Con Đường Vô Tận

Chương 45: "Người chết biết làm gì cơ chứ!"



Máy hư mới sửa xong nên thông cảm vì sự chậm trễ

.

......

.

"Khốn kiếp!"

"Khốn kiếp!!"

"LÃO THIÊN ĐÙA TA SAO!!!"

ẦM RẮC ẦM ĐÙNG

Một khu rừng nguyên sinh xanh mướt trong thoáng chốc đã "bốc hơi" trong tích tắc giữa thiên địa.

Trên bầu trời lúc này là một thân ảnh với cánh tay đẫm đầy máu đang liên tục rỉ ra.

"Hừ hừ hừ"

Thân ảnh từ từ hạ xuống mặt đất liền ngồi bệch trên mặt đất.

"Người chớ nên quá giận dữ Lữ Bố à"

Một giọng nói từ trên thân ảnh phát ra với giọng điệu khuyên nhủ khá run rẩy.

"Tên Lâm Xung kia chắc chắn không thể sống sót nếu chúng ta gặp lại hắn một lần nữa"

"Giải quyết một lần và mãi mãi!"

Trước mặt không ai khác chính là Lữ Bố và Bá Hầu đang trong cùng thân xác thay phiên điều kiện cơ thể.

Để tránh thiên hạ thấy được bí mật của bọn hắn trong trận chiến với Lâm Xung,

Lữ Bố đã ngay lập tức bóp nát phù chú dịch chuyển ngẫu nhiên rời đi trước cơ hội có thể diệt sát Lâm Xung ngay lập tức và ngay sau đó lập tức bất tỉnh nhân sự.

Sau khi tỉnh dậy thì Lữ Bố và Bá Hầu đã ở trong một khu vực nguyên sinh cách nơi đã diễn ra trận chiến khá xa.

"Hahaha Bá Hầu ơi là Bá Hầu à"

Lữ Bố cười lớn khi nghe những lời "hồn nhiên" của Bá Hầu.

"Ngươi thật sự vẫn còn non nớt và xanh lắm đấy"

"Ta đã nói sai chỗ nào sao Lữ Bố hơ hơ?"

Bá Hầu chỉ biết nói và ấp úng khi thấy Lữ Bố cười mình.

Có vẻ hắn vừa nói điều buồn cười chăng?

"Không không,ngươi không sai chỉ so với tư tưởng của thế hệ bọn ta thì nó sai hoàn toàn đấy"

Lữ Bố vừa nói vừa lấy từ thẻ trữ vật một bình tửu khá lớn đặt lên môi khô khốc.

ỰC ỰC x3,14

"Là kẻ sống như ta đây trong thời kỳ hỗn loạn,cái chết và sự sống chỉ là một lớp giấy mỏng mảng mà thôi"

"Trong một cuộc chiến sinh tử ngươi sống ta chết," Lữ Bố gặn ra từng câu từ.

"Việc để kẻ thù có cơ hội sống sót không khác mấy việc ngươi để con dao trên cổ và nó có thể sẵn sàng lấy mạng ngươi bất cứ lúc nào vậy Bá Hầu à"

ỰC ỰC x3,14

Lữ Bố lại tiếp tục ngửa cổ nốc tửu.

"Lâm Xung lần này có thể bị chúng ta đánh bại dễ dàng,"

"Nhưng ngươi làm sao có thể biết được lần sau đụng độ với hắn thì liệu ngươi và ngay có thể dám chắc tiếp tục đánh bại dễ dàng như vậy không Bá Hầu"

"Thậm chí nếu ngươi thương hại với kẻ thù đôi khi còn liên lụy đến người thân của ngươi nhận lấy cái chết thống khổ không thể siêu sinh"

"Và khi ngươi bắt đầu hối hận khi tha thứ cho kẻ thù cũng là lúc chỉ còn sự đau khổ tra tấn tinh thần ngươi suốt đời mà thôi"

RẮC ĐÙNG

Bình tửu trên tay của Lữ Bố vỡ vụn thành bột mịn bị làn gió thổi bay lên trời về phương xa.

Chẳng biết nó sẽ đi về đâu đây!?

Không ai biết được.

"Ta có vẻ tiếp tục được ngươi khai sáng kiến thức rồi đấy Lữ Bố à haha"

Bá Hầu cười lớn với sự hài lòng về phát triển tư tưởng của bản thân hắn lúc này.

"Chỉ là chút kinh nghiệm sống bương chải ngoài chiến trường mà thôi hừm" Lữ Bố vuốt mũi khi nghe Bá Hầu khen ngợi mình.

"Ta sẽ còn chỉ điểm cho ngươi nhiều thứ hết mức có thể vì ta chẳng biết mình sẽ còn tồn tại trong cơ thể ngươi bao lâu nữa"

Nhắc đến điều này, Lữ Bố lôi ra cây sáo trúc từ thẻ trữ vật.

"Cũng đã năm năm trôi qua kể từ ngày lúc ngươi hòa làm một với ta rồi nhỉ Lữ Bố"

Bá Hầu dùng giọng điệu vui vẻ nói với Lữ Bố.

Chuyện đó đối với hắn như vừa xảy ra ngày hôm qua đến hôm nay thì hắn còn nhớ cảm giác đó.

"Ta không lầm lúc đó ngươi đã hoảng loạn khi ta nằm trong cơ thể ngươi thì phải" Lữ Bố đáp lại và cầm sáo trúc đặt lên bờ môi.

♪........♪

Tiếng sáo trúc vang vọng khắp xung quanh nơi Lữ Bố đang ngồi trên mặt đất với giai điệu từ hi vọng đến tuyệt vọng,hạnh phúc đến đau khổ.

Khung cảnh mà trước đó không lâu là khu rừng nguyên sinh tồn tại vô số năm hiện tại chỉ còn là khu đất rộng lớn trơ trọi dù chỉ một ngọn cỏ cũng không còn khiến bầu không khí đầy đau thương và buồn bã.

Cứ như vậy thời gian trôi qua một canh giờ theo làn gió......

"Này này, Lữ Bố ngươi thật sự không thể chơi một bài sáo trúc làm chúng ta phấn chấn hay lạc quan lên sao!?" Bá Hầu rốt cuộc hết kiên nhẫn phải lên tiếng.

Hắn thật sự chán khi phải nghe những giai điệu buồn bã từ sáo trúc của Lữ Bố.

"Lạc quan sao!?"

"Một kẻ gia nhập Thánh Đức Chúa từ khi chỉ 15 tuổi như ngươi cũng đòi hỏi sự lạc quan sao Bá Hầu hừ" Lữ Bố cười nhẹ và cất cây sáo trúc vào thẻ trữ vật.

"Ngươi cứ xem thường ta thôi,để ta điều khiển thân xác đi" Bá Hầu hừ lạnh phản bác Lữ Bố.

"Được rồi haha" Lữ Bố liền đứng dậy cười lớn và thả lỏng tinh thần.

XOẸT XÌ

"Ta vẫn là con người chứ chưa phải lệ quỷ và ta gia nhập Thánh Đức Chúa để báo thù cho gia tộc quá cố của mình bị Bá Gia sát hại mà thôi"

Bá Hầu liền khởi động tay chân sau khi chiếm quyền điều khiển cơ thể.

KÓT KÉT

"Ta biết, ta biết rồi" Lữ Bố đáp lại lười biếng.

*Ting....

Bổng như nhớ lại điều đó, Lữ Bố liền nói ra:

"Hình như trong lúc diễn ra trận chiến giữa ta và tên Lâm Xung,có tên tiểu tử Bá Vương gì đó đụng độ ngươi trước cổng ra vào của lãnh địa Bá Gia cũng đến quan sát thì phải"

"Thật vậy sao!?" Bá Hầu lóe ánh mắt sát khí tỏa ra xung quanh mình.

"Bá Vương khốn kiếp đó...chẳng hiểu bằng lí do gì mà 4 năm trước thì tên phế vật này liền bỏ đi khỏi gia tộc không chút sợ hãi hay ngại ngần để tìm con đường để có được linh căn"

"Và hiện tại thì hắn đã có thể đánh ngang tay với Luyện Hư Viên Mãn là cố Đại Trưởng Lão của Võ Đang"

"Chẳng biết cơ duyên của Bá Vương hắn nghịch thiên đến mức nào mà có thể xoay chuyển cả vận mệnh chính hắn một cách thần kỳ đến như vậy"

Nói xong thì Bá Hầu thở dài ngồi xuống gốc cây và ngậm cành trúc lấy từ thẻ trữ vật trên miệng.

"Ta vẫn không hiểu lý do gì mà ngươi không chịu ra mặt cho ta khi gặp tên Bá Vương đó"

Đó là lý do mà luôn làm Bá Hầu hắn phải đau đầu mỗi khi suy nghĩ về lý do mà Lữ Bố lần đó không ra tay diệt sát tên Bá Vương nhưng hắn không biết nên nói như nào.

Lần này thì có vẻ hắn quyết tâm hỏi trực tiếp Lữ Bố không cần đắn đo hay chần chừ nữa.

"Khi mọi chuyện không ảnh hưởng đến tính mạng của Bá Hầu ngươi, ta sẽ không bao giờ ra mặt để giúp ngươi đâu" Lữ Bố tiếp tục ngáp dài lười biếng trả lời.

"Vì nếu luôn giúp đỡ thì ngươi sẽ dần phụ thuộc vào Lữ Bố ta và trở thành yếu đuối đến nhường nào mà chẳng hề nhận ra"

"Như đã thấy đó,Bá Hầu ngươi thật sự đã bị Bá Vương đánh bại dễ dàng" Lữ Bố nhấn mạnh mấu chốt vấn đề.

"Điều đó càng củng cố lập luận rằng ngươi trước đó có thể dễ dàng đánh đấm tên Bá Vương khi còn là phế vật thì hiện tại ngươi còn chẳng đáng là đối thủ của hắn nữa"

"Không thể nào...." Bá Hầu lẩm bẩm và ôm lấy đầu.

PHỐC

Từng câu chữ trong đó khắc sâu trong tâm trí của Bá Hầu khiến hắn thổ huyết xém chút ngã quỵ tại chỗ.

Hiện thực tàn nhẫn luôn khiến con người ta khó mà có thể chấp nhận rằng đó là sự thật.

"Tuy đó là sự thật phũ phàng nhưng ta cần nói để Bá Hầu ngươi hiểu được lý do thật sự khi ta chỉ đứng ra bảo vệ trước kẻ thù có thể dễ dàng lấy mạng của ngươi mà thôi"

"Sự thật phũ phàng sao hahaha...." Bá Hầu ngửa đầu cười điên cuồng.

"Ta không đáng là kẻ thù của Bá Vương hả haha"

"Ta đang trở nên yếu đuối đến mức không hề nhận ra sao haha"

Bá Hầu liên tục lẩm bẩm một mình và cười điên cuồng khiến Lữ Bố chẳng muốn nói thêm.

Nếu tiếp tục e rằng tâm cảnh của Bá Hầu sẽ vỡ vụn khiến hắn tẩu hỏa nhập ma.

"Nếu không có vấn đề gì nữa thì hãy đến tổng bộ Thánh Đức Chúa như ngươi đã đề ra từ trước khi trốn khỏi sự giám sát của Bá Vương đi,ta nghỉ ngơi một chút đây"

Lữ Bố nói xong liền im lặng không nói thêm lời nào nữa.

Có lẽ Lữ Bố lúc này muốn Bá Hầu có thời gian để tự vấn lương tâm và tư tưởng của chính bản thân hắn để trưởng thành hơn trên con đường tu tiên đầy chông gai......

.

.......

.

"Tới nơi rồi đấy, Bá Vương"

"Ờ ừm, tới chi nhánh Đình Thiên Hội rồi sao"

Bá Vương hắn vừa đánh một giấc ngủ ngắn trong khoảng thời gian mà Long Nguyệt kéo hắn đến chi nhánh Điền Thiên Hội.

"Vậy nếu không có chuyện gì vậy ta xin phép đi trước, Bá Vương" Long Nguyệt bất ngờ chấp tay cáo từ muốn từ biệt.

Bá Vương :"....?"

"Cô nương đi đâu cơ chứ!??"

Bá Vương khá bất ngờ khi Long Nguyệt lại đột ngột từ biệt như vậy.

"Chẳng phải ngươi nên vui khi ta rời đi thì ngươi chẳng cần phải bao nuôi ta sao"

Long Nguyệt khó hiểu Bá Vương thay vì tỏ ra vui mừng thì lại đứng đơ mặt ra đó.

"À ừm...cái này thì... " Bá Vương ấp úng không biết nên nói như nào.

"Ngươi đang muốn nói gì vậy Bá Vương, ta không nghe gì hết" Long Nguyệt nhăn mặt chăm chú nghe rõ hơn.

"Ta nên nói cái gì bây giờ cơ chứ trời ơi" Suy nghĩ trong lòng của Bá Vương đang không ngừng gào thét.

Đây có lẽ là lần hiếm hoi Bá Vương chẳng biết nên nói gì và làm gì tiếp theo.

Giữ Long Nguyệt lại hay nhìn nàng ta lặng lẽ rời đi?

"Ngươi nên tán đổ cô nương Long Nguyệt này đi chứ, hà cớ gì lại để nàng ta đi như vậy chứ"

"Hãy làm gì chứ tên nhân vật chính "ngu ngốc" ơiiii"

Rốt cuộc thì Tác Giả phải ló mặt ra để khuyên nhủ Bá Vương.

Bá Vương có vẻ mãi tập trung suy nghĩ nên hắn cũng chẳng để ý những lời nói của tên tác giả từ khuyên nhủ trở thành gào thét.

Ngay lúc Bá Vương định nói gì đó thì.....

"Cẩn thận đằng sau ngươi,Bá Vương"

Long Nguyệt bổng dưng hét lên chỉ về phía sau lưng của Bá Vương.

Chỉ thấy một tên mặc áo choàng che giấu khí tức đang cố sức lẫn trốn vào đám đông và bảy tên mang hắc y phục che giấu khuôn mặt bộc phát tu vi mạnh mẽ đều đang chạy về hướng của Bá Vương.

"Khốn kiếp bọn sát thủ Thánh Đức Chúa,bọn hắn dai như đỉa vậy cơ chứ"

Tên mang áo choàng tức giận mắng chửi một tiếng liền lách qua Bá Vương lấy tốc độ nhanh lẫn vào đám đông trong thành.

"Tên tiểu tử kia chết đi,dám để tên Lâm Xung đó bỏ trốn mà không ngăn cản lại"

Một trong bảy tên hắc y phục tức giận khi không thể tiếp cận tên kia liền "giận cá chém thớt" và đối tượng "may mắn" đó là Bá Vương.

"Sự phước lành của Chúa!"

"Chết đi yaaaaa!"

Tên kia lao đến cùng thanh đao đạt đến Địa Cấp Hạ Phẩm.

Bùng nổ tu vi Hóa Thần Hậu Kỳ mạnh mẽ đến cực hạn hướng đến Bá Vương chém xuống.

"Vũ Trang Hắc Tu - Bạo Long Quyền!"

Một âm thanh thốt nhẹ vang lên....

ẦM ĐÙNG XOẸT

Tên hắc y phục chưa kịp phát ra tiếng gào thét liền hóa bọt máu dưới chân Bá Vương.

"Cái quái gì!?" Sáu tên hắc y phục gào thét với biểu cảm khó tin.

"Một chiêu vậy mà diệt sát Hóa Thần Hậu Kỳ!?"

"Ngươi rốt cuộc là ai hả tên tiểu tử kia, mau xưng tên đi"

Sáu tên Hắc y phục chắc chắn tin rằng tiểu tử trước mắt có thể nhất chiêu diệt sát Hóa Thần Hậu Kỳ ắt thân phận không phải bình thường.

"Hahaha" Bá Vương che mặt bằng tay cười lớn.

"Người cười cái gì chứ" Sáu tên hắc y phục kiêng dè và khó hiểu trước hành động của Bá Vương.

"Ta cười bởi vì....người chết biết làm gì cơ chứ!" Bá Vương bộc phát sát khí mãnh mẽ lao đến sáu tên hắc y phục.

"Cái gì chứ!" Sáu tên hắc y phục kịch biến.

Tốc độ quá nhanh.....

.

.

(Nếu có lòng thì hãy giúp đỡ 1 tym và 1 comment vì nó là động lực để tôi tiếp tục viết truyện nhé)