Côn Luân Ma Chủ

Chương 441: C441



Giới Ma đạo sau khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt vẫn luôn cúi đầu ẩn giấu thế lực.

Thế nhưng sau trận chiến Phù Ngọc Sơn này, thực lực giới Ma đạo đã bị công khai một phần, tất nhiên sẽ khiến võ giả Chính đạo cảnh giác, thậm chí căm thù.

Đến lúc đó giới Ma đạo sẽ chẳng sống dễ dàng như hiện tại.

Dù sao lúc trước Ma đạo mặc dù nhìn vẻ ngoài vẫn rất dễ ức hiếp có điều bên trong lại là ẩn giấu nội tình, bản thân có đủ lực lượng.

Còn giờ tông môn Chính đạo sẽ không tiếp tục bỏ mặc cho Ma đạo phát triển nữa, hạn chế hay chèn ép đều có. Sau Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, đám người có thể khẳng định mâu thuẫn giữa hai giới Chính Ma chắc chắn sẽ bị k1ch thích, giang hồ e là không còn thái bình!

Đương nhiên chuyện này không quan trọng gì với những võ giả môn phái nhỏ hay tán tu. Bọn họ chỉ là người dưới chót giang hồ, không nhìn được xa như vậy, chỉ cần kiếm đủ lợi lộc trước mắt là được.

Lúc này Ma đạo thối lui, Ngũ Đại Kiếm Phái cũng nên bày tỏ đôi chút.

Phải biết cục diện lần này là Ngũ Đại Kiếm Phái bày ra, thế nhưng cuối cùng lại phát triển thành Đại chiến chính ma.

Chính ma không đội trời chung, mọi người có thể ra tay giúp ngươi, nhưng vì chuyện này mà hao binh tổn tướng, tử thương không ít người, nếu Ngũ Đại Kiếm Phái các ngươi không lên nói vài tiếng chẳng phải quá đáng lắm sao?


Đương nhiên nếu da mặt Ngũ Đại Kiếm Phái đủ dày, bọn họ có thể không thể hiện thái độ gì. Chỉ có điều nếu Ngũ Đại Kiếm Phái làm ra chuyện như vậy, bọn họ còn cần thanh danh nữa hay không?

Cho nên sau khi những cường giả Chân Hỏa Luyện Thần như Thẩm Bão Trần rời khỏi, Hàn Đình Nhất chắp tay với mọi người nói: “Lần này chư vị giúp Ngũ Đại Kiếm Phái chúng ta cùng chống lại Ma đạo, Ngũ Đại Kiếm Phái chúng ta vô cùng cảm kích.

Hễ là võ giả xuất thủ trong Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma lần này, Ngũ Đại Kiếm Phái chúng ta đều có lễ vật. Những người giế t chết được võ giả Ma đạo cũng có lễ nặng của Ngũ Đại Kiếm Phái chúng ta khen thưởng!”

Nội tình Ngũ Đại Kiếm Phái vốn không yếu, vẫn có thể lấy chút đồ ra làm lễ vạt, quan trọng nhất là phải tỏ thái độ.

Huống hồ với tông môn như Đại Quang Minh Tự, bọn họ vốn không quan tâm tới mấy thứ Ngũ Đại Kiếm Phái đưa ra, chỉ cần thái độ Ngũ Đại Kiếm Phái đủ thành khẩn là đủ rồi.

Có điều những võ giả tán tu hay môn phái nhỏ, Ngữ Đại Kiếm Phái chỉ tùy ý lấy ra chút đồ, tới tay bọn họ. cũng là trân bảo, cho nên đám người này là hưng phấn nhất.

Hàn Đình Nhất cho người đi lấy đồ, bản thân hắn đích thân lấy ra những dị bảo quý hiếm được chuẩn bị từ trước, giao cho các võ giả đại phái, dựa theo chiến tích của họ để phân phối.

Hàn Đình Nhất không sợ những người này giả mạo. chiến công gì đó, võ giả xuất thân đại phái, đa số đều cần thể diện.

Huống hồ Phù Ngọc Sơn chỉ lớn chừng đó, ai do ai giết, đại đa số mọi người đều chứng kiến, muốn giả mạo. gần như không thể.


Hàn Đình Nhất lấy ra mấy hộp báu giao cho Hư Ngôn của Đại Quang Minh Tự chắp tay nói: “Lần này Đại Quang Minh Tự ra tay trượng nghĩa, Ngũ Đại Kiếm Phái chúng ta vô cùng cảm kích!”

Lời này của Hàn Đình Nhất ngược lại là thật tâm thật ý. Trong Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, bên phía Đại Quang Minh Tự là bỏ nhiều công sức nhất, thật sự liều mạng chém giết đám hung đồ Ma đạo.

Về phương diện trừ ma vệ đạo, Đại Quang Minh Tự thật sự không hề tư tàng.

Có điều bên phía Đại Quang Minh Tự tổn thất cũng không nhỏ.

Ngoại trừ Tuệ Chân bị Sở Hưu g iết chết, bên phía Đại Quang Minh Tự còn có một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất hy sinh, còn có vài võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên cùng Tam Hoa Tụ Đỉnh cũng chung số phận.

Hư Ngôn chắp tay trước ngực, thần sắc nghiêm nghị nói: “Đại Quang Minh Tự ta xuất thủ không phải vì nghĩa khí, chỉ là trừ ma vệ đạo mà thôi.

Lần này cho dù không phải Ngũ Đại Kiếm Phái các ngươi chủ trì, nếu đổi thành giới Đạo môn, Đại Quang Minh Tự ta cũng sẽ không hề lưu thủ ra tay tru sát những hung đồ Ma đạo kial”

Lời này của Hư Ngôn khiến Hàn Đình Nhất hơi xấu hổ, Hư Độ ở bên cạnh cười hắc hắc nói: “Ta nói này sư đệ, ngươi nói chuyện ngay thẳng như vậy sẽ làm người †a khó xử đấy."


Hư Ngôn liếc hắn một cái nói: “Người xuất gia không nói dối, người Đại Quang Minh Tự ta trước nay đều ngay thẳng như vậy. Ta không nói được mấy lời khách sáo vờ vịt kia.”

Hư Độ xen vào như vậy, Hàn Đình Nhất lại càng lúng túng, đành bỏ lại hai câu khách sáo rồi quay sang phía những người khác.

Lúc tới phiên Sở Hưu, phần thưởng của y cũng do Hàn Đình Nhất đích thân trao cho.

Lần này Sở Hưu là đại biểu cho Quan Trung Hình Đường tới dây, đương nhiên y có tư cách nhận được đối đãi như vậy.

Nhìn Sở Hưu, thái độ của Hàn Đình Nhất không tệ, còn để cho Sở Hưu tự chọn lựa phần thưởng.

“Sở tiểu hữu, lần này ngươi thắng được hạng hai trên lôi đài. Hóa Huyết Thần Đao là phần thưởng của ngươi. Ngoài ra lần này ngươi cũng đứng về phía Chính đạo, ra †ay giế t chết Cửu Tương Tử của Ngũ Độc Giáo, loại trừ hung đồ Ma đạo độc ác này. Ngươi muốn đan dược, công pháp hay thứ gì khác?”

Thái độ của Hàn Đình Nhất đối với Sở Hưu tốt như vậy đương nhiên không phải vì nổi lòng yêu tài, hắn nhìn Sở Hưu với con mắt khác là vì thái độ của Sở Hưu lúc trước.

Quan Trung Hình Đường không tính Chính đạo. nhưng cũng không phải Ma đạo. Nhưng trước đó Sở Hưu lại ra tay đứng về phía họ, còn gi ết chết Cửu Tương Tử danh tiếng khá lớn trong Ngũ Độc Giáo. Theo Hàn Đình Nhất, Sở Hưu là một thiếu niên hiệp nghĩa lòng mang chính khí, mặc dù làm việc khá cực đoan nhưng vân phân rõ đại nghĩa.

Hàn Đình Nhất thân là tông sư võ đạo, đương nhiên không tìm hiểu kỹ càng về tiểu bối như Sở Hưu, hắn chỉ nghe đồn mà thôi.

Người trong giang hồ đều đồn đại Sở Hưu tâm địa độc ác, làm việc quyết liệt không chừa đường lui, có điều giờ ấn tượng của Hàn Đình Nhất về Sở Hưu lại hoàn toàn ngược lại.


Tâm địa độc ác, làm việc cực đoan cũng không sao, thiếu niên nào không nông nổi? Người giang hồ chẳng phải luôn khoái ý ân cừu ư, chỉ cần đi đúng hướng đại nghĩa là được.

Sở Hưu chắp tay nói: “Đa tạ Hàn tiền bối, phần thưởng của ta đã là Hóa Huyết Thần Đao, vậy chẳng bằng Hàn tiền bối giao cho ta cả bộ công pháp kết hợp với Hóa Huyết Thần Đao là Ma Huyết Đại Pháp? Vậy có được không?”

Hàn Đình Nhất cau mày nói: “Ngươi muốn Ma Huyết Đại Pháp? Không phải Ngũ Đại Kiếm Phái chúng ta keo kiệt không cho ngươi mà là Ma Huyết Đại Pháp tà ác dị thường, khi đối chiến thu nạp khí huyết đối phương dung hợp với ma khí tăng cường lực lượng bản thân, như vậy mới có tể không hạn chế sử dụng Hóa Huyết Thần Đao.

Võ công bậc này trong Ma đạo cũng xếp vào loại tà ác tới cực điểm, ta cho ngươi một là tổn thương tới thiên hòa, hai là sợ ngươi rơi vào Ma đạo.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Hàn tiền bối, bản thân ta cũng học không ít ma công. Trong mắt ta người có chính tà chứ võ công không có chính tf. Cho dù ta có tu luyện ma công nhưng dùng nó vào Chính đạo, chém giết Ma đạo, vậy nó là võ công Chính đạo, huống hồ không ít người trong Chính đạo cũng tu luyện ma công.

Mà Hàn tiền bối cũng không cần lo ta rơi vào Ma đạo, trước đó ta đã tu luyện ma công, chẳng phải giờ vẫn tốt đó sao? Thân là võ giả, nếu bị công pháp làm ảnh hưởng, vậy rõ ràng là do tâm chí quá kém.”

Những người biết rõ tính cách Sở Hưu như Nhiếp Đông Lưu nghe vậy vẻ mặt cau có, trong lòng cười lạnh.

Sở Hưu ngươi đạo gì chẳng đi, chỉ không đi đường Chính đạo mà thôi!

Chẳng qua lúc này chẳng ai bóc mẽ Sở Hưu, bởi nếu làm vậy sẽ đắc tội cả

Hàn Đình Nhất cùng Ngũ Đại Kiếm Phái, còn dễ bị Sở Hưu gắn ngược lại mác ghen tị nói xấu.