Con Ma Biến Thái

Chương 4: Chương 4





Luồng khí âm lãnh ấy càng ngày càng lạnh, làm tôi nổi hết cả da gà.
Nhưng hắn lại rất đắc ý, tự mãn nói: "Thế nào? Bổn thiếu gia đối với cô không tồi chứ?"
Tôi im lặng, nếu tới gần hắn được xem như là một loại ưu đãi, thì tôi thật muốn hắn hung hăng ngược đãi tôi, tốt nhất là cho tôi đi lưu đày.
Đương nhiên, điều này tôi cũng chỉ có thể để ở trong lòng, hắn là ma, tôi là người.

Nếu muốn sống, thì tôi không thể đắc tội hắn, hắn nói gì cũng đúng.

Nhưng mà cũng không thể quá phận như là đêm hôm đó...
Đột nhiên nghĩ đến đêm hôm đó, hai má tôi bắt đầu nóng lên, trái tim nhỏ bắt đầu nhảy loạn, trong lòng vừa tức lại vừa hận, nhưng ký ức đêm đó có chút hỗn loạn, cho đến bây giờ tôi vẫn còn chưa rõ liệu chuyện đó có thực sự xảy ra không.
Xem ra tâm trạng hắn không tệ, có lẽ có thể dò hỏi được chút gì đó từ miệng hắn.
"Này, đêm đó chúng ta có ấy hay không..." Tôi còn chưa nói hết, hắn đã dùng miệng bịt kín miệng tôi lại.

"Muốn sống thì đừng phát ra bất kỳ âm thanh gì." Hắn nhỏ giọng nói vào tai tôi, giọng nói có chút khẩn trương, sau đó hắn nhắm mắt lại dường như cảm nhận được điều gì đó, rồi hắn thổi một luồng khí vào người tôi.
Tôi không hiểu tại sao, nhưng mà nghe giọng điệu của hắn, tôi cũng nghe lời.

Lúc sau tôi mới biết được hắn làm như vậy là muốn che đi dương khí trên người tôi.
Sau đó, hắn thận trọng ngồi xuống bên cạnh cửa sổ mái nhà, nhìn xuyên qua cửa kính, tôi cũng đi theo hắn, nhìn xuống bên dưới.
Tôi nghe thấy âm thanh của cánh cửa gỗ mở ra rồi đóng lại, sau đó là tiếng bước chân, rồi nắp quan tài tự động mở ra.
Không sai, là nắp quan tài tự động mở ra.
Tôi sợ tới mức không dám nhúc nhích, che miệng lại để không phát ra tiếng.

Liếc mắt nhìn con ma bên cạnh mình, hắn đang nhíu mày nhìn cảnh tượng bên dưới.
Nhìn bộ dáng của hắn, có lẽ chuyện này không phải là do hắn làm.

Tôi lại lần nữa nhìn xuống, vừa nhìn liền ngã ngửa ra đằng sau, thiếu chút nữa lăn xuống nóc nhà, may mắn được hắn kịp thời kéo lại.
Trời ơi! Trong quan tài thế nhưng lại có một cô gái, tuy rằng chỉ có thể dựa theo ánh trăng mông lung để nhìn cảnh tượng bên dưới, nhưng đó thực sự là một người con gái có đường cong quyến rũ.
Cô ấy vào đó lúc nào? Là người sống hay đã chết? Trong lòng tôi đầy một bụng nghi vấn.
Phía dưới vẫn rất yên tĩnh, lúc sau, nắp quan tài được đóng lại, lại những tiếng bước chân, tiếp theo là tiếng mở và đóng cửa.
Toàn bộ quá trình, hắn có vẻ khẩn trương, đây là lần đầu tiên tôi thấy mặt hắn có biểu cảm kỳ lạ như vậy, tôi còn tưởng rằng hắn không sợ trời không sợ đất đấy.
Sau đó, hắn không giải thích gì với tôi, một lần nữa nằm xuống nhìn trời, chẳng buồn không hé răng lấy một lời.
Có thể là vừa nãy quá lo lắng, sợ hãi nên tôi muốn đi vệ sinh.

Tôi cúi đầu, xấu hổi nói: "Tôi có thể đi vệ sinh không?
"Cái này không cần hỏi ta, cứ tự nhiên!" Hắn chỉ vào một góc trên nóc nhà, ý bảo tôi ngồi đấy mà giải quyết.
Tôi nói ở phía đông vườn chè có một cái nhà WC công cộng, mong hắn đi cùng tôi, hắn không kiên nhẫn nói phụ nữ thật phiền toái, nhưng cũng đưa tôi xuống mái nhà.
Thực ra không có cái nhà vệ sinh công cộng nào cả, tôi nói thế để hắn có thể đi cùng, bảo vệ tôi.
"Đắc tội rồi, đừng trách tôi, tôi chỉ mượn chỗ đất này một lát thôi." Tôi ngồi xổm trong bụi cỏ, miệng không ngừng lẩm bẩm, cảnh giác nhìn bốn phía.