Cô Vợ Xấu Xí Của Chiến Thần

Chương 1: Mười năm gặp lại



Hàng Thành, Giang Châu, gió nhẹ mơn man.

Trước khách sạn Đế Hào, xe sang san sát, Ôn Như Tâm mặc áo cưới màu trắng, từ tốn bước ra từ một chiếc xe Bentley phiên bản giới hạn, trên đầu cô là tấm màn lụa mỏng màu trắng che đi vết bỏng trên khuôn mặt và đầu mày nhíu chặt.

Hôm nay là hôn lễ của cô, chủ nhà họ Ôn tự tiện gả cô cho thiếu gia nhà họ Đường, cô cố gắng chống lại nhưng cũng không thể làm gì được.

"Đây là cô gái xấu xí ở nhà họ Ôn đấy hả? Cũng tự mình biết mình đấy, che cái mặt xấu xí kia rồi!"

"Nghe nói lần này Nhà họ Ôn muốn gả ôn thần này ra ngoài, phải cho nhà họ Đường rất nhiều lợi ích đấy!"

"Chứ còn gì nữa, nhà họ Đường ở Giang Châu cũng có chút danh tiếng, nếu không phải để nịnh bợ nhà họ Ôn, sao có thể cưới một người xấu xí như vậy được."

Ôn Như Tâm bước qua thảm đỏ, nghe mọi người xung quanh trào phúng không che giấu chút nào, cơ thể cô bất giác run lên!

Cô biết, từ trận hỏa hoạn mười năm trước, cô đã mất đi tất cả rồi.

Mười năm trước, cô bất ngờ gặp phải một vụ hỏa hoạn lớn, nghe thấy kêu cứu bên rong, cô liều mình lao vào biển lửa, cứu được một người thiếu niên ra.

Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, nhưng may là cô vẫn còn sống.

Có điều cả người cô phủ đầy vết bỏng, tuy may mắn còn sống, nhưng nhan sắc bị hủy hoại hoàn toàn, diện tích lên tới 80%, mặc dù nhà họ Ôn mời các bác sĩ nổi tiếng trên thế giới tới giúp cô cứu chữa nhưng cũng không thể làm gì được!

Từ đây, địa vị của cô trong gia tộc xuống dốc không phanh, cũng trở thành trò cười của mọi người.

"Em gái à, mặc dù nhà họ Đường chỉ là một gia tộc nhỏ, nhưng có người có thể lấy một người xấu xí giống như em cũng đã là chuyện tốt, nếu không một người thừa như em sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của gia tộc mình đấy!"

Nghe vậy, Ôn Như Tâm khẽ cắn môi, hai mắt rưng rưng, nhưng cô lại không hề phản bác, quay đầu nhìn về phía Đường Thiên mong được anh giúp đỡ.

Nhưng ánh mắt của người phía sau lại toát lên vẻ chán chường và ghét bỏ, anh ta nhỏ giọng mắng: "Bổn thiếu gia gặp vận đen tám đời mới cưới phải một người xấu xí như cô đấy!"

Thấy vậy, Ôn Uyển Thược càng muốn làm to chuyện, cô ta mỉm cười đầy quyến rũ, nói: "Dù sao hôm nay cũng là ngày tân hôn của cô, sao không để cho mọi người nhìn khuôn mặt xấu xí kia xem thử, cởi màn che xuống cho tôi!"

Nghe được câu này, trong đôi mắt của Ôn Như Tâm lóe lên vẻ kinh hoảng, cô đưa hai tay bảo vệ tấm vải trên đầu mình, lùi về sau vài bước.

Vào giờ phút này đây, ở sân bay quốc tế Giang Châu, Hoa Hạ.

Một chiếc máy bay quân dụng cao cấp chuẩn bị hạ cánh, xung quanh có khoảng hơn một trăm chiếc xe chiến đấu hộ tống.

Ngay lúc này, toàn bộ sân bay đã bị phong tỏa từ lâu, nhìn thấy chỗ, khắp nơi đều bộ đội đặc chủng với súng đạn sẵn sàng, ánh mắt họ chứa đầy vẻ kính trọng.

Ở cửa đường hầm, mười mấy người mặc âu phục giày da đang đứng đó, còn có cả giám đốc điều hành và ông trùm của Giang Châu, người đứng đầu là thị trưởng thành phố.

Nhưng mà lúc này đây, tất cả mọi người không còn giữ tư thế cao cao tại thượng như ngày thường, họ còn không dám thở mạnh dù chỉ là một chút, cung kính cúi đầu.

Chỉ vì nhân vật chuẩn bị đến hôm nay là người duy nhất được phong hào Chiến Thần ở cả Hoa Hạ này, xứng đáng là người số một ở trong quân, Chiến Thần Thiên Long!

Rốt cục, đầu đường hầm cũng xuất hiện một bóng người trẻ tuổi đứng thẳng.

"Chiến Thần đại nhân!"



Nhìn thấy bóng dáng của Chiến Thần đại nhân, binh sĩ đứng hai bên đều cao giọng cùng hô, trong ánh mắt họ là sự kích động và kính ngưỡng không gì miêu tả được.

Người đàn ông trẻ tuổi này chính là thần thoại ở trong quân, cũng là Chiến Thần vệ quốc của Hoa Hạ.

Anh từng lấy một địch một trăm, đánh bại năm đại tướng của các đế quốc, giúp Hoa Hạ đánh lui quân địch.

Anh một thân một mình thâm nhập vào quân địch, lấy được tin mật của quân địch rồi chôn cả mười vạn đại quân ở bên ngoài ngàn dặm.

Tòng quân mười năm, chiến công của anh vô cùng hiển hách, tự tay anh tạo nên bốn đại quân đoàn và năm đại chiến vương trong quân đội.

Một đời Chiến Thần, danh chấn thiên hạ!

Phong hào Thiên Long có ý là Long Hồn Hoa Hạ!

Cố Trung nhìn quê hương của mình, trong lòng thấy cảm khái vô cùng.

Mười năm trước, anh đã từng là con cưng của trời nhà họ Cố ở Giang Châu, anh là Đại thiếu gia Cố gia, thuở nhỏ thông minh nên rất được ông nội yêu thích.

Nhưng mà đến khi anh tròn mười lăm tuổi, một sự cố xảy ra, một trận hỏa hoạn lớn che giấu một âm mưu thình lình ập tới.

Nếu không phải năm đó có một cô gái liều chết cứu anh trong biển lửa, chính anh có lẽ đã sớm mất mạng rồi.

Sau một đêm, cha mẹ Cố Trung mất tích, mười mấy mạng người chôn thây trong biển lửa, hơn nữa kỳ lạ là người chết đều là người thân thiết với Cố Trung.

Đến khi Cố Trung tỉnh lại, anh đã một thân một mình, bé gái cứu anh ra cũng không thấy bóng dáng.

Những năm sau đó, anh phải chạy nạn đi xa, cuối cùng lại trở thành quân nhân.

Ai mà ngờ sau mười năm chinh chiến, vị thiếu gia nhà giàu gặp rủi ro ngày trước lại một đường thẳng tới phong hào chiến thần như hiện tại!

Bây giờ anh trở lại, anh muốn điều tra rõ ràng chân tướng phía sau trận hỏa hoạn năm đó, anh muốn báo thù.

Quan trọng nhất là, anh còn muốn tìm ra bé gái năm đó đã liều chết cứu mình để báo ân.

Cố Trung đi tới cửa đường hầm, liếc mắt nhìn mọi người đang nghênh đón rồi trực tiếp xoay người đi ra ngoài.

"Tiểu Đao, chuyện thế nào rồi?"

Thị vệ đi theo bên cạnh Cố Trung tiến lên trước cung kính đáp: "Chiến Thần đại nhân, tôi đã điều tra xong rồi ạ, năm đó Cố gia xảy ra hoả hoạn không phải là tai nạn bất ngờ."

Nghe vậy, Cố Trung bất giác mở to mắt.

"Nói tiếp."

"Vâng, vụ cháy năm đó có nguyên nhân, người đứng phía sau có thể là bác cả của ngài Cố Diệu Đông, năm đó bố ngài Cố Hàn Lâm có danh vọng cực cao trong gia tộc, tuy rằng theo truyền thống bình thường của Cố gia sẽ truyền chức gia chủ cho con trưởng, thế nhưng ông nội của ngài từng có ý muốn truyền chức gia chủ cho bố ngài."

"Đặc biệt là vào lúc ấy, Chiến Thần đại nhân tuổi nhỏ đã thông minh, mới lộ vài đường kiếm, Cố lão gia lại rất yêu thích ngài, vì thế Cố Diệu Đông cảm giác vị trí người thừa kế gia tộc của mình bị uy hiếp cho nên mới dùng thủ đoạn đó!"

Nghe những lời mà Tiểu Đao mới nói, ánh mắt Cố Trung bình tĩnh đến lạ thường, thế nhưng chỉ có Tiểu Đao mới biết, đây mới là lúc kinh khủng nhất của Cố Trung.



"Hiện tại Cố gia thế nào rồi?"

Cố Trung kìm nén lửa giận trong lòng mình, hỏi tiếp.

"Đại nhân, Cố gia đã vượt xa quá khứ, nếu nói là gia tộc mạnh mẽ nhất Giang Châu thì cũng không quá đáng, thế nhưng bởi vì chuyện năm đó, Cố lão gia vẫn mãi không giao chức gia chủ, hiện tại bác cả của ngài vẫn chưa được kế thừa."

Nghe vậy, lửa giận trong lòng Cố Trung mới biến mất nửa phần, nhưng mà chắc chắn anh sẽ nghĩ cách đòi lại công bằng cho cha mẹ đã mất của mình.

"Đúng rồi, còn chuyện khác thì sao?"

Lúc này đây, sắc mặt Tiểu Đao có chút khó coi, tiếp sau đó cậu ta mới mở miệng: "Đại nhân, chúng tôi đã tìm được bé gái năm đó cứu ngài từ trong biển lửa."

"Là ai vậy?"

Ánh mắt Cố Trung toát lên vẻ vui mừng.

"Là cô hai nhà họ Ôn, Ôn Như Tâm, đây là toàn bộ tư liệu về cô ấy."

Sau khi Tiểu Đao nói xong thì đưa một tập tài liệu tới, Cố Trung vừa mở ra, mặc dù tâm tính của anh kiên cường như thép nguội, nhưng khi nhìn thấy những bức ảnh này, anh vẫn phải giật mình, trong ánh mắt khó mà kìm nén nổi.

Trong hình, cả người cô gái đều bị phỏng, có thể sống sót được đã xem như may mắn, diện tích bị bỏng gần tới trăm phần trăm, cả người đều là sẹo.

"Hơn nữa hôm nay là hôn lễ của Ôn tiểu thư."

"Hôn lễ?"

Cố Trung nhíu mày, trong ánh mắt toát lên vẻ nghi hoặc.

"Nhưng mà, tôi nghe nói sau sự cố lần cô, Ôn tiểu thư phải nhận không ít đãi ngộ bất công trong gia tộc."

"Lần này vị hôn phu của cô ấy là Đường Thiên, người này hung hăng càn quấy, phong lưu phóng đãng, thường xuyên nhục nhã Ôn tiểu thư ở trước mặt mọi người."

Nghe vậy, Cố Trung hơi biến sắc, vẻ mặt lạnh tanh.

"Đi, dẫn tôi đi."

"Vâng."

Những năm này anh đã phụ cô gái kia quá nhiều, hiện tại anh phải nghĩ cách bảo vệ cô, dành cho cô sự yêu thương tốt nhất trên thế giới, không ai được phép làm tổn hại đến cô!

Sau nửa giờ, một chiếc xe Hummer quân dụng dừng lại trước cửa khách sạn Đế Hào.

Cố Trung vừa vào cửa đã nhìn thấy một đám thanh niên nam nữ trẻ tuổi đang trào phúng và trêu chọc một cô gái đang run lẩy bẩy ngồi dưới đất.

Giờ khắc này đây, quần áo trên người Ôn Như Tâm đã bị họ kéo cho lộn xộn, thấp thoáng còn có thể nhìn thấy mấy vết sẹo giật mình, nhưng mà hai tay của cô vẫn liều chết bảo vệ tấm che trên đỉnh đầu.

Ngay khi Ôn Uyển Thược định đưa tay ra kéo, một giọng nói vang dội bỗng vang lên!

"Dừng tay!"