nhẹ nhõm.

Thì không ngờ, hai vòng ngọc này là do Trần Lạc Thần mua?

Lý Thi Hàm cảm thấy đầu óc mình đã nổ tung rồi, xóa đi mọi ký ức!

Ngay cả Trần Lâm và Đinh Hạo cũng trợn tròn mắt.

Nhất là Trần Lâm, cô không thể cầm chắc nửa chiếc vòng ngọc còn lại ở trong tay, mà để nó rơi thẳng xuống sàn, rồi vỡ vụn.

“Khoan đã Trần Lạc Thần! Hai chiếc vòng ngọc này là… là do anh mua?”

Lý Thi Hàm ngạc nhiên hỏi.

Trần Lạc Thần cũng không nói gì, chỉ cầm vòng ngọc rồi quay đầu rời đi.

Lần này anh thật sự giận rồi.

Nên không muốn nói nhiều với họ.

“Hừ, ai biết được rốt cuộc đó có phải là do anh ta mua hay không? Bỏ đi Thi Hàm, Trần Lâm, chúng ta tới nhà hàng ăn cơm thôi!”

Đinh Hạo không cam lòng nói.

Chết tiệt, Trần Lạc Thần lại tát vào mặt anh nữa.

Hôm nay anh bỏ ra một số tiền lớn như thế, là để cưa đổ Lý Thi Hàm.

Nhưng giờ, tình thế hơi bất lợi rồi!

Nên Đinh Hạo vội di chuyển sự chú ý về phía mình.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Nếu Trần Lạc Thần thật sự mua được hai chiếc vòng đó thì sao? Anh ta lấy đâu ra tiền vậy?”

Ba người ra khỏi cửa hàng trang sức.

Trong lòng Lý Thi Hàm cũng rối như tơ vò.

Mà Trần Lâm cũng thế, như thể tim cô đang bị người khác bóp chặt, làm cô cảm thấy hơi đau nhói.

Hơn nữa cô cũng sợ chuyện này là thật.

Chuyện này còn khiến người khác sợ hãi hơn chuyện ban nãy.

“Thế này đi, hay là chúng ta gọi Trần Lạc Thần quay lại đi, rồi mời anh ta ăn một bữa, để hỏi kỹ càng chuyện này, hơn nữa, lần trước hai người cũng nhìn thấy Trần Lạc Thần mua điện thoại cho tôi rồi, điều này chứng tỏ anh ta thật sự có tiền! Nên chúng ta cần phải hỏi rõ chuyện này là sao?”

Trần Lâm đưa ra ý kiến.

“Ừm ừm, tớ cũng nghĩ như thế, nhưng lúc nãy tớ đối xử với anh ta như vậy, liệu anh ta có quay lại không?”

Lý Thi Hàm lo lắng hỏi.

“Cậu yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tớ, Đinh Hạo, chúng ta điều tra rõ ràng chuyện này được không?”

Trần Lâm thấy sắc mặt Đinh Hạo hơi khó coi nên hỏi tiếp.

“Ừm ừm, được, không thành vấn đề, chỉ là một bữa cơm thôi mà, hai em cứ gọi thoải mái đi!”

Đinh Hạo hơi xoắn xuýt, nhưng anh cũng rất muốn biết rốt cuộc chuyện này là sao?

Trước đây, Đinh Hạo xem Mã Phi là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của mình.

Còn chuyện Trần Lạc Thần suýt trở thành bạn trai Lý Thi Hàm hồi học cấp ba, Đinh Hạo thật sự không hề để tâm đến.

Nhưng giờ anh lại nhận ra rằng, tên nghèo hèn này chính là mối đe dọa lớn nhất của mình.

Anh nghe giọng điệu Lý Thi Hàm và Trần Lâm khi nhắc đến Trần Lạc Thần thì biết ngay.

Bàn bạc xong, Trần Lâm liền gọi cho Trần Lạc Thần.

Bên này, Trần Lạc Thần đang rời đi, nghe tiếng chuông điện thoại thì lấy ra xem, là Trần Lâm gọi tới.

Lần trước khi đi gặp một người bạn trong bữa tiệc đồng hương, Trần Lâm đã có được phương thức liên lạc của Trần Lạc Thần.

“A lô, Trần Lạc Thần, cậu đang ở đâu thế? Là thế này, chuyện lúc nãy thật ngại quá, giờ tôi đã bình tĩnh lại rồi ngẫm nghĩ, chúng tôi không nên đối xử với anh như vậy.”

“Còn tôi nữa, lúc nãy tôi cũng quá kích động.”

Lý Thi Hàm vội nói vào điện thoại.

“Ừm ừm, nên tôi và Thi Hàm đều hơi hối hận, muốn mời cậu một bữa cơm, để xin lỗi cậu, nhân tiện ôn lại chuyện cũ.”

Trần Lâm nói.

Trần Lạc Thần gượng cười, nếu hôm nay anh không cầm hai vòng ngọc này đi, có lẽ sẽ không có chuyện xin lỗi này đâu, huống chi là ôn lại chuyện cũ.”

Nói trắng ra là, chỉ vì một chữ tiền mà thôi.

Nếu bạn có tiền, thì người ta sẽ muốn ôn lại chuyện cũ với bạn.

Còn nếu bạn không có, thì người ta có thể nhớ được tên của bạn đã là nể mặt lắm rồi!

Hơn nữa nếu anh có tiền, nói không chừng anh còn có thể nối lại tình xưa với Lý Thi Hàm nữa.

Ha ha!

“Bỏ đi, chuyện này cũng chẳng có gì to tát!”

Trần Lạc Thần không muốn đi tới đó.

“Không được Trần Lạc Thần, cậu phải đi tới đây, cậu xem thường bọn tôi đúng không? Xem thường nhóm bạn học cấp ba chúng tôi đúng không? Cũng đúng, cậu thi đậu Đại học Kim Lăng rồi, còn mấy người chúng tôi chỉ thi đậu trường sư phạm bình thường, tất nhiên là không xứng với cậu rồi! Tôi hiểu mà!”

Trần Lâm không ngừng lải nhải.

“Tôi không có ý đó, được rồi, vậy chúng ta sẽ cùng đi ăn!”

Trần Lạc Thần cũng cạn lời rồi.

Bọn họ muốn mời anh thì anh cứ việc đi thôi, anh cũng đâu mất miếng thịt nào, để tránh sau này trở thành đề tài cho họ tám.

Để xem các cô nói thế nào?

Thế là Trần Lạc Thần quay lại đó.

Mấy người bọn họ không ăn trong phố thương nghiệp, mà đi tới một nhà hàng bình thường ở bên cạnh.

Lý Thi Hàm còn gắp cho Trần Lạc Thần không ít đồ ăn ngon.

“Thần, cậu mau nói thử xem, sao giờ cậu lại giàu có thế?”

Sau khi trò chuyện một hồi, cuối cùng Trần Lâm và Lý Thi Hàm vẫn nhắc đến đề tài mình quan tâm nhất.

“Giàu có? Tôi giàu có lúc nào, tôi không có tiền.”

Nhìn vẻ mặt của hai người, Trần Lạc Thần cảm thấy hơi buồn cười, cũng muốn trêu chọc một lần, nên khiêm tốn trả lời.

Để xem bọn họ có thật lòng với anh không.

“Chậc chậc, xem cậu nghịch ngợm chưa kìa, không nhìn ra Trần Lạc Thần cậu cũng rất biết giả bộ!”

Trước đây Trần Lâm học nghệ thuật, nên tính cách khá cởi mở.

Cô ta vừa nói vừa nhéo bắp đùi Trần Lạc Thần.

“Tôi… tôi thật sự không có tiền!” Trần Lạc Thần nói.

“Hừ, không có tiền? Nếu không có tiền thì sao cậu mua được điện thoại khoảng 150 triệu, còn nữa, không có mà hôm nay cậu mua được hai chiếc vòng ngọc đấy! Hai chiếc đó hơn 750 triệu, cậu lừa ai thế?”

Trần Lâm oán trách.

Lý Thi Hàm cũng mở to mắt nhìn Trần Lạc Thần.

“À, cô nói điện thoại và vòng ngọc đó à, đó không phải tiền của tôi, tôi chỉ chạy vặt cho người khác thôi, hôm nay tôi phải nhanh chóng mang vòng ngọc đó về cho người ta.”

Trần Lạc Thần thật sự không muốn nói thật với họ.

Anh dứt khoát lừa gạt bọn họ, cùng lắm sau này xem như người lạ cũng rất tốt.

“Hả? Cái gì? Thật sự không phải tiền của cậu ư?”

Trần Lâm và Lý Thi Hàm nhìn nhau, cuối cùng nỗi nghi hoặc trong lòng cũng được sáng tỏ.

“Thi Hàm, cô bưng dĩa móng giò tới đây giúp tôi đi, tôi với không tới!” Trần Lạc Thần bỗng lên tiếng nhờ vả.

“Khốn khiếp, ăn cái con khỉ, anh là heo à? Ăn nhiều như thế rồi còn muốn ăn nữa, sao anh không xem lại bộ dạng không có tiền đồ của mình đi!”

Lý Thi Hàm khoanh tay trước ngực lạnh lùng nói.

Đúng đó, tên khốn, cô còn tưởng giờ anh phát đạt rồi, nên cố ý mời anh ăn một bữa, cuối cùng… chỉ là một thằng chạy vặt?

Trần Lâm cũng ngồi cách xa Trần Lạc Thần một chút.

Rồi lạnh lùng nói: “Haizz! Trần Lạc Thần, lúc trước tôi cảm thấy mặc dù anh nghèo, nhưng cũng học giỏi, tương lai vẫn còn có chút tác dụng, nhưng giờ, tôi lại cảm thấy sau này anh hơi vô tích sự rồi!”

Xưng hô cũng từ Thần chuyển sang Trần Lạc Thần rồi.

“Chẳng phải lúc nãy chúng ta đã nói rồi ư, đợi sau này, chúng ta đều ở Kim Lăng, sẽ giúp đỡ lẫn nhau, nếu các cô giàu hơn tôi, thì cũng có thể kéo tôi lên, vì chúng ta là bạn học cấp ba mà!”

Trần Lạc Thần nói.

“Trời ơi, anh giúp đỡ ư, anh làm được gì cho chúng tôi? Đừng nhắc ba năm học cấp ba nữa, trước giờ tôi chưa từng nói chuyện với anh, anh đi nói chuyện với Thi Hàm đi, chẳng phải năm đó hai người suýt thành một cặp à? Thi Hàm cũng rất thích anh đó!”

Trần Lâm cố tình nói vậy cho Đinh Hạo nghe.

Sao Lý Thi Hàm lại không nghe ra chứ: “Trần Lâm, cậu nói vậy là sao, gì mà thích Trần Lạc Thần, tớ thích anh ta hồi nào?”

Lý Thi Hàm tức giận đậm đũa xuống bàn.

Mắt thấy đôi bạn thân sắp cãi nhau.

Đinh Hạo liền ngồi bên cạnh khuyên nhủ.

Thật ra Đinh Hạo cũng rất bất đắc dĩ, anh đẹp trai, giàu có, là lỗi của anh à?

Trần Lạc Thần cũng không để tâm đến chuyện này, mà tiếp tục ngồi ăn xem náo nhiệt.

Đúng lúc này.

Cửa phòng bao bỗng bị người khác mở ra.

Mấy nhân viên cảnh sát xông vào trong.

“Có phải bọn họ không?”

Một nhân viên cảnh sát chỉ về phía mấy người Trần Lạc Thần rồi lạnh lùng hỏi.