Côn Luân Ma Chủ

Chương 456: C456



Gương mặt Hạng Xung lộ vẻ kinh hãi, có điều hắn cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Khích bác cũng vô dụng thôi.”

Hạng Xung mặc dù còn trẻ nhưng không phải kẻ ngu, nếu chỉ bị Hạng Lê khích một câu như vậy đã về gióng trống khua chiêng điều tra người xung quanh mình, vậy mới khiến lòng người nguội lạnh.

Hạng Lê thản nhiên nói: “Có tác dụng hay không tự ngươi biết rõ mà.”

Nói xong, Hạng Lê đưa mắt nhìn sang Nhiếp Nhân Long cười nói: “Nhiếp trang chủ, chuyện trong giang hồ là của giang hồ, người của triều đình sẽ không dễ dàng nhúng tay vào sự vụ giang hồ, nếu không sẽ là phá hỏng quy củ.

Ngươi cứ yên tâm xuất thủ, bên phía triều đình Bắc Yên không ai sẽ làm khó ngươi, cũng không ai dám làm khó ngươi."

Khóe miệng Nhiếp Nhân Long lộ ra một nụ cười, thản nhiên đáp: “Vậy đa tạ nhị hoàng tử.”

Đã có lời này của Hạng Lê, Nhiếp Nhân Long không cần kiêng ky bên phía hoàng thất Bắc Yên nữa.

Nhiếp Nhân Long chuyển ánh mắt sang phía Thịnh Thiên Nghiêu, trầm giọng nói: “Thịnh Thiên Nghiêu, đây là chuyện của Tụ Nghĩa Trang ta, không liên quan gì tới ngươi. Ngươi muốn báo đáp ân tình của Sở Cuồng Ca thì tương lai còn nhiều cơ hội, nhưng nếu ngươi dám nhúng tay vào chuyện này, vậy đừng trách ta không nể tình.”

Theo Nhiếp Nhân Long, Thịnh Thiên Nghiêu chỉ định tìm cơ hội báo đáp ân tình cho Sở Cuồng Ca mà thôi, mục tiêu báo ân của hắn là Quan Trung Hình Đường chứ không phải Sở Hưu.


Giờ nếu mình cứng rắn muốn xuất thủ, Thịnh Thiên

Nghiêu chắc chắn sẽ nhượng bộ, tìm cơ hội khác báo

đáp Quan Trung Hình Đường, không cần thiết phải ăn thua đủ với Tụ Nghĩa Trang.

Nhưng Nhiếp Nhân Long lại không biết, mục đích của Thịnh Thiên Nghiêu vốn không phải Quan Trung Hình Đường mà là Sở Hưu!

Thịnh Thiên Nghiêu không tham gia Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, lúc đó cung phụng hoàng thất Bắc Yên vừa vặn có nhiệm vụ, thời gian không đủ.

Có điều chỉ tiết về Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma đã có Lục tiên sinh phái người báo lại cho hắn. Nhánh của hắn rất thân cận với Vô Tướng Ma Tông, cho nên hắn cũng biết thân phận chân chính của Sở Hưu.

Vị này là tuấn kiệt trẻ tuổi xuất sắc nhất trong nhánh Ẩn Ma bọn họ, Thịnh Thiên Nghiêu cũng muốn bảo vệ Sở Hưu.

Hơn nữa bên Mai Khinh Liên cũng có tin tức truyền lại nhờ hắn giúp Sở Hưu một tay, hai bên hợp lại, đương nhiên Thịnh Thiên Nghiêu sẽ không dễ dàng nhượng bộ.

Nhìn Nhiếp Nhân Long, Thịnh Thiên Nghiêu lạnh lùng nói: “Không nể tình? Hôm nay ta cũng chẳng cần ngươi nể tình!

Giờ nếu ta bỏ mặc cho đệ tử xuất sắc nhất trong giới trẻ Quan Trung Hình Đường gặp chuyện, vậy còn mặt mũi đâu đi gặp Sở cự hiệp?

Dù sao hôm nay chỉ cần có ta ở đây, Tụ Nghĩa Trang các Nhiếp Đông Lưu đừng hòng động tới đám người Sở Hưu!”

Dứt lời, trường kiếm trong tay Thịnh Thiên Nghiêu đã rời vỏ, hàn quang chấn nhiếp đám người.

Nhiếp Nhân Long cau mày, Thịnh Thiên Nghiêu ngoan cố vượt ngoài tưởng tượng của hắn.

Trong quá khứ Nhiếp Nhân Long chưa từng quen biết với Thịnh Thiên Nghiêu, có điều hắn cũng từng nghe. tới thanh danh của Thịnh Thiên Nghiêu. Trong ấn tượng của hắn Thịnh Thiên Nghiêu là kẻ tương đối láu cá, vì sao hôm nay lại vì ân tình với một kẻ đã chết mà chống đối với Tụ Nghĩa Trang tới cùng như vậy? Chẳng lẽ mị lực của Sở Cuồng Ca lớn đến vậy sao?

Lắc đầu, Nhiếp Nhân Long thở dài một tiếng, bước lên phía trước một bước, khí thế ngập trời.


Thật ra Nhiếp Nhân Long rất không thích dùng thủ đoạn cứng rắn giải quyết vấn đề. Đối với hắn mà nói, có thể không ra tay thì tốt nhất là đừng ra tay.

Chỉ có điều xem trạng thái hiện tại, trận chiến hôm nay e là không thể tránh khỏi.

Nhiếp Nhân Long mặc dù không thích giao thủ vì lý do khó hiểu như vậy, nhưng hắn cũng không sợ động thủ.

Ngày trước khi Tụ Nghĩa Trang vừa thành lập, số lượng võ giả chết dưới Càn Khôn Lăng Vân Thủ của hắn cũng chẳng ít!

“Thịnh Thiên Nghiêu, nếu ngươi đã ngoan cố không chịu lùi bước, vậy đừng trách ta không nể tình. Hôm nay ta muốn xem xem, rốt cuộc uy năng Cửu Ly Kiếm của ngươi ra sao mà có tư cách được Bắc Yên mời chào làm cung phụng cho hoàng thất!”

Dứt lời, Nhiếp Nhân Long xuất chưởng đánh ra, giữa không trung cương khí ngưng tụ thành chưởng ấn to hơn mười trượng, tay nằm càn khôn, một chưởng che trời!

Thịnh Thiên Nghiêu ánh mắt lộ vẻ lạnh lùng, trường kiếm màu đen rời vỏ, vỏ kiếm màu đen, thân kiếm cũng đen như mực.

Một kiếm đâm ra, màn đêm xung quanh như dung nhập vào chiêu kiếm đó, kiếm xuất phá tan không gian!

Kiếm khí cùng Càn Khôn Lăng Vân Thủ đụng vào. nhau, một tiếng nổ lớn vang lên, kiếm khí cường đại phá tan Càn Khôn Lăng Vân Thủ, có điều theo hai tay Nhiếp Nhân Long múa lên, lực lượng thiên địa xung quanh không ngừng ngưng tụ, triệt để bao bọc vây giết Thịnh Thiên Nghiêu vào chính giữa.

Thịnh Thiên Nghiêu hừ lạnh một tiếng, thân kiếm bộc phát ra làn sương màu đen, kiếm rời vỏ mơ hồ tạo ra tiếng quỷ thần kêu gào. Từ trong làn sương đen bùng lên vô số kiếm khí, xé tan cương khí, lại ngưng tụ thành kiếm cương khổng lồ, đánh về phía Nhiếp Nhân Long!

Thân phận thật sự của Thịnh Thiên Nghiêu là truyền nhân đại phái Ma đạo Cửu Ma Kiếm Tông, có điều vận may của hắn cũng không tệ, may mắn nhận được vài môn kiếm pháp thượng cổ, dung hợp với nhau, cuối cùng kết hợp thành chín môn kiếm kỹ cường đại, biến hóa vô tận. Đây cũng là nguồn gốc biệt hiệu Cửu Ly Kiếm của hắn.


Cho nên dù Thịnh Thiên Nghiêu không sử dụng tuyệt kỹ ma kiếm ẩn giấu cũng có thể phát huy được chín thành thực lực.

Nhiếp Nhân Long tay nắm càn khôn, lực lượng cường đại năm lấy kiếm cương của Thịnh Thiên Nghiêu, tan rã xé rách, một luồng lực lượng kỳ dị khó lường dọc theo quỹ tích kiếm cương đánh ngược lại Thịnh Thiên Nghiêu. Còn Thịnh Thiên Nghiêu lại lập tức lui lại phía sau, trường kiếm trong tay diễn hóa ra vô số kiếm khí, từ bốn phương tám hướng chém tới.

Hai cao thủ cấp bậc tông sư võ đạo giao thủ kịch liệt, nhưng càng đánh chân mày Nhiếp Nhân Long nhíu sâu.

Thân là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, Nhiếp Nhân Long rất tự tin về thực lực bản thân, nếu hắn dốc hết tuyệt kỹ, toàn lực xuất thủ, như vậy cũng có nắm chắc chiến thắng Thịnh Thiên Nghiêu.

Nhưng vấn đề là giờ Thịnh Thiên Nghiêu lại như phát điên, dốc hết công lực đối phó với bản thân, có vẻ liều mạng cũng muốn bảo vệ Sở Hưu.

Cho nên dù Nhiếp Nhân Long xuất thủ toàn lực, nhưng đối mặt với Thịnh Thiên Nghiêu trong trạng thái này hắn cũng không nắm chắc thắng được mà không tổn thương gì.

Hắn là trang chủ Tụ Nghĩa Trang, cũng là tông sư võ đạo duy nhất của Tụ Nghĩa Trang. Vạn nhất hắn bị thương tổn gì cần bế quan một thời gian, không ai biết Tụ Nghĩa Trang sẽ biến thành bộ dáng gì. Mà nếu tin tức này truyền ra, Nhiếp Nhân Long cũng không dám cam đoan liệu kẻ thù của mình có tới bỏ đá xuống giếng không.

Cho nên giờ Nhiếp Nhân Long cũng đang đắn đo. không ngừng, rốt cuộc là dốc hết toàn lực thậm chí sẵn sàng chịu bị thương để giải quyết Thịnh Thiên Nghiêu sau đó gi ết chết Sở Hưu, hay là bỏ qua?

Hai bên giao thủ kịch liệt một khắc đồng hồ, Nhiếp Nhân Long chủ động lui lại hơn mười trượng, ánh mắt bình tĩnh nói: “Thịnh Thiên Nghiêu, ngày trước rốt cuộc ngươi nhận ân tình của Sở Cưồng Ca lớn tới mức nào mà giờ sẵn sàng liều mạng vì một võ giả tiểu bối Quan Trung Hình Đường như vậy?”